Gần đây, một số viên chức cao cấp Cộng sản, kể cả Thủ tướng Nguyễn 
Tấn Dũng, đã ra lời kêu gọi xóa bỏ hận thù, thực hiện hòa hợp hòa giải 
dân tộc. Nhưng song song với những lời kêu gọi hòa giải hòa hợp đó đảng 
Cộng sản cầm quyền vẫn duy trì chính sách phân biệt đối xử và vẫn gọi 
cuộc chiến miền Bắc xâm lăng miền Nam 1954-1975 là cuộc chiến Chống Mỹ 
Cứu Nước Giải Phóng Miền Nam. Điều đó chứng tỏ đảng cộng sản không có 
thực tâm hòa giải.
Trước khi nói tới biện pháp hòa hợp hòa giải thì phải xác định ai hòa
 giải với ai? Dứt khoát không phải hòa giải giữa người Việt hải ngoại 
(xuất phát từ miền Nam) với nhân dân trong nước. Người Việt hải ngoại và
 nhân dân trong nước không hận thù nhau. Nhiều năm nay đảng cộng sản và 
bọn tay sai vẫn tung hỏa mù kêu gọi hòa hợp hòa giải giữa người Việt hải
 ngoại và nhân dân trong nước. Tung ra lời kêu gọi đó là ngầm kết tội 
tập thể người Việt hải ngoại (Việt Nam Cộng Hòa) là thủ phạm chủ trương 
chia rẽ, nuôi dưỡng hận thù. Người Việt hải ngoại (VNCH) dĩ nhiên không 
hận thù gia đình, thân nhân họ còn kẹt trong nước. Người Việt hải ngoại 
(VNCH) chỉ quyết liệt chống đảng cộng sản cầm quyền. Tại miền Nam, ngoại
 trừ một số ít trước 1975 nằm vùng theo cộng sản, còn lại đại đa số là 
nhân dân Việt Nam Cộng Hòa. Sau 1975, toàn thể người miền Nam đã bị đảng
 cướp bóc một cách tàn tệ qua các biện pháp đổi tiền, đánh tư sản, đuổi 
đi kinh tế mới, tịch thu nhà cửa, ruộng vườn, cơ xưởng, nên họ đều căm 
thù cộng sản; chỉ có điều họ không dám bộc lộ, chứ trong thâm tâm họ thì
 sự thù hận cộng sản lúc nào cũng cao ngất trời. Cho nên, khi nói tới 
“Hòa Hợp Hòa Giải” là phải nói tới hòa hợp, hòa giải giữa đảng cộng sản 
với nhân dân miền Nam (cả ở trong lẫn ngoài nước). Nhân dân miền nam 
trong nước và hải ngoại không có nhiệm vụ thực thi hòa giải bởi vì họ là
 nạn nhân chứ không phải thủ phạm của chủ trương và các biện pháp gây 
thù hận. Chính đảng cộng sản là thủ phạm của chính sách và hành động gây
 thù hận mới có trách nhiệm thực hiện hòa hợp hòa giải.
Một khi đã xác định đảng cộng sản có trách nhiệm xóa bỏ hận thù, chấm
 dứt phân biệt đối xử để tạo đoàn kết dân tộc thì nhiệm vụ của đảng cộng
 sản là công bố các chính sách và biện pháp hòa hợp hòa giải chứ không 
phải là kêu gọi người dân (trong nước hay hải ngoại) thực hiện điều đó. 
Người ta chỉ kêu gọi khi cả hai phía đều có trách nhiệm, khả năng và 
quyền lực ngang nhau thực hiện một hành vi nào đó. Khi chỉ đảng cộng sản
 có trách nhiệm, khả năng, và quyền lực để thực thi hòa hợp hòa giải, 
thì đảng không thể kêu gọi mà phải tự công bố các chính sách và biện 
pháp chấm dứt sự chia rẽ, phân biệt đối xử mà từ 30-4-75 tới nay vẫn còn
 áp dụng. Trốn tránh trách nhiệm mà lại kêu gọi nhân dân miền Nam (cả 
trong nước lẫn hải ngoại) thực hiện hòa hợp hòa giải tức là đảng vẫn 
đang áp dụng chính sách từ thời chiến tranh là bịp bợm và cả vú lấp 
miệng em.
Bề ngoài thì đảng cộng sản kêu gọi hòa giải hòa hợp nhưng bên trong 
thì đảng vẫn giữ những chính sách và biện pháp phân biệt đối xử giữa 
người miền Nam và người miền Bắc như vẫn áp dụng từ 30-4-75 tới nay. 
