Trần Mạnh Hảo, viết văn, làm thơ, phê bình văn học      

Hình:evn.com.vn
Nhà văn Lê Lựu
Vừa rồi, tôi, kẻ viết bài này gọi điện thoại thăm nhà văn Lê Lựu, sau
 khi báo chí phỏng vấn ông, hỏi vì sao một nhà văn lớn như ông mà bị 
trượt giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học năm 2012 mới công bố. Ông cười 
với nhà báo và cả cười với tôi: “Chuyện nhỏ, ông quan tâm làm gì, ở đâu, đến ngay làm vài li với tớ”. Khi biết tôi đang ở Sài Gòn, Lê Lựu bồn chồn, rằng “thời trẻ tụi mình nghèo kiết xác, cà lơ phất phơ cả với nhau mà vui quá ông nhỉ?"
Tôi biết Lê Lựu đang buồn, không phải buồn vì bệnh tật hay không được
 giải thưởng to cỡ 300.000.000 đ, mà buồn vì nhân tình thế thái, buồn vì
 đời nay tệ quá, tàn quá, xuống cấp quá, tha hóa quá, phi nhân quá. Hãy 
xem ông trả lời tờ báo An Ninh Thế giới số 1093 ra ngày 10-9-2011 của 
ông trung tướng công an Hữu Ước theo blog Nguyễn Thông:
“Đọc mấy nhời của bác Lựu, giật mình, 
nghĩ sao mà tướng Hữu Ước dám cho đăng nhỉ, hay là bữa ấy đi công tác 
vắng, cấp dưới nó không báo cáo, xin phép. Mà cũng có lý, bởi giờ đây 
mình sợt tìm trên bản điện tử báo An ninh thế giới thì không có chữ nào,
 kết quả báo rằng không tìm thấy.
Sau đây là lời của bác Lựu:
“Trong lúc trà dư tửu hậu với bạn bè, tôi và những người bạn tâm giao nói về những vấn đề của xã hội, nghĩ về nhân tình thế thái. Tôi không hiểu sao bây giờ con người không tốt với nhau. Trong chiến tranh hy sinh nhiều, cuộc sống khổ cực, nhưng lòng mình thanh thản, lòng dân vô tư lắm. Đi chiến trường hy sinh mà lòng thanh thản, nhẹ nhàng. Bây giờ thời bình không còn tiếng bom đạn nhưng tâm con người cứ lộn nhào hết cả. Không biết thế nào là phải, thế nào là trái. Không biết thế nào là đúng, thế nào là sai. Không biết thế nào là lim (giới hạn - NV). Mỗi con người phải có một cái lim nhất định thì mới thành xã hội. Con người có nhiều tính cách thì cuộc sống mới phong phú và đa dạng. Nhưng mà phải có lim và có luật lệ.Trong chiến tranh, tâm tính con người ta hiền lành, không mưu mô xảo quyệt. Chứ thời nay, trong cơ chế thị trường này, luật lệ cũng lung tung. Xử lý công việc cũng lung tung. Sống nặng về vật chất, thực dụng, chụp giật. Bây giờ sáng ra đọc báo toàn những chuyện giật mình. Con kiện cha chỉ vì mười mét vuông chỗ ở. Một đứa trẻ chưa đến tuổi thành niên giết mấy mạng người không ghê tay. Một đứa trẻ khác chỉ vì thiếu tiền chơi game ra tay sát hại cả em mình, bà mình. Người ta thiếu tiền nên giết người chỉ vì vài trăm nghìn đồng. Trong làm ăn thì lừa đảo nhau nhiều lắm. Cứ lợi dụng nhau sơ hở vài chữ trong văn bản, thậm chí từ một cái dấu phẩy trong bản hợp đồng để lừa nhau hàng tỉ. Trong doanh nhân cũng nhiều người tốt, nhưng rồi cũng có rất nhiều người nhăm nhăm để lừa nhau.
Chính thời nay là thời loạn, chứ không phải chiến tranh là thời loạn” (hết trích).
