Huy Phương
Con chó nằm trong cũi thấy đồng loại của mình bị đem đi đập đầu, cạo
lông còn lồng lộn, gầm gừ, hay chảy nước mắt, nhưng đôi khi con người
lại quá thờ ơ và dửng dưng với nỗi đau và cái chết của chính đồng bào
mình.
Khắp nơi trên đất, chó là con vật được đánh giá cao vì sự thông
minh, lanh lợi, lòng trung thành, tình cảm chan chứa, và nhất là mối
thân hữu tự nhiên đối với loài người.
Ai nói mặc ai, chứ ở cái xứ Việt nam từ xưa đến nay, tôi thấy con
chó là thứ súc vật hèn hạ, bị khinh bỉ nhất, được con người Việt Nam
dùng trong những câu chửi rủa miệt thị, không hề nương tay. Nói đến gốc
gác thì gọi là “đồ chó đẻ,” mạt sát thì gọi là “đồ chó,” thậm chí trong
trò chính trị, khi nói đến những tên hoạt đầu, bất tài vô tướng, một sớm
một chiều ăn trên ngồi trốc, thì ví von như “chó nhảy bàn độc!”
Con chó chết lại được xem tệ hại hơn là một con chó sống, bằng
chứng chửi ai là chó chết nặng gấp mười lần chửi ai là đồ chó… sống!
Mỗi ngày mở trang báo Việt Nam ra, đau lòng thấy bao nhiêu chuyện chó… chết, nói theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Nghĩa đen thì nguồn tin từ Việt Nam cho biết, mỗi năm có 3 triệu
con chó chết vì bị giết thịt, thời thịnh đạt, có tổ hợp “Liên Hiệp Thịt
Chó Nhật Tân” với con số lên đến 25 nhà hàng, như vậy ông chủ của cửa
hàng Nhật Tân phải lên hàng Tổng Giám Ðốc Thịt Chó.
Ðường dây kinh doanh chó xuyên quốc gia cũng được thành lập từ đây
với khoảng 300,000 con chó được nhập trái phép từ Thái Lan, Lào về Việt
Nam mỗi năm. Như vậy trung bình mỗi ngày có gần 8,000 con chó chết, được
đưa lên bàn nhậu, mỗi cửa hàng tiêu thụ khoảng 50 con chó mỗi ngày.
Ðáng lẽ Việt Nam phải nhập cảng văn hóa phẩm, máy móc điện khí, sản
phẩm để tạo tiện nghi trong đời sống của con người và nâng cao dân trí,
thì phải nhập cảng chó (chắc là nhập cảng lậu) để thỏa mãn những cái
mồm nhầy nhụa thịt, mỡ chó và nồng nặc hơi men, để quên đời, có khi quên
đi cái thân phận của mình và chẳng bao giờ nghĩ đến cái khổ của người
khác. Con chó nằm trong cũi thấy đồng loại của mình bị đem đi đập đầu,
cạo lông còn lồng lộn, gầm gừ, hay chảy nước mắt, nhưng đôi khi con
người lại quá thờ ơ và dửng dưng với nỗi đau và cái chết của chính đồng
bào mình.
Ngày nào ở Việt Nam cũng có chuyện chó… chết! Con chó bị đập đầu
nhưng không phải tại các quán bán thịt chó mà chó chết vì người ăn trộm
chó. Khi dân phát giác ra chó mình bị đánh chết hay bị đầu độc cho vào
bao bố thì y như thế nào cũng có người trộm chó bị đánh chết để đền mạng
chó. Vậy là ở Việt Nam hiện nay cái chuyện… chó nhất là mạng con người
còn thua cả con chó.
Ở nước khác, nếu bắt trộm một con chó của hàng xóm, nặng lắm là bị
phạt tiền và ở tù 10 tháng theo luật nhà nước, nhưng ở Việt Nam thì trộm
chó có thể bị đánh chết theo luật nhà… quê, nôm na là luật… rừng.
Thậm chí là ăn trộm một con gà cũng bị đánh chết, nhưng gà không
phải chó, bài đang nói chuyện “chó chết” mà nhảy qua chuyện “gà chết” là
lạc đề, mặc dù chuyện “gà chết” hay “ chó chết” thì cũng đại loại như
nhau.
Nhà cai trị để dân đói và mất đạo đức, bần cùng phải sinh đạo tặc,
bắt chó, trộm gà là nhà cai trị quá… chó. Coi mạng người thua con chó,
và con người trong xã hội ấy coi chó ngang người hay hơn cả con người
thật là lũ… chó!
