Ngày 30/4 năm nay là lần thứ 39.  Cứ mỗi lần 30/4 truyền thông lại rộ
 lên.  Phân tích, bình luận từ lề phải đến lề trái đều ầm ĩ, trái ngược 
nhau.  Chính việc ầm ĩ nầy tự nó đã nói lên sự thất bại của chế độ đương
 thời.  Vì, nếu tình trạng VN hiện tại thực sự tốt đẹp hơn miền Nam 
trước kia thì ngày 30/4, theo tiến trình tự nhiên, tự nó đã bị chìm vào 
quên lãng!  Nếu chế độ bây giờ thực sự tốt đẹp hơn thời VNCH thì đã hẳn 
không ai còn muốn nhắc lại quá khứ 39 năm trước, đó là chưa nói đến 
chuyện hoài niệm!  Mà không phải chỉ người miền Nam mới hoài niệm!  Vì 
số cán bộ, bộ đội những ngày đầu vào chiếm Sài Gòn đều đã ngỡ ngàng 
trước sự thật giàu có và đời sống sung mãn, tự do của người miền Nam lúc
 bấy giờ!  Thời điểm mà xã hội miền Nam, dù đang bị chiến tranh khốc 
liệt, cũng tương đương với Singapore và hơn hẳn Đại Hàn!  Qua báo chí 
chính thống lúc đó cũng có thể hình dung được các dòng xe nối đuôi, chạy
 ngày đêm không dứt chỉ để chuyên chở ‘mọi thứ văn minh’ của miền Nam ra
 Bắc!
Suốt 20 năm, cả khối cộng sản đã cung cấp bom đạn để chế độ CSVN dùng
 xương thịt của thanh niên miền Bắc tải vô Nam tàn phá và chung cuộc lại
 chuyển tải Tự do và tài sản của bọn “Ngụy”, “Tư bản giẫy chết” từ miền 
Nam ra giải phóng miền Bắc!  Vì thế người miền Bắc bị rúng động nên báo 
đài phải ra rả suốt ngày đêm gọi kinh tế miền Nam chỉ là “phồn vinh giả 
tạo”!
Những lần 30/4 đầu là thời gian “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững 
chắc lên chủ nghĩa xã hội”!  Là thời “yêu nước là yêu CNXH”!  Và vì thực
 hiện theo hai câu khẩu hiệu tiêu biểu đó nên cả nước phải ôm bụng đói. 
 Dân càng đói nhà nước càng tổ chức lễ mễ thật ‘hoành tráng’ ‘mừng chiến
 thắng 30/4’, để cung cấp một loại thực phẩm chống đói rất đặc trưng, đó
 là chiếc bánh “Chủ nghĩa Mac – Lenin vô địch, bách chiến bách thắng”, 
“Đảng ta là đỉnh cao của trí tuệ loài người”!
Dân chẳng những phải bóp bụng ăn loại bánh đó mà còn được uống thêm 
loại nước giải khát có nhãn hiệu ‘Tình đồng chí các nước vô sản XHCN anh
 em’, nhưng thật oái ăm, bánh chưa no, nước chưa đã cơn thèm thì đã bị 
ngộ độc!  Từ một chiếc bánh chứa nhiều nhân, nhiều màu sắc như: ‘vô 
địch’, ‘bách chiến bách thắng’, ‘đồng chí’, ‘vô sản’, ‘XHCN anh em’… 
bỗng trở thành hôi thối!  ‘Đồng chí anh’, CSVN, cho tiến quân qua 
Campuchia để trừng trị ‘đồng chí em’ Pol Pốt!  Cho dù những lãnh tụ phe 
‘đồng chí’ nầy đều cùng một giuộc, cùng ‘anh em ruột rà’ với các lãnh tụ
 chóp bu CSVN trong thời gian chiến tranh Nam Bắc!  Chiến tranh du kích,
 ngón đòn sở trường của ‘đồng chí anh’ CSVN dùng ở miền Nam, giờ đây bị 
‘đồng chí em’ áp dụng triệt để theo địa hình Campuchia nên ‘đồng chí 
anh’ mang dép Bình Trị Thiên cứ bị sa lầy, đến sút quai mà còn bị cả thế
 giới lên án, cấm vận!