“Trong lúc trà dư tửu hậu với bạn bè, tôi và những người bạn tâm giao nói về những vấn đề của xã hội, nghĩ về nhân tình thế thái. Tôi không hiểu sao bây giờ con người không tốt với nhau. Trong chiến tranh hy sinh nhiều, cuộc sống khổ cực, nhưng lòng mình thanh thản, lòng dân vô tư lắm. Đi chiến trường hy sinh mà lòng thanh thản, nhẹ nhàng. Bây giờ thời bình không còn tiếng bom đạn nhưng tâm con người cứ lộn nhào hết cả. Không biết thế nào là phải, thế nào là trái. Không biết thế nào là đúng, thế nào là sai. Không biết thế nào là lim (giới hạn - NV). Mỗi con người phải có một cái lim nhất định thì mới thành xã hội. Con người có nhiều tính cách thì cuộc sống mới phong phú và đa dạng. Nhưng mà phải có lim và có luật lệ.Trong chiến tranh, tâm tính con người ta hiền lành, không mưu mô xảo quyệt. Chứ thời nay, trong cơ chế thị trường này, luật lệ cũng lung tung. Xử lý công việc cũng lung tung. Sống nặng về vật chất, thực dụng, chụp giật. Bây giờ sáng ra đọc báo toàn những chuyện giật mình. Con kiện cha chỉ vì mười mét vuông chỗ ở. Một đứa trẻ chưa đến tuổi thành niên giết mấy mạng người không ghê tay. Một đứa trẻ khác chỉ vì thiếu tiền chơi game ra tay sát hại cả em mình, bà mình. Người ta thiếu tiền nên giết người chỉ vì vài trăm nghìn đồng. Trong làm ăn thì lừa đảo nhau nhiều lắm. Cứ lợi dụng nhau sơ hở vài chữ trong văn bản, thậm chí từ một cái dấu phẩy trong bản hợp đồng để lừa nhau hàng tỉ. Trong doanh nhân cũng nhiều người tốt, nhưng rồi cũng có rất nhiều người nhăm nhăm để lừa nhau.
Chính thời nay là thời loạn, chứ không phải chiến tranh là thời loạn” (hết trích).

Có lẽ, một trong những nguyên nhân khiến ông không được giải thưởng 
lớn vì tính nói thẳng nói thật của Lê Lựu chăng? Thẳng thắn và trung 
thực như hai tác phẩm (tiểu thuyết) lớn nhất của đời ông: "Thời xa vắng" (1986) và “Chuyện làng Cuội” (1991)
Nhớ tết năm 1976, cái tết đầu sau ngày thống nhất đất nước, tôi từ 
Sài Gòn ra Hà Nội, rét quá, cứ dúm dúm dó dó dưới gốc táo sân sau tạp 
chí Văn Nghệ Quân Đội. Chợt Lê Lựu kéo tôi vào phòng, đưa bộ complê màu 
xám còn khá mới bảo: Hảo lấy mặc vào ngay cho ấm, mặc đến khi nào vào 
Sài Gòn đưa lại cho mình, mình trả lại nhà nước… Mình và Nguyễn Khoa 
Điềm vừa được đi Bungari về, phải mượn áo quần dày dép của nhà nước…Mình
 đã báo cơm ở bếp ăn tập thể báo “Quân đội nhân dân” cho Hảo, cứ nhớ bữa trưa và chiều về ăn nhá”.
