Nguyên nhân tội ác với linh mục, giáo dân và các trẻ em tại Chương Mỹ, Hà Nội: Sự phân biệt tôn giáo trắng trợn
Mấy ngày nay, tin về việc linh mục Giuse Nguyễn Văn Bình bị đánh tàn
khốc đã lan nhanh trong TGP Hà Nội và cả nước. Nhiều câu hỏi được đặt ra
là tại sao, nguyên nhân nào linh mục Giuse Nguyễn Văn Bình bị đánh? Trả
lời câu hỏi này không khó, chẳng cần điều tra thì ai ai cũng biết những
kẻ côn đồ xông vào phá ngôi nhà dành cho trẻ mồ côi, không nơi nương
tựa kia là ai và ai là người tổ chức động thủ hành hung linh mục Giuse
Nguyễn Văn Bình.
Câu hỏi khó trả lời hơn, lại là tại sao trong một cái gọi là “nhà
nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa”, ngay ở Thủ đô, những hành động này
diễn đi, diễn lại cứ đều đều đối với người công giáo – một bộ phận của
dân tộc – lại được áp dụng liên tục như vậy mấy năm nay và quy mô ngày
càng trắng trợn, khốc liệt hơn?
Linh mục Giuse Nguyễn Văn Bình và ngôi nhà tình thương dành cho trẻ mồ côi
Linh mục Giuse Nguyễn Văn Bình, trước đây là Phó quản lý của Tòa TGM
Hà Nội, rồi được bổ nhiệm về làm Phó xứ Thịnh Liệt, sau một thời gian,
Tòa TGMHN bổ nhiệm ngài làm Chánh xứ Yên Kiện, thuộc huyện Chương Mỹ, Hà
Tây.
Tại đây, ngoài việc mục vụ chăm sóc các linh hồn, linh mục Giuse
Nguyễn Văn Bình đã hỗ trợ khá nhiều Giáo họ, giáo xứ trong và ngoài khu
vực. Đặc biệt, ngài đã thực hiện một số công việc giúp những trẻ em có
hoàn cảnh khó khăn, không nơi nương tựa. Để làm được những việc như vậy
trong điều kiện khó khăn về kinh tế, linh mục Giuse Nguyễn Văn Bình đã
thành lập một dự án sản xuất nước tinh khiết nhằm giúp bà con nơi đây có
nước sạch để dùng, đảm bảo sức khỏe, tạo công ăn việc làm cho một số
người và có kinh phí để giúp đỡ những trường hợp khó khăn trong cuộc
sống, trong đó có các trẻ em bất hạnh.
Thế rồi, từ đó tôi cũng khống có thời gian gặp ngài, chỉ thỉnh thoảng
vài câu chúc mừng qua điện thoại nhân dịp các ngày lễ, ngày tết.
Bổng nhiên, ngày 4/3/2012, tôi nhận được điện thoại của ngài, ngài
cho biết: Ngài có mua một mảnh đất, trên đó có căn nhà cấp 4 đã hỏng,
nay sửa sang lại và đưa các cháu có hoàn cảnh khó khăn đến tạm ở và coi
sóc chỗ đó. Nhưng xe chở các cháu đến từ trưa đến giờ vẫn đang bị chính
quyền giữ không cho các cháu xuống khỏi xe.
Chúng tôi rủ nhau vào Gò Cáo, nơi đang xảy ra sự việc. Ở đó, căn nhà
đã được sửa sang lại trên cơ sở ngôi nhà cấp 4 cũ, giếng nước và dấu
tích còn đó. Diện tích căn nhà không lớn, chỉ mấy mét mặt đường. Xung
quanh là những ngôi nhà đã xây dựng từ lâu, những ngôi nhà hai tầng,
tường rào, cổng ốp đầy đủ bề thế đứng sừng sững. Nhưng điều lạ là trước
hiên nhà, trong và xung quanh ngôi nhà mới sửa chữa, hàng đoàn người
đứng rình rập ngăn cản.