Chính sách thu dụng nhân viên, công chức, công an, quân đội và cung cấp 
phúc lợi xã hội (welfare) hiện nay vẫn dựa trên tiêu chuẩn người “có 
công hay thân nhân người có công với cách mạng”, hoặc người có “lý lịch 
tốt” (theo định nghĩa của đảng). Chính sách tuyển chọn thành viên các cơ
 quan dân cử như hội đồng nhân dân các cấp và Quốc hội cũng dựa trên hai
 tiêu chuẩn này. Trong lãnh vực tư pháp, các can phạm cũng sẽ được cứu 
xét ưu tiên giảm án dựa trên hai tiêu chuẩn nêu trên. Tất cả những lãnh 
vực vừa nêu bao trùm toàn bộ cuộc sống của người dân nhưng đều hoạt động
 dựa trên tiêu chuẩn là người “có công hay thân nhân người có công với 
cách mạng”, hoặc người có “lý lịch tốt” (theo định nghĩa của đảng).
Một trong những định nghĩa quan trọng của đảng cộng sản Việt Nam về 
cụm từ “người có lý lịch tốt” là phải có ba đời không liên quan tới quân
 đội và chính quyền Việt Nam Cộng Hòa. Cái định nghĩa “lý lịch tốt” này,
 về bản chất, đã “không hòa hợp hòa giải”. Trừ một số ít nằm vùng hoạt 
động cho Việt cộng trước 1975, người miền Nam nào mà không liên hệ tới 
chính quyền hay quân đội Việt Nam Cộng Hòa ?
Trong cuộc chiến miền Bắc xâm lăng miền Nam, người Miền Bắc là kẻ 
chiến thắng thì người “có công và thân nhân người có công với cách mạng”
 dĩ nhiên là toàn thể người miền Bắc. Toàn thể người miền Nam, ngoài một
 số ít mù quáng nằm vùng theo Việt Cộng trước 1975, không ai là người 
“có công hay thân nhân người có công với cách mạng”.
Như thế, việc áp dụng hai tiêu chuẩn “lý lịch tốt” và “người có công 
hay thân nhân người có công với cách mạng” đã mặc nhiên loại trừ gần như
 toàn bộ người miền Nam trong việc thụ hưởng những quyền và những phúc 
lợi của công dân (welfare). Đồng thời việc áp dụng hai tiêu chuẩn trên 
cũng loại trừ gần như toàn bộ người dân miền Nam ra khỏi các ngành công 
an, quân đội, cơ quan dân cử, và các chức vụ từ phó phòng trở lên. Chưa 
kể trong tư pháp hai tiêu chuẩn trên cũng khiến gần như toàn bộ người 
miền Nam không được bình đẳng trước pháp luật với người miền Bắc.
Chỉ có kẻ chiến thắng mới có điều kiện để thực hiện hòa hợp hòa giải,
 vì họ có quyền lực. Muốn hiểu thế nào là thực tâm hòa hợp hòa giải của 
kẻ chiến thắng thì hãy tìm hiểu giải pháp đối xử của giới lãnh đạo miền 
Bắc Hoa Kỳ với cấp lãnh đạo và nhân dân bên thua cuộc là miền Nam nước 
Mỹ sau chiến tranh Nam Bắc Mỹ 1860s, hãy tìm hiểu giải pháp của chính 
quyền của người da đen tại Nam Phi đối xử với người da trắng trước kia 
thống trị và đàn áp họ sau khi người da đen chiến thắng nắm quyền, và có
 lẽ dễ dàng và gần gũi với người Việt nhất là hãy nhìn giải pháp ở nước 
Đức sau ngày thống nhất 1989. Mặc dù Tây Đức thắng và Đông Đức cộng sản 
xụp đổ, nhưng các viên chức cộng sản Đông Đức, kể cả công an và quân đội
 chẳng những không bị xúc phạm mà còn được lưu dụng như cũ. Những người 
cộng sản đã hưởng lương hưu của Đông Đức vẫn được người dân Tây Đức đóng
 thuế trả lương hưu cho họ đầy đủ. Trừ một số rất nhỏ đã có bằng chứng 
trước đó đối xử tàn ác với dân chúng thì mới bị mang ra tòa án xét xử, 
và cũng chỉ bị xét xử theo công lý chứ không bị những biện pháp “trả 
thù”. Như thế mới là thực tâm xóa bỏ hận thù, thực hiện hòa hợp hòa giải
 dân tộc. Chính quyền cộng sản Việt Nam hiện nay chưa thực tâm hòa hợp 
hòa giải với người dân miền Nam (ở trong nước hay đã di tản ra nước 
ngoài). Một trong những điều kiện để chứng tỏ đảng cộng sản có thực tâm 
hòa giải với nhân dân miền Nam, cả trong nước lẫn ngoài nước, là họ phải
 bỏ điều kiện “lý lịch tốt”, tức là phải có ba đời không liên hệ tới 
Việt Nam Cộng Hòa; và tiêu chuẩn “có công hay thân nhân người có công 
với cách mạng” trong việc xét cấp các quyền lợi xã hội (welfare) và xét 
tuyển bổ dụng nhân viên vào tất cả mọi ngành, mọi cấp trong hành chánh, 
công an, quân đội cũng như trong các cơ quan dân cử và trong việc xét xử
 tư pháp.