Tôi quen Lê Lựu trong lúc xẻ cơm nhường áo này cách đây 36 năm. Vài 
năm sau, khi nhà văn Nguyễn Khải và nhà văn Lê Lựu vào Sài Gòn, tôi đã 
rủ hai bác này đến nhà tôi ở suốt gần ba tháng. Thực ra, tôi đã biết 
mặt, nhớ mặt nhà báo Lê Lựu, phóng viên báo “Quân khu Ba” mấy 
năm trước, khi ông đến sư đoàn 320 B, nơi tôi huấn luyện để phỏng vấn vì
 sao, có phải vì mới được học nghị quyết mà đồng chí đã đạt thành tích 
chạy nhanh nhất sư đoàn trong một cuộc thi chạy hay không? Tôi thành 
thật trả lời nhà báo trẻ Lê Lựu: “Thưa bác nhà báo, không phải nghị 
quyết làm em chạy nhanh đâu ạ”. “Thế không phải do nghị quyết thì còn 
bởi gì?”. “Dạ, bởi bố em”. “Bố đồng chí dạy đồng chí chạy à?”. “Không, 
thưa bác nhà báo, bố em không dạy em chạy, mà ông chuyên cầm roi đuổi 
đánh em ngay từ khi em mới biết đi ạ”.” À ra thế, bố cầm roi đuổi đánh, 
cứ thế mà chạy như biến, chạy bán sống bán chết, chạy vắt giò lên cổ nên
 thành ra chạy nhanh ngang gió phải không?” Dạ thưa bác nhà báo, quá 
đúng ạ”…
Sau cái buổi cho mượn bộ Complê quốc doanh và báo cơm cho ăn tới bến 
của Lê Lựu bữa xa xưa ấy, tôi có nhắc lại kỷ niệm được anh nhà báo trẻ 
báo “Quân khu Ba” phỏng vấn vì thành tích thi chạy nhanh nhất 
sư đoàn của tôi, Lê Lựu cả cười nhớ ra bộ dạng thật thà của anh lính trẻ
 Trần Mạnh Hảo. Lê Lựu bảo: “Tớ về viết bài báo rất hấp dẫn về cuộc 
phỏng vấn các nhân vật lính mới sau khóa huấn luyện đi B của sư B20B ở 
các khâu kỹ thuật: bắn súng giỏi nhất, chạy nhanh nhất, đâm lê tài nhất,
 ném lựu đạn tài nhất… đưa duyệt đăng, đến đoạn ông trả lời do bố đuổi 
đánh chạy quanh làng mãi nên thành chạy nhanh nhất sư đoàn, tổng biên 
tập báo của tớ cười sằng sặc, đoạn bảo: Lựu viết thế này mà in lên thì 
bỏ mẹ báo ta mất, do bố đuổi đánh mãi thành ra chạy nhanh, láo, dù 
chuyện thật đúng trăm phần trăm như vậy cũng phải viết cho nó chính trị 
chứ! Tôi chữa như sau: cậu lính mới tên Hảo này trả lời rằng đúng là em 
mới được học nghị quyết nên đầu óc thông sáng, khi tư tưởng đã thông 
thoáng thì tạo ra sức mạnh vật chất nghe chưa, nên cậu ta chạy nhanh vì 
vừa học nghị quyết đảng mới đúng chính trị. Lựu nên nhớ trong chế độ tốt
 đẹp gấp triệu lần tư bản của chúng ta, báo chí văn nghệ cho đến con 
người tuốt tuột đều là chính trị hết, nghe chưa? Mao chủ tịch từng dạy: 
Chính trị là thống soái là gì? Chế độ tốt đẹp của ta làm chó gì có cảnh 
bố đuổi đánh con chạy khắp làng, viết thế là nói xấu đảng ta, nói xấu 
chế độ tốt đẹp ta. Chỉ có trong chế độ Mỹ - ngụy thì các ông bố mới thi 
nhau cầm roi đuổi đánh con cái chạy khắp làng khắp phố nghe chưa?”
Lê Lựu chiêu một ngụm trà, châm nước cho tôi, đoạn nói tiếp: “Khi
 báo đăng, tớ xuống tìm ông để tặng tờ báo in chuyện ông chạy nhanh nhất
 sư đoàn vì vừa học nghị quyết chứ không phải do bị bố cầm roi đuổi đánh
 suốt tuổi thơ mà thành ra có thành tích chạy ngang gió thì ông đã đi 
B…”. Tôi góp chuyện: “bác Lựu này, tôi nghĩ nếu không có hổ báo
 đuổi bắt ăn thịt, thì bọn huơu nai đã thành các chú rùa, chứ đâu có thể
 chạy nhanh đến như thế?”
Ơ hay, thời gian và cuộc đời hình như cũng là thứ hổ báo đuổi bắt 
chúng ta chạy như biến về tuổi U 70 như tôi, U 80 như bác Lựu (Lê Lựu 
vừa nói với tôi qua điện thoại, năm 2012 này ông đã 75 tuổi chứ không 
phải 71 như tuổi trong giấy tờ vẫn ghi)? Và chúng ta quá sợ hãi chạy 
nhanh như gió, như biến, chạy nhanh trên cả cấp sư đoàn, chạy như ma 
đuổi phải không bác Lựu? Con ma cuộc đời, con ma thời gian, con ma thời 
thế đuổi theo chúng ta để bắt linh hồn, như con qủy Mephixto đuổi theo 
nhân vật Faust của đại thi hào Đức Wolfgang Goethe để gạ vị bác sĩ này 
bán linh hồn cho hắn đổi lấy sang giàu?