Tiếp xúc những người đang đứng đó, chúng tôi được giới thiệu gồm có
Chủ tịch UB Mặt trận Tổ quốc Xã, Công an Xã, các đoàn thể như Phụ nữ,
thanh niên, dân quân… đều thuộc xã Thủy Xuân Tiên đang bao vây khu vực.
Khi chúng tôi hỏi lý do việc bao vây không cho các cháu xuống khỏi xe,
trong khi trời mưa gió cả ngày? Họ cho biết là được lệnh của chính quyền
ngăn cản vì đây là nhà trái phép. Chúng tôi nói với họ: “Một việc
làm tốt đẹp cho những công việc xã hội, lẽ ra chính Mặt trận Tổ Quốc,
Hội phụ nữ, Thanh niên là những nơi phải đứng ra lo việc này. Nhưng một
linh mục đã làm thay việc đó thì lại ngăn cản?” Họ cho biết chỉ làm theo mệnh lệnh. Chúng tôi nói rằng: “Mặt
Trận TQ, Công an, các hội đoàn không có trách nhiệm trong việc đến đây
gây sự vì ngôi nhà trái phép hay phải phép. Việc đó là của chính quyền”. Thế rồi họ ra về và các cháu ở tạm vào đó đến nay.
Linh mục Bình cho biết: Mảnh đất này ngài ủy quyền cho một giáo dân
mua lại, nguyên là của một sĩ quan quân đội được giao với thời hạn 50
năm, trên đó có ngôi nhà cấp 4 đã hư hỏng, nay sửa chữa lại dùng tạm
nhằm cho mục đích từ thiện của mình.
Thế rồi tưởng rằng mọi việc cũng qua đi, tôi không có thời gian chú ý đến nữa.
Ngày 20/3/2012 khi có việc đi qua Chương Mỹ, linh mục Bình có nói với
tôi là Phó Chủ tịch Huyện Chương Mỹ Vũ Văn Đông mời ngài đi ăn cơm trưa
nhưng ngài không muốn đi một mình và muốn tôi lái xe đưa ngài đi cùng.
Tôi đồng ý.
Chúng tôi đến một quán ăn sang trọng bề thế, ông Phó Chủ tịch huyện
Chương Mỹ Vũ Văn Đông đến hỏi han chủ nhà hàng như với người thân thiết.
Chủ nhà hàng mừng rỡ như gặp khách ruột và dẫn chúng tôi vào một phòng
riêng. Ở đó, ngoài Phó Chủ tịch Huyện Chương Mỹ Vũ Văn Đông còn có một
người lái xe, cha Bình và tôi.
Phó chủ tịch Huyện Chương Mỹ: Lấy ngân sách xã mua lại để đập, nếu không được thì sẽ không bàn nữa
Bữa cơm hôm đó, ông Phó Chủ tịch huyện Chương Mỹ Vũ Văn Đông giới
thiệu mình là Tổ trưởng tổ 427 của Huyện lập ra để xử lý vụ này và hôm
nay ông có toàn quyền giải quyết vụ việc. Nếu hôm nay mà không giải
quyết được, thì sẽ thôi không bàn nữa.
Mở đầu, ông nói rằng đây là khu đất của Quốc Phòng, nên việc giao đất
là sai, có trách nhiệm là của huyện trong vụ này. Mặt khác đây là đất
trồng cây lâu năm, không được xây dựng nhà…
Cách giải quyết được ông nêu ra, là UBND Xã sẽ đứng ra mua lại khu
đất này cộng với số tiền mà linh mục Bình đã bỏ ra mua đất và xây dựng,
còn nếu Chú Bình (cách gọi của ông PCT huyện) giữ nguyên quan điểm là
tôi không cần bồi hoàn, đất của tôi mua thì tôi cứ dùng thì không bàn
nữa(!). Nếu chú Bình đồng ý, ngay chiều nay sẽ xuất ngân sách xã để mua
lại. Điều đặc biệt là ông nói sau khi bán cho xã, chúng tôi sẽ hỗ trợ
thêm tiền thuê người đập ngôi nhà đó(?). Rồi ông lại cho biết là sẽ làm
dự án nhà trẻ ở vị trí đất này.