Trong khi đó ‘đồng chí anh cả’ phương Bắc vì xót ruột muốn cứu đứa em
 út Campuchia đang bị CSVN càn quét (cho dù nó đã vâng lời ông anh cả 
nên điên dại đến độ giết gần 1/3 người đồng chủng mà vẫn dửng dưng)  Do 
đó ‘đồng chí anh cả’ phải “dạy cho VN một bài học” tại biên giới phía 
Bắc!  Từ anh em “môi hở răng lạnh” bỗng biến thành “bọn bành trướng bá 
quyền Bắc Kinh”, từ “XHCN anh em” bỗng biến thành “chủ nghĩa sô vanh 
nước lớn”!  Thanh niên VN tưởng được hưởng hòa bình sau cuộc chiến núi 
xương sông máu vô bổ, huynh đệ tương tàn, dài những 20 năm, bây giờ lại 
bị chết rừng chết biển nơi hai tuyến đầu đất nước!  Và, bi đát hơn, mấy 
mươi ngàn người VN chiến đấu rất anh dũng để bảo vệ đất nước đã hy sinh 
tại biên giới phía Bắc, mãi cho đến bây giờ là tháng Tư năm 2014, vẫn 
nhang tàn khói lạnh!  Chế độ vẫn không dám cho tổ chức tưởng niệm chỉ vì
 cây roi của đàn anh phương Bắc vẫn còn dứ dứ ngay trước mắt với vòng 
kim cô Hội nghị Thành Đô đang siết chặt trên đỉnh đầu!
Cho nên mỗi lần 30/4 là mỗi lần Tàu cộng tiến thêm được một bước trói VN vào vòng nô lệ!
- Về chính trị, hiện có đường Điện thoại Đỏ để Hà Nội nhận lệnh trực 
tiếp từ Bắc Kinh.  Điển hình là vụ VN chuẩn bị suốt mấy tháng và được 
quảng bá rùm beng việc tổ chức lễ Tưởng niệm Hoàng Sa tại Đà Nẵng, như 
là một động thái cố gắng hòa giải với người miền Nam, nhưng đến phút 
cuối Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng phải ra lệnh dẹp bỏ vì Điện thoại Đỏ 
đã reo!
- Về kinh tế, kế hoạch khai thác boxit dù biết rõ là sẽ bị hiểm họa 
môi trường và tính toán mọi cách đều bị lỗ nặng nhưng vẫn phải thi hành,
 rồi tài nguyên, rừng đầu nguồn … cho đến việc 90% các công ty Tàu cộng 
được trúng thầu xây dựng các công trình trọng điểm mà dùng toàn sản phẩm
 của họ, với nhân công và có cả khu tự trị, đó là bỏ qua việc chất 
lượng, một yếu tố vô cùng quan trọng!  Hàng hóa độc hại, tồi tệ, bị thế 
giới đào thãi, đem tuồn lậu vào VN bán với giá rẻ mạt, được phân phối 
đến tận hang cùng ngỏ hẻm làm các hãng xưởng VN chết cứng!
- Về văn hóa, VN đã có cả ngàn năm chịu ảnh hưởng Trung Quốc và hơn 
60 năm Tàu cộng trực tiếp dạy dỗ đảng CSVN nhưng như thế vẫn chưa đủ?  
Bây giờ họ sắp thực hiện thêm về Khổng Tử học, tự ý lập các khu phố rặt 
Tàu, các làng tự trị.  Còn người Tàu thì được tha hồ du nhập vào VN dưới
 đủ loại danh nghĩa, chưa nói đến lực lượng chui mà không ai có thể biết
 được thành phần và số luợng!
- Về quân sự, thì hai bên ‘trực tiếp cộng tác’ nhưng thực chất chỉ để Tàu cộng đào tạo nhân sự và chỉ huy!