Faust đã bán linh hồn cho qủy để đổi lấy vinh quang, còn Lê Lựu đã 
bán linh hồn cho ai, và sau khi bán linh hồn thì ông sống bằng gì hồi 
sau sẽ rõ. Nhưng này bác Lựu, mới đó, ngót 40 năm trước, những người 
viết trẻ chúng ta cứ đông vui và ồn ã như vịt, được ông chủ chăn vịt có 
tên thời gian, có tên cuộc đời cầm chiếc sào dài buộc mớ tàu chuối khô 
như giẻ rách và lùa chúng ta vào thời đại anh hùng chỉ toàn niềm vui, 
không có chỗ cho nỗi buồn cư trú, lùa chúng ta vào văn chương, thi phú, 
vào quan trường và vào những nhà thương điên! Có những anh bạn văn nghệ 
cùng thời với chúng ta quả thực không tim, vẫn tìm cách bán một thứ linh
 hồn dỏm cho quyền lực để đổi lấy vinh quang, đổi lấy chức tước cùng các
 giải thưởng danh giá. Còn Lê Lựu, ông chỉ có một trái tim, một linh hồn
 đau đáu với văn chương, điên dại với chữ nghĩa, lăn lóc với giấy trắng,
 quằn quại với bút mực, hỏi rằng ông đã bán hay chưa?
Lê Lựu có dáng vóc của người dân quê chân chất, hiền lành, không thể 
nói là xấu trai, là quê một cục, là bần cố nông như nhiều bài báo phóng 
đại về ông đã vẽ một thứ chân dung rất hoạt kê về ông rất không đúng để 
câu khách. Ngay Trần Đăng Khoa, một chú em tiền bối của chúng tôi còn 
phịa ra chi tiết Lê Lựu sang Mỹ cởi giày ra lấy tất (vớ) ngửi ngửi như 
ngửa hoa ngửa quả thì thật là quá đáng. Lê Lựu không giận, mặc kệ các 
người, muốn vẽ chân dung ông là hủi cũng được, ông cứ đóng vai anh dân 
quê lên thành phố cho an toàn. Riết rồi ông cứ nhận mình rằng tớ dân nhà
 quê ấy mà, học hành chết gì đâu, đọc điếc cũng lười nhác, viết lách 
theo phong trào cho vui ấy mà…
Không, Lê Lựu không quê mùa chút nào. Ông đóng vai dân nhà quê để qua
 mặt thiên hạ, để dễ tiếp cận cuộc đời, trông thật thà như đếm thế này 
vào dân dân thích lắm, đến nhà quan quyền, quan quyền không thèm cảnh 
giác, rằng thằng này phi chính trị, không nguy hiểm, kệ bà nó phét lác 
cho vui. Lê Lựu, giống như nhân vật của ông là Giang Minh Sài cứ ấm ấm ớ
 ớ thế, giả bộ khật khưỡng, thủ vai ngô nghê mười rằm cũng ư mười tư 
cũng gật cho qua chuyện, vạ vật đâu cũng được, dế rách chổi cùn cũng 
chơi mà mâm son đũa ngà cũng tới…
Ngược lại với vẻ bề ngoài Lê Lựu có khi như tá điền, có khi lại như 
địa chủ kia lại là một anh trí thức có hạng đấy. Lê Lựu giấu biến sự 
học, sự đọc rất kinh của mình như mèo giấu vàng giấu ngọc, chẳng bao giờ
 thích làm thùng rỗng kêu to như bao ông đồng nghiệp giả dạng vào vai 
trí thức. Một trí thức thật không cốt ở bằng cấp, không lụy dáng vẻ, 
không hề biết khoe khoang như những anh trí thức hạng bét chuyên mang 
mặc cảm trí thức trong người. Tôi xin cá với bàn dân thiên hạ, sức đọc 
của Lê Lựu còn có thể gấp mấy lần chú em đồng hương của ông là thần đồng
 quá lứa Trần Đăng Khoa.
