Nguyễn Hoàng Đức
Quan hệ Trung Quốc và Việt Nam như lời bài hát từng ca tụng “Việt Nam, Trung Hoa, núi liền núi, sông liền sông; chung một biển Đông mối tình hữu nghị thắm như giàn hoa…” liệu có đúng là một tai ách, một rủi ro, một thứ “rắn nuốt rắn” (phỏng lời của văn hào Dostoievski trong tác phẩm ‘Anh em nhà Caramazov), một bi kịch cay đắng, ngang trái, tủi nhục không? Hỏi để đợi câu trả lời ư? Không! Câu trả lời đã xông ngay vào mắt, vào mũi, vào cả xúc giác của người Việt hiện đại với hiện thực trân trân, sờ sờ, lù lù: tháng 2 năm 1979, lần đầu tiên chính thức trên qui mô cực lớn, một quốc gia cộng sản là Trung Quốc đã tổng tiến công một quốc gia cộng sản khác là Việt Nam, mới đó còn là đồng chí anh em, môi hở răng lạnh.
Cuộc chiến hủy diệt trên còn chưa ráo mực trên những trang sử, thì mới đây ngày 02/05/2014 Trung Quốc đã ngang nhiên kéo giàn khoan khổng lồ HD- 981 vào thềm lục địa Biển Đông của Việt Nam. Trung Quốc nói lấy được rằng “họ kéo giàn khoan của họ trên vùng biển của họ, rồi định vị cũng trên vùng biển của họ”. Nhưng một chuyên gia nước ngoài đặt câu hỏi:
“Vùng biển của nước mình, sao các ông lại kéo theo hơn một trăm tầu quân sự và tầu đánh cá trá hình có vòi rồng phun nước cực mạnh áp tải theo?” Để làm gì, nếu không phải diễu hành thị uy, và “lấy thịt đè người?
Chính người Trung Quốc có câu “cường từ đoạt lý”. Kẻ có lý yếu ớt thì phải dùng sức mạnh của âm thanh cũng như cơ bắp hòng trấn áp và bịt miệng người khác! Bằng chứng sờ sờ kia, hơn 120 tầu kèm cả máy bay vè vè suốt ngày bên giàn khoan, không phải cơ bắp thị uy đe dọa thì là những phương tiện mang đến hoa hồng ư? Rồi thì vòi nước xịt, đâm tầu Việt Nam rồi lu loa bị tầu Việt Nam đâm, liệu có tin được không? Hay chúng chính là những bằng chứng không thể chối cãi được?!
Quan hệ Trung – Việt có phải là định mệnh khả ố không? Kìa xem, nào “bốn tốt”, nào “mười sau chữ vàng”, thế mà đùng một cái kéo giàn khoan cùng cả đội áp tải rồng rắn hơn trăm tầu vào biển Đông nơi còn đang tranh cãi chủ quyền, hòng chơi trò binh pháp “xuất kỳ bất ý” dựng kịch bản đã rồi. Quan hệ này có phải “rắn nuốt rắn”? Than ôi, chủ nghĩa cộng sản đã sụp đổ tan tành ở Liên Xô và Đông Âu, trên thế giới chỉ còn vài nước lèo tèo bám rêu chủ nghĩa cộng sản đã hết hương, hết cả men, hết cả bã, đến mức chính những nhà lãnh đạo cộng sản nói zậy mà không tin zậy, miệng hô chủ nghĩa xã hội, nhưng họ toàn gửi con sang tư bản giẫy chết để học tập tinh hoa của nó… còn lại châu Á chỉ còn Trung Quốc, Việt Nam, Triều Tiên với não trạng phong kiến nửa mùa kèm phương thức sản xuất châu Á không xếp hạng của hành tinh, rồi cha truyền con nối tuyệt đối như Triều Tiên, hoàng tử đỏ đồng loạt như Trung Quốc, và cậu ấm cô chiêu cổ phẩn đỏ của Việt Nam là bám ghì lấy được, theo cách không phải yêu chủ nghĩa xã hội gì ráo chọi, mà chỉ là cố tình giữ tượng để ăn oản, chung trinh chiêu bài chuyên chính để giữ rịt ghế ngồi.
Quan hệ Trung – Việt trong lịch sử và rõ ràng nhất ngay thời hiện đại là một bi kịch nhục nhằn khả ố. Không nhục nhằn sao, khi tổng tấn công trên toàn biên giới 1979, và giàn khoan HD-981 không kéo đi nước nào chiếm biển mà chỉ kéo vào Việt Nam?! Còn khả ố? Miệng thì nói “bốn tốt”, “mười sáu chữ vàng”, phái đoàn đôi bên nườm nượm gặp gỡ, vậy mà đùng một cái kéo đại đoàn quân biến tướng giàn khoa vào khác gì “ngoài miệng thơn thớt nói cười/ mà trong nham hiểm giết người không dao”?!