Thời kỳ Olympic Bắc Kinh, bà Phó Chủ tịch TP Hồ Chí Minh được ‘vinh 
dự’ cầm ngọn đuốc nho nhỏ cong cong đó, chạy giữa đám đặc tình Tàu cộng 
với rừng cờ đỏ 4 sao, thay vì biểu diễn tại Hà Nội là thủ đô, lại sát 
nách Tàu mới hợp lý, thì phải là tại Sài Gòn!  Vì Sài Gòn có nguồn gốc 
chống Tàu cộng từ thời VNCH, nên bây giờ phải dằn mặt!  Cũng nhờ thế 
người Sài Gòn đã thức tỉnh!  Tự ái dân tộc của cả nước trỗi dậy.  Thành 
phần trong Mặt trận Giải Phóng Miền Nam, cho dù đã bị miền Bắc cho ra 
rìa ngay sau 1975 nhưng cam chịu vì sợ hãi, bây giờ có lác đác người ở 
tuổi cuối đời, đã dám từ bỏ đảng, công khai lên tiếng chống đối!  Số 
đảng viên thuộc loại công thần cũng đã chỉ trích công khai hơn.  Phong 
trào phản tỉnh càng ngày càng phát triển.  Và, việc phải đến đã đến, mùa
 hè 2011 nhiều thành phần, nhiều thế hệ người VN tại 2 thành phố lớn 
nhất nước, Hà Nội và Sài Gòn, bùng nổ biểu tình chống Tàu cộng xâm lược,
 mở đầu cho cao trào phản đối chế độ “hèn với giặc, ác với dân”!
Cuối tháng Giêng năm 2014 vừa rồi, hiện tượng dân sự tưởng nhớ 74 
chiến sĩ VNCH đã hy sinh anh dũng tại Hoàng Sa ngày 19/1/1974, bùng nổ 
mạnh!  Tên tuổi và hoàn cảnh của các chiến sĩ cũng như một số thân nhân 
gia đình họ được truy tìm, đưa ra công luận.  Báo chí chính thống cũng 
vào cuộc, tường thuật, kể cả phỏng vấn trên radio – TV những sĩ quan 
VNCH đã chỉ huy chiến trận đó.  Nhờ thế hình ảnh chiến sĩ VNCH, một thời
 bị bôi nhọ lem luốc bây giờ bỗng sáng trưng trở lại.
Chế độ nào đã xả thân chiến đấu để bảo vệ Hoàng Sa?  Cũng một Hoàng 
Sa, chế độ nào đã bán đứng cho Tàu cộng từ năm 1958 qua công hàm Phạm 
Văn Đồng nhưng giấu nhẹm và mới bị phanh phui sau nầy?  Người VN đang có
 trong tay cứ liệu vững chắc để tự thẩm định!
Mới nhất, ngày 17/4/2014, vụ 16 người Ngô Duy Nhĩ (Uighur) vượt biên 
giới vào VN!  Số người nầy đã vào sâu được trong lãnh thổ VN rồi mới bị 
phát giác và bị săn đuổi!  Họ đã đổi từ xe hơi nầy sang xe hơi khác để 
tiếp tục chạy trốn nhưng không thoát.
Qua vụ nầy cho thấy nếu chỉ là người Tàu bình thường, khỏi cần nói 
đến bọn đặc tình, muốn vào VN thì khá dễ dàng.  Nhưng số 16 người, gồm 4
 đàn bà và 2 trẻ nhỏ, đã bị săn đuổi chỉ vì họ là người Uighur, là loại 
mà Tàu cộng ghép tội họ là ‘nổi loạn’, là ‘khủng bố’(!) nhưng thực chất 
họ là một dân tộc nhỏ ở Tân Cương bị tước đoạt quyền sống ngay trên 
chính quê hương!  Vì thế sau khi họ thoát được qua biên giới thì Tàu 
cộng đã mật báo để VN tiếp tay truy đuổi (?)