Hồi đầu vào Sài Gòn cùng Nguyễn Khải ở nhà tôi gần ba tháng, Lê Lựu 
chỉ làm hai việc rất chân chính là tìm bồ và tìm mua sách. Gặp kho sách 
dịch Sài Gòn, Lê Lựu sướng ngất ngây, hệt chuột sa chĩnh gạo. Ông đọc 
triết tây triết đông qua các bản dịch của các linh mục dạy triết và các 
nhà Hán Nôm có hạng Sài Gòn. Ông đọc các tiểu thuyết phương Tây mê man, 
hầu như có khi thức xuyên đêm. Bỏ mẹ, Lê Lựu và tôi rì rầm để cho ông 
anh Nguyễn Khải ngủ: thế này thì đúng là Sài Gòn nó giải phóng chúng ta 
chứ cóc phải ngược lại bác Lựu nhẩy. Chết ông be bé cái mồm cho tôi nhờ.
 Đâu phải cái đúng cái hay cái tốt bao giờ cũng thắng thế đâu. Man di 
thắng văn minh là thường mà. Các bộ tộc man rợ phương Bắc châu Âu từng 
chiến thắng văn minh La Mã là gì? Kẻ dốt, kẻ cuồng tín, kẻ kiêu ngạo, kẻ
 ác thì làm gì có tự do…mà đòi…thôi thôi tai vách mạch rừng không nói 
nữa. Này, bác Lựu nghĩ mãi mà không nói được ra thì điên mẹ nó đấy. Đừng
 nghĩ nữa, nghĩ nhiều thì vào nhà tù mà nghĩ nghe chưa…Ba tháng trời Sài
 Gòn ở nhà tôi với Lê Lựu đêm nào cũng quá ngắn, chưa đọc hết sách đã 
sáng banh cả mắt, rì rầm như hai con khỉ đi ăn trộm ấy. Đọc đến đoạn nào
 thích chí, Lê Lựu tàn nhẫn bấm tôi dậy để rì rầm đọc ri rỉ như dế cho 
nghe, đến độ làm bác Nguyễn Khải thức theo bảo: chúng mày tí tửng như 
gái ngồi phải cọc, mấy cuốn đó tao đọc rồi, hồi trước năm 1945, mà đọc 
bản Pháp văn. Tội nghiệp các em, có học mà như mù chữ. Thì cũng tại thế 
hệ chống Pháp các bố dạy chúng tôi chứ ai. Cứ để Tây đấy, đánh nó làm 
chó gì, để nó dạy chúng tôi như nó đã dạy các bố, thì hôm nay sao chúng 
tôi lại thành những kẻ có học mù chữ được? Cứ cái màn nghĩ trộm, nói 
trộm, đọc trộm thế này có khi nguy…May mà gần ba tháng, hai bác nhà văn 
về Hà Nội, chứ cứ đêm nào cũng rầm rầm rì rì như dế trốn chui trốn nhủi 
thế này có khi ốm chết quách rồi, còn đâu nữa mà ngồi kể chuyện cũ. Sau 
này, chết rồi Nguyễn Khải mới dám tung tiểu luận “Nghĩ Muộn” 
ra, coi như một lời sám hối muộn màng; còn hơn các anh ngậm miệng ăn 
giải thưởng đang cười nói sờ sờ ra mà quả thực, tâm hồn, nhân cách đã 
chết từ thời tám hoánh.
Lê Lựu không hề quê mùa chút nào.Ông rất tỉnh thành là đằng khác. 
Minh chứng là một mình ông đã xây dựng nên một công ty làm ăn rất phát 
đạt: “Trung tâm văn hóa doanh nhân” từ năm 2002 đến nay. Bây 
giờ, chân Lê Lựu đi đứng đã không còn vững, có khi phải nhờ người dìu 
dắt, vậy mà trung tâm này của ông vẫn làm ăn tốt, hỏi một người quê mùa,
 thậm chí ngô nghê như nhiều bài báo đã viết, liệu có đủ tầm vóc, trí 
thức, uy tín, trình độ làm giám đốc công ty “văn hóa doanh nhân” này hay không?
Trời cho Lê Lựu một trí thông minh hiếm có. Ông có thể đọc thuộc một 
chương tiểu thuyết của mình ngay trước mặt anh. Này, chú mày cầm cuốn “Thời xa vắng”
 lên, lật bất cứ trang nào, bảo tớ đọc thuộc lòng cho mà dò, không sai 
một dấu chấm phảy. Ông nhớ vanh vách các danh tác quốc tế và trong nước 
đã đọc, kể cả những cuốn dày như tủ lạnh của L. Tolstoy và F. 