Tại sao lại có bi kịch khả ố đó? Chắc chỉ có một nguyên do chính, vì người Hoa và người Việt từ trong lịch sử đến nay không có truyền thống sống bằng lý trí, cũng như công lý. Cụ thể, Trung Quốc và Việt Nam nhiều năm qua luôn luôn đàm phán với nhau nhiều lần Song Phương, mà từ chối “công lý là người thứ ba”, cho nên rút cục, cái lối “cường từ đoạt lý” – dùng sức mạnh cơ bắp để chiếm đoạt lại diễn ra. Giờ chúng ta hãy bàn cụ thể hơn.
Ngày 05/06/2014 vừa qua, theo nguồn tin đáng tin cậy từ BBC, chính phủ Trung Quốc đã bác bỏ đưa đơn biện hộ cho tòa án quốc tế về vụ kiện tranh chấp biển của Philipphine, với lý do họ không muốn tham gia vụ kiện. Trời ơi, thế gian nói “cây ngay không sợ chết đứng”. Người có lẽ phải thì sợ gì cửa tòa. Chỉ có lũ trộm cướp, kẻ phạm tội mới sợ công lý trước cửa tòa. Có một chuyên gia nước ngoài nói: trong vài chục năm qua, Trung Quốc chưa bao giờ ngã ngũ được bất kỳ một thỏa hiệp song phương nào với các bên tranh chấp. Một nước lớn như Trung Quốc mà chỉ có mỗi một lời biện hộ chầy cối “đó là thứ không thể tranh cãi”. Về mặt ngôn ngữ đây là một câu vô học, cậy cơ bắp, chầy cối tuyệt đối. Nếu anh có lý, anh thử tranh cãi xem nào, xem cái thuộc về anh đã thuộc về anh thế nào. Một kẻ cầm nhầm vật báu của người khác trên tay, khi bị phát hiện, nó phải biện hộ, vật đó ở đâu ra. Còn trong trường hợp nó thấy mình có bè lũ dân số đông nhất, sức mạnh cơ bắp lớn nhất, nó sẽ bảo “của bố mày đấy, không thể tranh cãi, thằng nào dám làm gì?!”
Dân số Trung Quốc giờ đây khoảng 1,5 tỉ so với 7 tỉ người trên toàn thế giới, có thể nói tròn thế này, cứ có bốn người trên thế giới đã có một người Trung Quốc, nếu anh cậy sức cơ bắp như loại gianh hồ chợ búa thì ai dám làm gì? Nhưng lịch sử đã chứng tỏ một bài học khắc nghiệt rằng: kẻ không có lý, thì dù vai u thịt bắp thế nào vẫn là kẻ thiểu năng yếu ớt. Giờ chúng ta hãy xem sức khỏe của cơ bắp Đại Hán.
Dân Trung Quốc giờ đông gấp 18 lần Việt Nam, về kinh tế đứng thứ nhì thế giới gấp khoảng một nghìn lần Việt Nam, vậy mà họ luôn lu loa, tầu Việt Nam quấy nhiễu đâm tầu Trung Quốc. Có vô lý không? Chúng ta thử xem đã đủ một lần ngôn ngữ của họ có được chữ tín. Ngày mùng 04/06/1989, Trung Quốc đã dùng xích xe tăng nghiền nát những sinh viên ưu tú của dân tộc mình, cho đến nay vẫn cố tình bưng miệng không tuyên bố về số người chết. Đã thế lại còn tuyên bố chính thức không hề có sinh viên nào bị giết hại trên quảng trường Thiên An Môn, nực cười đến mức có chuyên gia nước ngoài đã viết: “Đúng vậy, không có ai bị giết trên quảng trường cả, mà họ bị giết trên con đường đi vào quảng trường Thiên An Môn”.
Không chỉ với Việt Nam, tất cả các cuộc tranh chấp với các nước, Trung Quốc chỉ thích đàm phán song phương, và luôn giọng nói “Đừng can thiệp vào việc của người ta”. Tóm lại, Trung Quốc rất sợ có công lý là người thứ ba. Họ là một nước lớn gấp vài chục lần các nước trong khu vực, nhưng luôn muốn nói: việc tôi bóp mũi bắt nạt nước khác các anh đừng xía vào, để khi nào tôi “song phương” ăn gỏi song đâu vào đấy rồi sẽ tính?!
Trung Quốc chưa từng có lịch sử yêu lý trí và công lý, bởi vì họ luôn cầu toàn nói nước đôi. Học giả Lâm Ngữ Đường cho rằng: Trung Quốc không có cả triết học lẫn khoa học vì tâm thức mù mờ. Lãnh tụ lập hiến Tôn Trung Sơn cũng nói “lịch sử Trung Quốc chưa từng có các từ như Tự do, Cá nhân, Bình đẳng…” Còn văn hào Lỗ Tấn thì nói toẹt ra “Trung Quốc chỉ giỏi ăn thịt người”…
Đây là thực tế và lý thuyết không cãi được, bởi vì nó mang nguyên lý. Vì không sống theo công lý nên người Trung Quốc có xu hướng kết nghĩa anh em rất mạnh, vừa biết mặt đã vội kết nghĩa “có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu”, muốn kéo bè kết đảng để uy hiếp, bắt nạt, lấn át, chiếm uy thế so với người khác. Truyện kết nghĩa vườn đào của Lưu – Quan – Trương là một thí dụ, hay Trình Giảo Kim tay buôn lậu muối, còn trong đời sống hiện thực của Trung Quốc đầy rẫy những vụ uống máu ăn thề đòi kết bè phái. Tại sao người ta thích kết bè phái? Chỉ có mỗi một lý do thôi: vì người ta không sống theo công lý, mà muốn qui tụ đòi lấy thịt đè người. Việc Trung Quốc muốn lấn át các nước nhỏ bằng những vụ Song Phương, hòa toàn là cách đòi cậy sở trường là dân số đông, cơ bắp lớn của mình.
