Hoàng Anh
Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò
Thưa quý vị!
Xin quý vị hãy bình tâm một chút mặc dù trước mắt chúng ta đang diễn
ra những cảnh đau lòng tưởng như không thể chấp nhận nổi. Những người
đang bức xúc về hành vi bạo lực học đường. Những người đang lo lắng về
đạo đức. Những người đang bàn luận về những câu chửi, những cái tát,
những cái đập. Những người đang nuốt nước mắt khi nhìn cảnh những đứa
trẻ khác đứng bên cạnh chửi dồn mắng góp và hả hê bằng một sự bình thản
chết chóc.
Đó là một chuyện hoàn toàn bình thường, vô cùng bình thường. Chỉ có
điều, chúng đang diễn ra ở một xã hội không bình thường mà thôi. Chúng
ta chẳng phải bất ngờ đến mức phải thốt lên rồi ngã vật ra như vậy. Bởi
vì, chúng ta đang sống trong Thời của Quỷ. Thời của những sự tráo đổi
trâng tráo, trắng trợn giữa giá trị và giá cả, giữa giáo dục và giáo
điều, giữa linh hồn và quỷ dữ.
Ai đã làm ra chúng? Ai đã thả những con quỷ vào trong những tâm hồn
thánh thiện và yếu ớt kia trước khi dạy chúng cách tự vệ. Ai đã dung
dưỡng cho con quỷ đó ăn hết cả tâm hồn con trẻ, và khi ăn hết rồi thì
chính nó ngự trị bên trong những hình hài con người, để rồi bất cứ lúc
nào có cơ hội, nó đều bùng lên bản năng ghê rợn của nó? Nếu có ai đó có
lỗi thì hẳn đó phải là tôi, là quý vị, là ai đó khác hơn cả chúng ta chứ
không phải là những đứa trẻ này. Chúng chỉ là những nạn nhân không thể
phản kháng trước những cạm bẫy, những thuốc độc đã được bày sẵn ở đó
rồi. Phải, những nạn nhân không hơn không kém.
Có phải đến bây giờ chúng ta mới nhận ra điều gì đang tồn tại trong
những ngôi trường kia? Có phải bây giờ chúng ta mới nhận ra khi ném
những đứa trẻ vào những lớp học là ném những con cừu vào giữa bầy sói?
Có phải bây giờ chúng ta mới nhận ra ở trường học mà những con, những em
chúng ta ngày ngày vào ra có tất cả mọi thứ trừ những điều để học? Có
phải bây giờ chúng ta mới nhận ra rằng ở các ngôi trường kia dạy tất cả
mọi thứ, trừ văn hóa và nhân tính con người?
Không!
Chúng ta đã nhìn thấy điều đó từ lâu lắm rồi, từ những tiếng nói bập
bẹ chưa tròn tiếng của những đứa con, đứa cháu đòi ta sao chưa đến thăm
cô giáo. Từ chuyện đứa trẻ mẫu giáo bị kẹt lại trong lớp học vào chiều
cuối tuần thứ sáu, để rồi từ lúc đó đến khi người ta tìm thấy nó chết
trong tư thế đang cắn vào chấn song cửa sổ với những vệt nước mắt ngấn
đọng trên khuôn mặt hoảng loạn. Từ chuyện những cuộc thi cử bị quay phim
rồi tố cáo ầm ỹ. Từ chuyện học sinh đón đường đánh thầy giáo vì cho
điểm thấp. từ chuyện các quan chức sử dụng học sinh lập đường dây dẫn
gái đổi tình lấy điểm. Từ bao nhiêu vụ giáo sư gạ tình sinh viên rồi bị
phơi chềnh ềnh trên báo chí…chúng ta đã thấy một cái thời mà mọi chuyện
thị phi, xấu xa đê tiện và kinh khủng đều xảy ra ở các ngôi trường từ
rất lâu rồi. Và hôm nay, tại sao lại phải hoảng hốt đến mức bất ngờ khi
những con quỷ bên trong mỗi đứa trẻ lại hành hung nhau như vậy? Chúng ta
cần một sự phản kháng, không cần thêm sự sợ hãi nữa.
Nền giáo dục là thủ phạm đầu tiên, khi nó từ chối việc uốn nắn con em
chúng ta thành những con người. Bao nhiêu năm nay, đã bao lần những
cuộc cải cách, cải tổ, cải biên, cải chính được thực hiện, nhưng đã có
ai phải nhận trách nhiệm cho việc càng ngày nó càng xuống cấp hay chưa?