Đợi ông nói xong, tôi hỏi lại: Theo anh, đất này của Bộ Quốc Phòng,
tại sao huyện, xã lại giao đất 50 năm cho dân? Đất 50 năm không được làm
nhà, vậy những ngôi nhà xung quanh xây kiên cố 1, thậm chí cả 2 tầng
hàng rào kiên cố thì đó có phải là đất trồng cây lâu năm không? Lý do gì
mà việc sửa chữa một ngôi nhà hư hỏng thì các anh làm khó khăn buộc
phải bán lại để đập, còn những nhà khác thì vẫn bình an? Tại sao anh bảo
đây là đất của Bộ Quốc phòng mà anh lại đập cái nhà này đi để làm nhà
trẻ?
Với những câu hỏi đó, ông Phó Chủ tịch Huyện Chương Mỹ Vũ Văn Đông
chỉ trả lời “Không bàn đúng sai, nhưng phải đập”. Ông cũng tỏ ra rất “tử
tế” đối với linh mục Nguyễn Văn Bình là “Chúng tôi đã trao đổi vấn đề
này với linh mục Xuyên, Linh mục Xuyên đề nghị để linh mục Bình không
thiệt hại về kinh tế”(?).
Nhưng chỉ một câu hỏi: “Vậy đề nghị anh là Tổ trưởng giải quyết
vấn đề này, có đầy đủ dữ kiện trong tay, anh cho biết việc mua đất, sửa
nhà của linh mục Bình ở đây có chỗ nào sai?” thì ông Đông không thể
trả lời. Ông Đông giơ ra một nắm các quyết định, báo cáo trong tay, tôi
đề nghị ông cho xem một bản nhưng ông không đồng ý, (những văn bản liên
quan đến vụ việc này, cho đến khi bị đập nhà và bị đánh linh mục Bình
không hề được giao, được tiếp xúc). Trong văn bản ông Đông giơ ra trên
bàn ăn, có một tờ ghi “Việc xây dựng công trình tôn giáo ở đây là trái
phép”. Tôi nói: “Văn bản ghi rằng đây là công trình tôn giáo là không
đúng sự thật, hiện tại, đó chỉ là việc sửa lại ngôi nhà cấp 4 đã hỏng,
đơn giản thế thôi”.
Tuy nhiên, dù ông Đông có nói từ đầu là chiều nay ông được toàn quyền
quyết định việc xuất tiền ngân sách xã trả nếu linh mục Bình đồng ý bán
lại. Nhưng ông cũng cho biết rằng ông là cán bộ, phải chấp hành mệnh
lệnh cấp trên, và rằng nếu linh mục Bình không đồng ý, thì ông sẽ chấp
nhận không hoàn thành nhiệm vụ và chấp nhận kỷ luật vì ông cũng chỉ còn
vài năm nữa là về hưu.
Trước việc cố tình ép linh mục Bình phải từ bỏ ý định giúp đỡ trẻ em
bất hạnh tại khu vực ngôi nhà cấp 4 đang sửa chữa mà không đưa ra được
bất cứ lý do nào về việc sai trái pháp luật trong vụ việc. Tôi nói với
ông Đông: “Theo tôi dù có là mệnh lệnh, dù có chỉ là người thi hành
đi nữa, thì là con người, chúng ta có trí não và có trái tim. Cho nên
chúng ta cũng phân biệt được đúng, sai chứ không phải chỉ là cái đũa cứ
bảo gắp là gắp hoặc chỉ là khẩu súng cứ bảo bắn là bắn. Còn ở đây, vấn
đề chính là ở chỗ Đây là một sự phân biệt tôn giáo một cách trắng trợn,
nếu ông Bình đây không phải là linh mục, không phải là công giáo, thì
cả trăm ngôi nhà đã xây dựng ở đó hoàn toàn thoải mái, kể cả xây dựng 2,
3 tầng”.