Vài người đổ xô ra đường đánh chết người trộm chó, lại toàn quyền
hủy hoại tài sản của người vì họ đã đổ xăng đốt luôn xe. Không phải chủ
chó mà người khác cũng hung bạo nhảy vào đánh ké, dù sự việc không can
cớ đến mình, vì bản chất hung bạo của con người trong xã hội này. Những
người giết người này, chúng ta có thành ngữ là “lòng lang, dạ thú,” tức
là có tâm địa của loài lang, là chó… sói!
Về nghĩa bóng thì đất nước Việt Nam hôm nay mỗi ngày xảy ra không biết bao nhiêu chuyện chó… chết.
Một cái cầu treo xô bao nhiêu người xuống vực chết thảm, thì không
quy tội người làm cầu mà đổ chuyện cho người đi. Thế có… chó không?
Chuyện công ty Tư Vấn Giao Thông Nhật Bản (Japan Transportation
Consultants – JTC) tố cáo đã hối lộ cho các quan chức Ðường Sắt Việt
Nam, chuyện Dương Chí Dũng đưa hối lộ cho anh mình là tướng công an,
tính tiền nghìn, tiền triệu trong khi đồng bào lầm than, đói phải đi ăn
trộm chó là hết sức… chó!
C…. đánh dân chết, ra tòa chỉ bị án treo là chuyện quá ư là… chó!
Nomadic Matt, người Mỹ, ký giả du lịch đã được giới thiệu trên CNN,
BBC, Yahoo, Times, New York Times, trong bài viết “Tại sao tôi không
bao giờ quay trở lại Việt Nam” đã tố cáo bọn ….. Việt Nam cuồng dâm, đàn
áp dân, thường dùng đòn độc bằng đánh vào hạ bộ của phụ nữ! Thật là quá
… chó!
Bọn …. đạp vào mặt dân, gậy gộc, roi điện đàn áp dân oan, người
biểu tình chống bắt bớ, cưỡng chế đất đai có khác gì bọn khuyển ưng của
hoạn thư ngày trước: “Sửa sang buồm gió lèo mây, Khuyển ưng (chó và chim
ưng) lại chọn một bầy côn quang” (đồ hung dữ, du côn) Do chữ “côn
quang” này mà ngày nay người dân dùng chữ “……..” để thay thế cho hai
tiếng “…..”
Con người tha hóa, trong một xã hội, không còn cương thường đạo lý,
con giết cha mẹ, cha mẹ giết con như chuyện cơm bữa. Giết chồng, giết
vợ xong đem vứt xuống sông, bác sĩ giết bệnh nhân đem phi tang, thầy
chùa giết tình nhân đem chôn sau vườn chùa… bạn bè giết nhau chỉ vì một
cái điện thoại, mới ăn ngủ với nhau xong, nhẫn tâm đập đầu tình nhân để
đoạt tài sản. Ở đâu cũng nghe giết, giết… như khẩu hiệu của “thi hào” Tố
Hữu: “Giết! Giết nữa! Bàn tay không ngơi nghỉ…” Trong xã hội này, người
ta giết người không gớm tay, còn dễ dàng hơn giết một con… chó!
Ở Việt Nam bây giờ ở đâu cũng nghe hiếp, hiếp! Trưởng ban văn hóa
xã cho trẻ em mới học lớp 4 xem phim sex để hiếp. Hiếp dâm để quay phim,
tống tình bắt làm nô lệ tình dục! Nữ sinh bị hiếp dâm tập thể trước mặt
bạn trai! Nhờ bạn hiếp dâm vợ để lấy cớ ly dị! Cưỡng hiếp chị dâu đang
mang thai! Ðây là vài chuyện trong muôn vàn chuyện… hiếp, được tường
trình trên báo chí trong nước! Một xã hội rất… chó, giống chó vì đã xảy
ra quá nhiều chuyện… cẩu hợp!
Một xã hội loạn lạc, lắm điều đốn mạt “thượng hạ giai cẩu” (trên
dưới đều “chó,” câu nói của Cao Bá Quát) ngay cả bậc sĩ phu, không xoay
chuyển được thời thế, chỉ đành kêu lên những tiếng tuyệt vọng: “chó ơi
là chó!”
Chuyện chó còn dài dài, may ra khi chết hết chó, dân chúng không
còn món nhậu khoái khẩu, dân tình không còn ta thán chuyện chó, bốn cõi
mới yên bình, mong rằng cũng sẽ đến lúc “chó chết là hết chuyện!”
Ngày xưa đi học, tóc còn xanh mướt, làm một bài luận văn mà dùng
chữ lặp đi lặp lại (điệp ngữ) thế nào cũng bị thầy giáo gạch bôi đen,
gạch đỏ. Hôm nay, tóc đã bạc phơ, viết một bài văn, câu kéo lủng củng,
nhất là đếm đi đếm lại có đến 64 chữ “chó,” chỉ vì lòng còn quá buồn
phiền, sân hận vì những chuyện chó chết, chỉ xin các bạn thương tình
miễn thứ!