Điều kiện thứ hai để chứng tỏ thực tâm hòa hợp hòa giải với nhân dân 
miền Nam thì đảng phải chấm dứt việc gọi cuộc chiến 1954-75 là cuộc 
chiến “Chống Mỹ, Cứu Nước, Giải Phóng Miền Nam”. Một khi đã gọi cuộc 
chiến 1954-75 là cuộc chiến “Chống Mỹ, Cứu Nước, Giải Phóng Miền Nam” 
tức là đảng đã phân chia ranh giới: nhân dân miền Nam là Ngụy, là theo 
giặc, là bán nước và đảng và người miền Bắc là kẻ anh hùng Cứu Nước, và 
Giải Phóng Miền Nam. Định danh cuộc chiến 1954-75 như thế là một xúc 
phạm vô cùng tới danh dự của nhân dân miền Nam (dù còn trong nước hay 
đang ở hải ngoại), một điều không người gốc miền Nam nào chấp nhận.
Trong khi đó, sau 30-4-1975, nhất là sau những vụ đổi tiền, đánh tư 
sản, đuổi đi kinh tế mới, tịch thu nhà cửa, ruộng vườn, cơ xưởng, do 
đảng thực hiện, trong thâm tâm những người miền Nam đều thấy rõ cuộc 
chiến 1954-75 chẳng phải là cuộc chiến Chống Mỹ gì cả (sau hiệp định 
1973 thì miền Nam có còn Mỹ đâu mà chống?) và cũng chẳng giải phóng ai 
cả vì người miền Nam giầu có hơn gấp trăm lần người miền Bắc, có trình 
độ văn hóa cao gấp bội người miền Bắc và sống trong một chế độ tự do dân
 chủ “gấp vạn lần miền Bắc” thì người miền Bắc giải phóng người miền Nam
 ở điểm nào? Ngoài ra ai cũng biết, ngay sau khi chiếm được miền Nam, 
hàng ngày có hàng đoàn xe tải bộ đội kìn-kìn chở đầy chiến lợi phẩm cướp
 được của nhân dân miền Nam từ xe đạp, quạt điện, bàn là (bàn ủi), 
“đài”, “đổng” (đồng hồ) tới con búp bê biết khóc v…v. mang về cho gia 
đình đang nghèo khổ ở miền Bắc. Tự nhận mình là người anh hùng giải 
phóng miền Nam mà lại hàng ngày lấy đồ đạc của nhà người ta chở về nhà 
mình ở miền Bắc à? Từ thực trạng đó, việc gọi cuộc chiến 1954-75 là cuộc
 chiến “Chống Mỹ, Giải Phóng Miền Nam” là một sự bịp bợm trắng trợn. Một
 sự bẻ cong lịch sử. Đáng lẽ trái lại, đúng trên thực tế phải gọi đó là 
cuộc “Xâm Lăng và Ăn Cướp Miền Nam của Đảng Cộng Sản và Người Miền Bắc”.
Tóm lại, trước nguy cơ mất nước vào tay Trung Quốc hiện nay, cuộc hòa
 hợp hòa giải để thực hiện đoàn kết dân tộc là cần thiết. Nhưng đó là 
cuộc hòa hợp hòa giải giữa Đảng Cộng sản và nhân dân Miền Nam (cả trong 
nước lẫn hải ngoại). Trách nhiệm thực hiện việc hòa giải này thuộc đảng 
cộng sản là thủ phạm gây hận thù và chia rẽ. Vì đảng đã nhiều lần lừa 
bịp dân chúng, cho nên lần này, để chứng tỏ thực tâm hòa giải giữa đảng 
với nhân dân miền Nam (cả trong nước lẫn hải ngoại), thì đảng phải chấm 
dứt việc gọi cuộc chiến 1954-75 là “Cuộc chiến Chống Mỹ Cứu Nước Giải 
Phóng Miền Nam” và chấm dứt các chính sách phân biệt đối xử với người 
miền Nam bằng cách bỏ hai tiêu chuẩn người “có công hay thân nhân người 
có công với cách mạng”, và người có “lý lịch tốt” (theo định nghĩa của 
đảng) trong các lãnh vực tuyển dụng hành chánh, công an, quân đội, dân 
cử và trong các vụ xét xử tư pháp. Kêu gọi đoàn kết dân tộc không phải 
chỉ là những khẩu hiệu tuyên truyền như hiện nay mà phải là những biện 
pháp cụ thể do chính đảng cộng sản cầm quyền thực hiện.
© Đàn Chim Việt

 