Không, có lẽ đó không phải chỉ là “xuống cấp,” đó là một nền giáo dục
băng hoại và bất lực khi nó không thể rèn giũa những hài nhi ngây thơ
thành những công dân đủ tri thức, học vấn, năng lực, kỹ năng của một
công dân bình thường. Nó đặt ra quá nhiều mục tiêu, nhưng loại trừ mục
tiêu là đào luyện con người. Thậm chí nó càng dung dưỡng trong mình một
yếu tố quỷ, để hủy mọi thế hệ khi được đặt vào tay nó.
Một nền giáo dục như thế thì rút cuộc nó chỉ tạo ra những con quỷ.
Một nền giáo dục tạo ra những con quỷ thì sẽ tạo ra cho xã hội nó những yếu tố trở thành một xã hội quỷ.
Một xã hội quỷ, khi không thể sửa chữa được nữa thì sẽ không có gì ngăn cản nó thành thời của Quỷ.
Những đứa trẻ lao vào nhau cắn xé đồng loại. Những đứa trẻ đứng bên
cạnh, hoặc vô cảm, hoặc cổ vũ như những trò chơi độc ác của bản năng,
thì không tên gọi nào khác xứng đáng hơn với nó chính là những vũ điệu
của quỷ dữ.
Nhưng thưa quý vị, chúng không có tội. không ai có quyền nói rằng rồi
sẽ “xử lý” chúng. Một xã hội nếu chỉ tôn thờ thói quen “xử lý” các nạn
nhân bất khả kháng để giấu đi lỗi lầm, sai trái của mình thì đó không
phải là xã hội của con người nữa.
Phải hỏi ai đó, hỏi những người đã có chủ tâm, có chủ ý biến nền giáo
dục thành một công cụ để nhồi sọ và ngu dân. Phải hỏi ai đó bắt mục
đích của giáo dục cầm tù, rồi thả phóng những động cơ bẩn thỉu cho chúng
sinh sôi nảy nở khắp các nhà trường từ cấp nhỏ nhất đến cấp cao nhất.
Phải hỏi những kẻ mà mới hôm qua thôi, chúng còn ra rả loan báo về những
cuộc cải cách mới. Nhưng thực chất vẫn chỉ là để bao che cho hành vi
cầm tù giáo dục và bắt cóc mục đích giáo dục để dễ bề thao túng xã hội
bằng sự áp đặt về tinh thần.
Chúng không có tội. Những đứa trẻ không thể lựa chọn các môn học,
các giá trị, các kỹ năng con người. Chúng chỉ đến đó, những thành trì
của quỷ dữ và tiếp nhận một cách vô thức tất cả những gì người ta vẽ ra
theo một lộ trình đầy ý đồ. Để rồi ở đó chúng bắt đầu những việc làm giả
dối, vì không giả dối vì không có điểm cao. Ở đó chúng học được những
mánh khóe, vì nếu không có mánh khóe thì không thể có thành tích tốt. Ở
đó chúng trở thành các công cụ, vì chỉ có những học sinh ngoan, giỏi,
tốt theo tiêu chuẩn, chỉ tiêu mới là sự đảm bảo cho thành tích của các
thầy, các cô, của các lãnh đạo theo cấp trong nghành giáo dục. Không có
ngày nào chúng được sống theo đúng những gì chúng đáng được hưởng, thì
không có lý nào chúng ta coi đó là những thủ phạm được?
Và, thưa quý vị, những hình ảnh quý vị đang nhìn vào với những thái
độ bức xúc khác nhau, bằng những quan điểm khác nhau bao gồm cả sự phê
phán. Đó không phải là tiếng chửi rủa của một cô bé, cậu bé. Đó không
phải là tiếng cười hả hê của những đứa trẻ ngây ngô, tò mò, hiếu động.
Đó không phải và không thể là lý do để bất cứ ai trong chúng ta được
phép dùng để kết tội chúng.
Tất cả, tất cả những âm thanh, những cảm xúc đó là tiếng kêu tuyệt
vọng của lương tâm con người trước trận tấn công cuối cùng của bầy quỷ
dữ. Tất cả những âm thanh đó là tiếng kêu cứu yếu ớt cuối cùng vọng đến
lương tâm của những người đang phán xét chúng. Là tiếng cầu xin cuối
cùng của mà tương lai của chúng ta có thể cất lên được, trước rất ít
khoảnh khắc mà thời đại của chúng ta sẽ bị hoán đổi thành Thời của Quỷ.
H.A