Phạm Duy Nghĩa      
        Bác Nghĩa ơi, bác quên nhắc tới điều 4 Hiến Pháp nữa: "Đảng Cộng
 sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác - Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội."      
Tuần này, một vài tờ báo rụt rè đưa tin,
 ở một miền quê ngoài Bắc hàng ngàn cảnh sát bao vây, cưỡng chế thu hồi 
đất của dân làng để giao cho một công ty kinh doanh (xây những ngôi nhà 
đẹp, bán cho người có tiền). Có mùi lựu đạn cay, dùi cui và những tiếng 
la hét, 20 người bị tạm giữ.
Về mặt pháp luật, điều ấy cần được giải thích như thế nào?
Tôi đọc Điều 23 Hiến pháp Việt Nam năm 1992, theo đó "Trong trường hợp thật cần thiết vì lý do quốc phòng, an ninh và vì lợi ích quốc gia, Nhà nước trưng mua hoặc trưng dụng có bồi thường tài sản của cá nhân hoặc tổ chức theo thời giá thị trường". Tôi cũng đọc Câu thứ 2 Điều 18 Hiến pháp Việt Nam năm 1992, theo đó "Nhà nước giao đất cho các tổ chức và cá nhân sử dụng ổn định lâu dài".
Như vậy, quyền sử dụng đất của dân làng dù chưa được công nhận là sở 
hữu tư nhân tuyệt đối, song cũng là một quyền tài sản được nhà nước bảo 
hộ. Quyền tài sản ấy chỉ bị trưng mua hoặc trưng dụng trong những trường
 hợp ngoại lệ với các lý do và thủ tục khắt khe như vừa được liệt kê ở 
trên.
Mọi đạo luật và hành vi của bất kỳ ai chống lại những nguyên tắc hiến
 định ấy phải được coi là vi phạm Hiến pháp, chúng phải được tuyên là vô
 hiệu, tức là không có giá trị thi hành. Nguyên lý ấy được gọi là "nhà 
nước pháp quyền", có thể đọc tại Điều 2 của bản Hiến pháp 1992 trong lần
 sửa đổi năm 2001.
Tôi tưởng là thế.
_________________________________
Viết Lê Quân - Cưỡng chế đất đai ở Hưng Yên: Ai đối đầu ai?
Chính các chính quyền địa phương và hệ lụy tất yếu về hệ quả công xã 
của người dân đang làm mờ nhạt đáng kể những chỉ đạo của cá nhân Thủ 
tướng Nguyễn Tấn Dũng, kể từ thời điểm ông bắt đầu tỏ ra quan tâm đến vụ
 Tiên Lãng…
Những hình ảnh mới nhất về cuộc tổ chức cưỡng chế của chính quyền 
Hưng Yên đối với các hộ dân ở xã Xuân Quan, huyện Văn Giang vào ngày 
24/4/2012 có lẽ không ít tính biểu dụ để người xem có thể tự hình dung 
ra những hình ảnh chưa xuất hiện, nhưng thật dễ dàng phát lộ vào một 
thời điểm nào đó.
Nếu trong các cuộc khiếu tố đông người gần đây ở Hà Nội, trong tay 
người dân khiếu kiện chỉ là đơn thư, biểu ngữ và cờ Tổ quốc, thì đối mặt
 với con số hàng ngàn cảnh sát cơ động được huy động một cách ráo riết 
và bài bản theo chiến thuật tác chiến một cách kinh ngạc, phần lớn người
 dân xã Xuân Quan lại mang theo bên mình họ hoặc cuốc xẻng, hoặc gậy 
gộc, hoặc lưỡi hái. Và dù chẳng có ai đi xe máy, nhưng nhiều người vẫn 
rất nghiêm túc tuân thủ luật giao thông đường bộ với mũ bảo hiểm – một 
kiểu “trang phục” không kém thua cảnh sát cơ động.