Diễn biến tiếp theo, xảy ra ngay tại đồn cửa khẩu Bắc Phong Sinh, 
Quảng Ninh, mà qua báo chí chính thống tường thuật, là một người Uighur 
đã cướp được khẩu AK có 5 viên đạn trong đó, xả súng tấn công lính biên 
phòng!  Với chỉ 5 viên đạn thì đạn nào đã gây chết tổng cộng 7 người và 
làm bị thương một số khác?  Đạn nào để tử thủ, bắn trả khi bị bao vây 
kéo dài cả 3 tiếng đồng hồ?  Đạn nhiều như thế lấy từ đâu ra?
Phải chăng khi đối đế người Uighur đã khai ra sự thật, là họ đang tìm
 đường để sang nước thứ ba xin tị nạn qua ngã VN?  Nhưng VN, thay vì bảo
 vệ theo quy chế Liên hiệp quốc, lại nhận lệnh của Tàu cộng trục xuất họ
 ngay?  Trong hoàn cảnh tuyệt vọng đó họ đã phản ứng quyết liệt?  Đã 
nhảy lầu tự tử?  Vì thế mới có phỏng đoán là chính lính Tàu cộng trực 
tiếp bao vây và tấn công họ ngay tại đồn Bắc Phong Sinh!  Điều nầy là 
rất có thể!
Đã thế, sau khi có 2 lính VN chết và một số khác bị thương, VN cũng 
không giữ những người còn sống để điều tra về tội giết người, lại đem 
giao nạp tức thì cho Tàu cộng!  VN đã “đánh mất chủ quyền tài phán là đánh mất chủ quyền quốc gia” như nhận xét của vài luật sư trong nước qua phỏng vấn!
Sự kiện trên đã giúp cho công luận có thêm một minh chứng việc thần phục Thiên triều đại Hán của đảng CSVN!
Hơn 100 năm trước khi đập champagne hạ thủy tàu Titanic, một con tàu 
vĩ đại và sang trọng bậc nhất thời bấy giờ, người ta đã nói rằng đấy là 
một con tàu được cấu trúc không thể chìm!  “Unsinkable”!  Vì thế, giới 
quý tộc, thành phần giàu có và tiếng tăm nhất thời đó rất hãnh diện được
 là những du khách trên con tàu xa hoa lộng lẫy đó trong hải trình đầu 
tiên vượt đại tây dương đến New York, Hoa Kỳ.  Nhưng, đêm 14 rạng 
15/4/1912, lúc con tàu mới hành trình chỉ vỏn vẹn được 4 ngày, đã lâm 
nạn!  745 người được cứu sống trong tổng số 2.229 người!  Khi con tàu 
đang từ từ chìm trong bóng đêm, giữa cảnh hỗn loạn bi thảm đó thì ban 
nhạc vẫn cứ tiếp tục chơi như không hề biết có biến cố.  Chơi để trấn 
tĩnh cá nhân, chơi để trấn tĩnh sự sợ hãi kinh hoàng của đám đông, chơi 
cho đến giây phút cuối cùng!  Kéo dài được 2 giờ 5 phút thì con tàu 
‘không thể chìm’ đã chìm sâu trong lòng đại dương lạnh tê cóng!
Đảng CSVN hôm nay đang là ban nhạc trên tàu Titanic thời đó!  Họ tiếp
 tục chơi những bản nhạc ‘mừng chiến thắng 30/4’ với rất nhiều giai điệu
 trong khi con tàu XHCNVN của họ đang từ từ chìm!  Có điều không phải 
chìm vì tai nạn, mà là tất yếu của lịch sử khách quan, của một chủ nghĩa
 bất nhân, không tưởng.  Một thứ chủ nghĩa đã bị thế giới đào thãi từ 
những năm 1989 – 90!  Những nhạc bản “Chủ nghĩa Mác-Lenin vô địch, bách chiến bách thắng”, “Đảng CSVN quang vinh, là đỉnh cao của trí tuệ của loài người”
 cho dù có biến tấu mọi hình thức, mọi cung bậc, mọi thể loại cũng chỉ 
là sự huyễn hoặc, tự đánh lừa chính họ hơn là đánh lừa được người khác!
(Apr 23rd, 2014)
© Đàn Chim Việt

 