Dostoyevski…
Lê Lựu hình như có máu trạng trong khoa ăn nói. Ông huyên thuyên 
chuyện con cà con kê, tán dóc lênh láng cả những hội trường hàng trăm, 
thậm chí hàng nghìn người dự thính mà thiên hạ vẫn há hốc mồm ra nghe 
như nghe cha cố giảng đạo. Hồi hưởng vinh quang sau tiểu thuyết lớn “Thời xa vắng”,
 Lê Lựu là nhà văn Việt Nam đầu tiên được trung tâm William Joiner của 
ông Kevin Bowen mời sang thăm nước Mỹ. Sau (hình như sáu tháng) chu du 
bên Mỹ, về nước Lê Lựu được hàng trăm cơ quan mời nói chuyện xem nước Mỹ
 nó đầu ngô mình sở ra sao, nó kinh khủng mức nào, nó giàu sang hợm hĩnh
 ra sao, nó giãy chết rung chuyển thế giới thế nào? Người ta đi nghe lũ 
lượt, khen nước Mỹ thì ít mà khen Lê Lựu nói hay thì nhiều. Khiếp, làm 
như nước Mỹ nó không nằm trên bản đồ thế giới mà nó nằm trong bụng Lê 
Lựu vậy. Khiếp, làm như không phải Kha Luân bố đã phát hiện ra châu Mỹ, 
nước Mỹ mà chính là anh nhà văn quê ở huyện ta, huyện Khoái Châu ta (oai
 oái như phủ Khoái xin cơm) đã phát hiện ra châu Mỹ và nước Mỹ vậy. Lê 
Lựu nói chuyện về Mỹ hay tới mức mà người ta đã kinh doanh ông, thu âm 
bài nói dài hàng hai ba tiếng đồng hồ của ông về nước Mỹ để bán đắt như 
tôm tươi. Người viết bài này đã nghe băng thu âm buổi nói chuyện về Mỹ 
của Lê Lựu và rất tiếc cho các vị làm công tác tổ chức đã bỏ lỡ một cơ 
hội bằng kim cương là không mời nhà thuyết khách Lê Lựu làm bộ trưởng bộ
 ngoại giao.
Lê Lựu ca ngợi Mỹ tới mây xanh mà vẫn rất chính trị, mà vẫn không mất
 lòng đảng ta. Ông cũng nói xấu Mỹ tới tận cùng địa ngục mà Mỹ vẫn qúy 
hóa ông như giời, thế mới lạ. Ông chửi Mỹ rằng nước nó thế nào cũng loạn
 vì không có ban tổ chức trung ương, vì nó đa đảng nên bất cứ thằng dân 
nào cũng có thể lên báo chửi tổng thống, không còn quân tị quân nhậm gì,
 cá mè một lứa, dân cũng như quan, quan cũng như dân, ấm a ấm ớ, chẳng 
còn tôn ti trật tự gì cả. Ông chê nước Mỹ nó sạch như lau đến ruồi muỗi 
cũng nghỉ chơi mà bỏ đi. Sạch quá mức là mất vệ sinh nhất; vì trẻ em bị 
vô trùng từ lúc sinh ra nên nó dễ bị vi trùng tấn công. Nước với chả 
non, đi bất cứ chỗ nào cũng có rét - rum (restroom), phí đất vô lối, sao
 không để đất mà xây trường học bệnh viện như ta, lại coi trọng nơi xin 
lỗi đi ỉa đến nhường ấy, đúng là Mỹ mới có (vỗ tay)….Nước Liên Xô thiên 
đàng xã hội chủ nghĩa anh em ta, sang đó tôi tưởng là Mỹ mà sang Mỹ tôi 
tưởng đấy là Liên Xô. Ở Liên Xô người ta dùng đất để xây trường đảng, để
 xây trường học, để xây quảng trường cho quần chúng đến sung sướng vỗ 
tay, chứ có nhiều chỗ đi toilet phí phạm như bên Mỹ đâu. Lại vỗ tay… 
Người viết bài này đã mấy lần tí chết khi đi giữa đường phố Matxcova, 
mắc…quá tưởng đứt thở mà đi mãi không tìm ra nơi trút bầu tâm sự…Người 
viết bài này cũng từng đến một số thành phố Mỹ. Đúng như Lê Lựu nói, đi 
mấy bước lại thấy restroom, không mắc… cũng vào ngó qua xem nó sạch cỡ 
nào…mất hết cả thì giờ vàng ngọc.