Để thực hiện chiến dịch cưỡng chế, lấy “đất sạch bóng dân” phục vụ 
cho dự án Khu đô thị – thương mại – du lịch Văn Giang (Ecopark), trong 
khi chưa hề giải thích những nghi vấn mà báo Người Cao Tuổi đã nêu về 
“Ra quyết định cưỡng chế trái luật”, UBND huyện Văn Giang đã dấn một 
bước sâu đậm hơn khi tiếp tục làm sâu sắc mối nghi ngờ đó.
Nhưng lần này, có lẽ rút kinh nghiệm thời sự từ vụ việc Đoàn Văn Vươn
 ở huyện Tiên Lãng (Hải Phòng), tỉnh Hưng Yên và huyện Văn Giang đã huy 
động một cách quy mô lực lượng cảnh sát cơ động và dân phòng. Một số 
nguồn tin cho hay còn có cả bộ đội tham gia, tuy không lộ diện rõ ràng 
như cảnh sát.
Tiếng súng AK đã vang lên, tuy chỉ bắn chỉ thiên. Nhưng lựu đạn cay bốc khói và dùi cui vung lên cũng đã quá đủ ấn tượng trên cánh đồng Xuân Quan…
Điều gì đang xảy ra vậy? Tiên Lãng chưa qua, Xuân Quan đã đến. Một 
lực lượng hùng hậu của cơ quan thi hành pháp luật lại đi bảo vệ cho một 
dự án tư nhân với nhiều khuất tất chưa được làm rõ? “Chi phí cưỡng chế” 
do ai gánh chịu – từ tiền ngân sách và do đó là tiền đóng thuế của nông 
dân, hay lại bởi cái gọi là “dịch vụ hỗ trợ thi công” của chủ đầu tư mà 
đã từng hiển hiện ở Cần Thơ?
Nhiều tiếng nói đầy phẫn nộ và phẫn uất bật lên từ những nông dân áo 
mộc “Các anh đi bảo vệ cho ai? Bảo vệ cho những kẻ cướp đất của cha mẹ 
các anh à?”, đã khiến cho một số cảnh sát và nhân viên an ninh dường như
 phải quay mặt đi.
Ai đang đối đầu ai? Những gốc rễ sâu xa và cay đắng nào đã  khiến cho
 tình thế trở nên bi thiết đến mức như hiện nay? Thực tế mà chúng ta 
đang chứng kiến đã xảy ra không phải chỉ một lần trên đất nước này, 
không phải chỉ tại một địa phương. Nhưng những gì đã dẫn tới hệ quả, hay
 nói đúng hơn là hậu quả của ngày hôm nay, phải được bắt nguồn từ một 
quá khứ, vào lúc mà người nông dân không nhìn thấy tương lai.

Quá khứ như thế đã dẫn tới điều chắc chắn phải xảy ra là nhiều đoàn 
người rồng rắn, hết ngày này đến tháng nọ đội đơn trên đầu đi thưa kiện ở
 các cơ quan công quyền. Nhưng như cái cách con kiến kiện củ khoai, khi 
mà mọi việc trở nên không đi đến đâu, khi mà tình thế trở nên tuyệt vọng
 thì người dân chỉ còn độc một hy vọng cuối cùng: làm thế nào và bằng 
cách nào đó phải giữ cho được mảnh đất trồng cấy cuối cùng của gia đình 
mình. Bởi nếu rời khỏi hoặc bị buộc phải rời khỏi mảnh đất ấy, trong tay
 họ sẽ chỉ còn trơ trọi liềm hái và búa đục – những công cụ sản xuất sẽ 
chỉ còn một giá trị hoài niệm nào đó vào cái thời mà đồng tiền là vũ khí ghê rợn nhất.