Một xã hội sẽ không tiến bộ nếu người ta cậy những gì là sở trường để ức hiếp người khác. Hãy xem, nếu cậy lớn bắt nạt trẻ, cậy đàn ông bắt nạt đàn bà, cậy trẻ bắt nạt già, cậy khôn bắt nạt dại, cậy cơ bắp đánh đập trí thức, lại cậy trí thức lừa bọn cơ bắp… thì đó là xã hội của sơn lâm mọi rợ. Xã hội mạnh mẽ đích thực thì công lý được thể chế qua hiến pháp là mạnh nhất, ở đó nó dùng sức mạnh để đảm bảo không ai bị bắt nạt. Các nước châu Phi cũng chưa bao giờ xem Trung Quốc như một bản mẫu của tiến bộ, cho dù được giúp tiền của họ vẫn nhìn Trung Quốc chỉ là kẻ thích dùng sở trường về cơ bắp, các nước châu Âu thì càng không bao giờ coi Trung Quốc là tiến bộ, họ nói thẳng tưng “Trung Quốc không bao giờ có thể trở thành lãnh đạo thế giới vì không có truyền thống sản sinh lý thuyết”. Còn mỗi tiểu đệ nhẹ cân lẽo đẽo Việt Nam bám đít phía sau, lại bị Trung Quốc thi thoảng đá hậu cho một cước, nhổ vào mặt, định khóc và kiện ra tòa án quốc tế à? Trung Quốc lừ mắt, nhét một cái kẹo hay thỏi sâm vào miệng “Im, khóc tao cho ăn no đòn bây giờ! Bây giờ thì nói đi!” Liền nghe “Bái phục đại ca hữu hảo! Tiểu đệ xin theo”.
Hai con rắn vừa nuốt nhau vừa hát bài ca cộng sản đổ nát. Con rắn to mà không khỏe vì chính dân tộc Trung Hoa có câu “có lý đi khắp thiên hạ, không có lý không đi quá một bước chân”. Một dân tộc ngót hai tỉ người đến nơi rồi, vậy mà đóng được ít tầu, đòi bơi qua biển Đông không xong, là bởi không biết yêu công lý, chỉ thích làm đại ca hè phố với thói đầu gấu song phương. Đại ca đầu gấu bao giờ mới có cơ hội trở thành cường quốc?!
Còn sau đít lẽo đẽo một thằng con con! Tại sao con con? Vì có biết yêu công lý là gì, suốt ngày bị lừa vào bẫy Song Phương mà vẫn cười toe toét như kẻ thiểu năng tham được tí lợi vặt. Hãy nhìn Trung Quốc kia mới mở cửa với Âu – Mỹ có chục năm mà trở thành cường quốc kinh tế thứ hai thế giới, có cả làng đi ô tô hãng Audi. Còn Hàn Quốc sau 20 năm sản xuất ô tô cho cả nước đi, và giờ hãng KIA trở thành hãng thành công nhất thế giới trong 50 năm qua. Còn Việt Nam sau hai chục năm vẫn lắp ráp “tỉ lệ nội địa” không xong, thu nhập có bằng một huyện lẻ của Trung Quốc không? Sao không nhìn vào đó để thấy cái giấc mơ bám đít đại ca không biết yêu công lý, chỉ biết cậy cơ bắp có hiện thực thế nào? Việc sờ sờ ra đó có tỉnh ngủ được không, hay lại gỉa đò ngủ vùi, miệng lẩm nhẩm hát bài ca của đại ca AQ “đừng đùa dai, ông khôn chán, ông lẽo đẽo sau nhưng để giữ ghế đấy”. Mục đích cuộc đời của Trung-Việt phong kiến chẳng phải là quan lại “ăn trên ngồi trốc”, còn thứ dân chẳng phải thứ “sau lưng ta chỉ là nạn hồng thủy”, miễn là sóng của nó đừng chạm vào chân ghế của ta?!
Bài học của dân tộc ta đang phơi lộ rõ ràng: Lập hiến một nhà nước dân chủ cho toàn dân. Hay, duy trì một bộ lạc bán khai sống bằng nghị quyết để giữ ghế mưu sinh đặc quyền cho nhóm lợi ích? Mong rằng không có ai đứng ngoài câu hỏi này, mà chúng ta hãy bắt tay vào cùng xây dựng tương lai. Nhưng trước hết phải thoát Trung đã. Nhưng phải thoát Trung bằng một tinh thần công lý! Xin cám ơn.
NHĐ 06/06/2014