Khoa nói của Lê Lựu còn phát huy tới tận mũi Cà Mau, tận địa đầu Móng
 Cái khi ông kết hợp với ông trạng thần đồng thần sắt Trần Đăng Khoa 
đăng đàn khắp nơi. Hai ông này đã biến nghề nói chuyện văn chương thành 
khả năng hốt bạc vô tiền khoáng hậu.
Một người quá thông minh, quá sắc sảo, đầy tài năng văn chương, nói 
năng như có bùa ngải như Lê Lựu tưởng giời đã cho hết mọi thứ. Hình như 
xưa nay, các nhà văn có tác phẩm để đời, mấy ai có số phận trơn tru, có 
gia cảnh ngon lành viên mãn trừ Goethe và Tagore?
Gần đây, giới truyền thông trong nước đua nhau phỏng vấn Lê Lựu, cốt 
khai thác bi kịch cá nhân của đời tư nhà văn để câu khách mà ít chú ý 
đến khía cạnh quan trọng nhất của ông là văn học, lại quảng cáo rùm beng
 cho “Trung tâm văn hóa doanh nhân” của ông quá mức. Lê Lựu dù làm kinh tế doanh nhân, đã rất thị thành, dẻo miệng (“Khi lưỡi ta không còn đắng chất thị thành”-
 Chế Lan Viên) nhưng tính vốn thật thà, báo nào hỏi ông chuyện bi kịch 
đời tư là ông kể tuốt tuồn tuột. Làm như cứ kể hết xót xa trong người sẽ
 hết xót xa, kể hết nỗi cô đơn kiếp người của mình ra sẽ hết cô đơn vậy?
Năm 1986, nhờ cú “cởi trói cho văn nghệ sĩ trí thức” của ông Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, Lê Lựu mới in được tiểu thuyết để đời của ông là “Thời xa vắng”. Ông đã viết tác phẩm lớn này trước “mùa cởi trói”
 hai năm nhưng không in được. Tôi đã đọc một mạch suốt đêm tác phẩm lừng
 danh này của Lê Lựu trong sự hào sảng hiếm có. Tôi gọi điện thoại động 
viên ông, ông bảo: “đánh đổi cả cuộc đời để lấy một cục gạch bằng giấy đó ông ơi”.
Giang Minh Sài nhân vật chính của “Thời xa vắng” vừa là hình
 ảnh của tác giả vừa là nhân vật hư cấu. Nó có tầm cỡ biễu đạt đa chiều,
 nhiều tầng nhiều vỉa, thực đấy mà hư đấy, bi đấy mà hài đấy, thông minh
 một cách ngớ ngẩn đấy và đạo đức tào lao chi khươn đấy. Giang Minh Sài “một nhân vật thời đại”,
 có một chút phẩm tiết của Chú AQ Lỗ Tấn một tí, Chí Phèo Nam Cao một 
tí, Xuân Tóc Đỏ Vũ Trọng Phụng một tí, Don Quixote Servantes một 
tí…nhưng lại rất Lê Lựu. Giang Minh Sài bị sống chứ không phải được 
sống, bị yêu chứ không phải được yêu, bị sướng chứ không phải được 
sướng, bị khổ bị cô đơn chứ không phải được khổ được cô đơn. Giang Minh 
Sài như không phải là một cá nhân mà là một tập thể thu nhỏ thành một cá
 nhân trá hình. Anh ta bị tập thể hóa cả giấc mơ, bị chi đoàn, chi bộ, 
đơn vị, công đoàn, cơ quan… chi phối cả mọi bản năng sống; làm như sự 
tiêu hóa của dạ dày Giang Minh Sài cũng là do tập thể tiêu hóa, bộ phận 
bài tiết của anh cũng là của tập thể bài tiết, trái tim co bóp của anh 
cũng là trái tim tập thể co bóp, “con chim” của anh dùng để lấy vợ sinh con cũng là “con chim” của tập thể. Với “con chim” tập thể này anh đã hai lần lấy vợ nhưng đều thất bại thảm hại.