Không biết có bao nhiêu cảnh sát trẻ tuổi và cấp trên của họ, 
những sỹ quan cảnh sát có tuổi và đã từng thấm trải với đời, thấm hiểu 
được tình cảnh trên? Những cảnh sát  và dân phòng này, mà đa phần xuất 
thân từ tầng lớp bình dân và là con em của những gia đình nông dân, công
 nhân, không biết có thấm cảm được hoàn cảnh thấm đẫm nước mắt của cha 
mẹ, anh chị họ, hoặc những người mà hoàn cảnh mất đất thương tâm là một 
tiền lệ mà trước sau gì cũng dẫn dắt dây chuyền tới gia đình họ…
Họ đang phục vụ cho ai? Vụ việc Bạc Hy Lai ở Trung Quốc mới chỉ 
là khởi đầu cho con số 6 tỷ USD mà một nhân vật quyền cao chức trọng như
 vậy đã tuồn ra nước ngoài?
Với thực trạng tham nhũng đã ăn vào tận ruột từ nhiều năm qua, có
 thể không loại trừ những “Bạc Hy Lai ViệtNam”. Không thiếu gì những bài
 học mà Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã phải ám chỉ đến “sự tồn vong của
 chế độ”. Thế nhưng điều trớ trêu là nhiều chính quyền địa phương lại 
không rút ra được bài học xương  máu nào về lòng dân, về câu chuyện nước
 nâng thuyền nhưng nước cũng có thể lật thuyền qua vụ việc Tiên Lãng.
Vài ba ngàn nông dân ra mặt phản ứng với chính quyền hoàn toàn không 
phải là một con số đáng coi thường. Nhất là khi những nông dân này lại 
đang chất chứa trong lòng một nung nấu giành giật cho được công lý và 
công bằng, cho quyền lợi mưu sinh thiết thân của họ và con cái họ.

Trong khi Trung Quốc phải nới tay với phạm trù dân chủ khiếu kiện
 từ trang sử Ô Khảm, thì ở Việt Nam lại chưa có một minh họa sinh động 
đến mức chết người như thế, và do đó các chính quyền địa phương vẫn chỉ 
tổng kết bài học Tiên Lãng như một thứ trật tự cần được áp đặt trở lại, 
hơn là một cái van tâm lý đã đến lúc phải được giãn dần để tránh cận 
cảnh bùng vỡ.
Dù sao, Ecopark ở Hưng Yên cũng có một tác dụng phụ là làm cho câu 
chuyện về cá nhân Đoàn Văn Vươn mau chóng trở nên lạc hậu, trong khi 
được thay thế bởi một hình ảnh sống động, chủ động và mang tính “công 
xã” hơn nhiều. Thật rõ ràng, con số hàng ngàn người biểu tình về đất đai
 ở Xuân Quan đã dễ dàng được nhân gấp vài ba lần từ sự tham gia tự 
nguyện của người dân Dương Nội của Hà Nội hay những địa phương khác. Vả 
lại, yếu tố công xã này chỉ thêm một lần nữa chứng minh cho sự lợi hại 
của phương pháp luận đấu tranh giai cấp bằng tập thể, và hơn nữa là một 
tập thể được tổ chức chặt chẽ.
Giờ đây, chính các chính quyền địa phương và hệ lụy tất yếu về hệ quả
 công xã của người dân đang làm mờ nhạt đáng kể những chỉ đạo của cá 
nhân Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, kể từ thời điểm ông bắt đầu tỏ ra quan 
tâm đến vụ Tiên Lãng. Cũng bởi, điều mà nhiều người thật sự âu lo cho 
hoàn cảnh ở đất nước ta là Tiên Lãng đã chỉ luôn mang tính tiền lệ.
Vụ việc cưỡng chế Ecopark chưa chấm dứt, nhưng đã có thể hình dung 
được hậu quả của nó: khi những người nông dân đã không còn quá quan tâm 
đến hậu quả xung đột với lực lượng cưỡng chế hay hậu quả pháp lý trước 
tòa án các cấp đối với bản thân họ, hậu quả xã hội và cả hậu quả chính trị sẽ khủng khiếp như thế nào trong tương lai không xa nữa?
V.L.Q.
Theo blog Anh Ba Sàm.
 Những đoạn in nghiêng đã bị lược bỏ khi bài đăng lên Tầm Nhìn, nhưng 
ngay cả thế, bài trên Tầm Nhin đã bị gỡ bỏ sau một thời gian ngắn.
 