Người vợ đầu của Giang Minh Sài là cô Tuyết nhà quê với cuộc tảo hôn 
khốn khổ: lấy vợ vì gia đình dòng họ, cũng là lấy vợ cho tập thể chứ có 
được lấy vợ cho riêng mình đâu? Người vợ thứ hai của anh Sài là cô Châu 
thị thành điệu nghệ…lấy cốt để khoe mẽ với thiên hạ rằng gái thị thành 
cỡ nào Sài ta cũng tán được, cốt để xóa mặc cảm nhà quê vốn dĩ. Nhưng 
sống với nhau rồi, Châu mới phát hiện ra anh chàng Sài không phải là một
 cá nhân thuần túy. Linh hồn chồng mình đã bị tập thể hóa, trái tim anh 
là một khu tập thể thu nhỏ. Anh không phải là một căn phòng riêng tư, mà
 là một hội trường hội họp, một ví dụ về con người hơn là con người, một
 ví dụ về “con chim” hơn là một “con chim” biết cách 
chiều chuộng đàn bà. Thế là để trả thù cái tập thể giả dạng cá nhân có 
tên là Giang Minh Sài, Châu tìm mọi cách hành hạ Sài cho bõ ghét.
Trong một xã hội bị tập thể hóa đến cả ruồi muỗi cũng phải vào hợp tác xã, ai cho Giang Minh Sài làm một “con người chung chung”,
 làm một cá nhân thuần túy? Khát vọng được làm con người lương thiện của
 anh Chí Phèo xưa hầu như vẫn còn là khát vọng của anh nhà quê lên tỉnh 
Giang Minh Sài trong thời đại thiên đường xã hội chủ nghĩa?
Khát vọng tự do, khát vọng được làm một con người đúng nghĩa của nó, 
được làm chính mình chứ không phải kẻ khác trá hình mang tên mình là 
thông điệp Lê Lựu gửi chúng ta thông qua nhân vật Giang Minh Sài. Chừng 
như Lê Lựu đã bán linh hồn cho Giang Minh Sài để đổi lấy nỗi buồn mênh 
mông trần thế? “Thời xa vắng” làm Giang Minh Sài bất tử đã cướp hết hồn vía tác giả, khiến Lê Lựu thành bơ vơ chăng?
Sau khi “Thời xa vắng” xuất hiện trên văn đàn như một hiện 
tượng văn học, kẻ viết bài này đã hỏi chuyện hai đàn anh là nhà văn 
Nguyễn Khải và nhà văn Nguyễn Minh Châu. Cả hai ông anh này đều là người
 thực tài nên có sự liên tài, nghĩa là không bao giờ đố kị tài năng của 
người khác, nhất là những tài năng của thế hệ sau mình. Hai ông đều khen
 ngợi “Thời xa vắng” của Lê Lựu hết lời, khẳng định tác phẩm này chính là cột mốc cho cuộc đổi mới văn chương Việt Nam. Anh Khải bảo tôi: “Hảo
 này, cái thằng Lựu nó cứ tẩm ngẩm tầm ngầm mà kinh. Nó giấu anh, không 
hề khoe cuốn này, đến khi in xong mới đem tặng. Các tiểu thuyết của anh 
là tiểu thuyết thời vụ, qua thời này là vất vào sọt rác. “Thời xa vắng” 
của Lựu là tác phẩm để đời. Lựu đã vượt lên thứ văn chương minh họa của 
Khải và Châu, cả Ngọc nữa…Nó là nhà văn số một của thế hệ các ông em tức
 lứa chống Mỹ của Hảo đấy…”
Lê Lựu đã bán linh hồn cho các tiểu thuyết lớn của đời ông: “Thời xa vắng”, “Chuyện làng cuội”, “Sóng ở đáy sông”…để
 chúng sống mãi với nền văn học dân tộc như các tiểu thuyết gia hàng đầu
 tiền bối: Nhất Linh, Khái Hưng, Vũ Trọng Phụng, Ngô Tất Tố, Nguyễn Công
 Hoan, Nam Cao, Nguyên Hồng…hằng sống. Lê Lựu bán linh hồn cho Giang 
Minh Sài không phải để lấy tiền, mà để lấy nỗi cô đơn kiếp người đeo 
đẳng ông như số phận. Ông từng bị ma nhập một đời để lên đồng với chữ 
nghĩa, hạnh phúc với bút mực, ăn nằm với giấy trắng. Lúc tuổi xế chiều 
ông vẫn phải sống một mình một bóng để tu trọn kiếp trong ngôi chùa có 
tên là văn chương.
Sài Gòn ngày 18-04-2012
Trần Mạnh Hảo
 
