Blog Bà Đầm Xòe.
Ngày
20.6.2014 tại Geneve, Thụy sĩ, trong phiên họp thông qua báo cáo Kiểm
điểm Định kỳ phổ quát ( UPR) chu kỳ 2, dưới sự chủ tọa của Hội đồng Nhân
quyền Liên Hiệp Quốc, Chính quyền đảng Cộng sản nhà nước Việt Nam thẳng
thừng bác bỏ 45 khuyến nghị trong 227 khuyến nghị do các nước trên thế
giới khuyến nghị Việt Nam thực hiện để cải thiện bức tranh nhân quyền
đang nham nhở, lở loét của Việt Nam, trong đó có những vấn đề cốt lõi về
quyền con người như vấn đề đa nguyên, đa đảng, về thả tù nhân chính
trị, về quyền tự do ngôn luận, vấn đề bỏ điều 79, bỏ điều 88, điều 258.
Tiễn sĩ Nguyễn Quang A và 3 người Việt Nam từ trong nước hiện đang có mặt tại phiên họp này tại Genève đã phải đau lòng rên lên:
“với 227 kiến nghị của các nước, được coi như là một cây nhân
quyền sum suê đấy, có 182 lá và cành con, còn các cành lớn và thân cây –
tức 45 khuyến nghị đấy, đều bị bác bỏ cả. Cái cây nhân quyền mà cành và
thân cây chính mà không có, thì nó cũng héo thôi”.
Thưa TS Quang A, theo tôi, nó không chỉ có héo mà nó con gây chết cả cây nữa.
Tai sao tôi lai đoan quyết như vậy? Bởi vì đúng như TS nhận định “vấn
đề đa nguyên, đa đảng, về thả tù nhân chính trị, về quyền tự do ngôn
luận, vấn đề bỏ điều 79, bỏ điều 88, điều 258. Tất cả những điều cốt lõi
nhất của sự vi phạm nhân quyền đều nằm trong 45 kiến nghị ấy”.
Nghĩa là Chính quyền đảng trị Cộng sản Việt Nam quyết tâm dùy trì chế
độ độc tài, tiếp tục tuyên chiến với dân chủ, tự do và tiến bộ xã hội,
tiếp tục ném thẳng gạch vào mặt người Việt Nam, gieo hận vào lòng mỗi
con người Việt Nam; tiếp tục tạo ra hố sâu ngăn cách cho việc hòa giải
dân tộc. Đó là con đường chết, không phải héo, của dân tộc đồng thời
cũng là con đường chết của chính quyền độc tài Cộng sản.
Bởi vì, bác bỏ căn bản những điều cốt lõi về nhân quyền là bác bỏ
quyền sống làm người của người Việt Nam. Bởi vì, suy cho cùng đàn áp của
các chế độ độc tài nói chung và Cộng sản nói riêng là đàn áp về nhân
quyền, cái mà người dân cần đầu tiên và cúi cùng cũng là nhân quyền.
Tước đi những quyền căn bản ấy, nó tựa như cướp đi miếng cơm manh áo của
con người đã bị dồn đến bước đường cùng.
Quyết tâm bác bỏ những điều cốt lõi về nhân quyền, Chính quyền Cộng
sản Việt Nam đã hoàn toàn lú lẫn trước hiện thực đất nước và xu thế thời
đại.
Xu thế thời đại là xu thế dân chủ, là xu thế cả thế giời đã và đang
chung tay đào mồ chôn những thể chế Cộng sản cúi cùng con rơi rớt lại.
Hiện thực tại Việt Nam, những mối hận Cộng sản cũng đã bắt đầu bén
cháy. Đó là những cuộc biểu tình, những hội đoan tự giác hình thành và
đặc biệt có rất nhiều người dân đã vượt qua được nỗi sợ Cộng sản.
Ở miền Bắc mối hận từ Cải cách ruộng đất, cải tạo công thương, trí phú địa hào đào tận gốc, trốc tận dễ, là giết nhầm hơn bỏ sót…, là dồn nhân dân vào cái chuồng có tên hợp tác xã, là cấm chợ ngăn sống, là nhân văn giai phẩm vẫn… cũng vẫn chưa bao giờ tan.
Ở miền Nam, sau năm 1975, tất cả nhân dân miền Nam đều mang mối hận
bị Cộng sản lừa. Tổng thống một ngày Dương Văn Minh, cùng cả triệu tướng
tá, binh lính Việt Nam Cộng hòa cùng buông súng đầu hàng Cộng sản bới
vì trong tâm họ cũng mang khát vọng thống nhất đất nước, đất nước sẽ có
độc lập, có tự do, có dân chủ, có công bằng xã hội như tuyên truyền ra
rả ngày đêm của những người Cộng sản Việt Nam.
Nhưng khi đất có thống nhất rồi, những người Cộng sản đã không làm
những gì Cộng sản nói. Người phía bên Việt Nam Cộng hòa tự nguyện đầu
hàng không nhận được bất kỳ một le lói ánh sáng của tự do, dân chủ nào
mà ngược lại họ bị phân biệt đối xử, tài sản bị tịch thu, văn hóa bị
thiêu rụi, hàng triệu tướng tá, binh lính, công chức của chính thể VNCH
bị Cộng sản bắt, đày đạo, tù đầy, mấy vạn nguời bỏ xác trong Trại Cải
tạo, đến mức ba triệu người phải liều chết vượt biên bỏ nước mà đi,
trong đó có 1/6 số người đã phải bỏ xác nơi biển cả.
Không thể phủ nhận được, mối hận Cộng sản ngày một thêm chất chồng vì
trong suốt gần 40 năm qua, chính quyền Cộng sản không hề có một đường
hướng hay chính sách, chủ trương nào đủ độ nhằm hàn gắn vết thương chiến
tranh, hòa đồng sự khác biệt tư tưởng giữa những người sống trong chế
độ Việt Nam Cộng hòa và Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam mà những
người Cộng sản còn liên tục duy trì sự phân biệt đối sử, đàn áp đã làm
cho vết thương chiến trnh, sự khác biệt tư tưởng giữa người của hai chế
độ ngày một thêm chồng chất, ngày một nới sâu thêm, rộng thêm hố sâu
phân cách. Những người Cộng sản, đặc biệt là những người Cộng sản có
chức có quyền lại vẫn luôn vêch mặt lên cười vui và làm bất kỳ điều gì
họ muốn sau gần 40 năm thống nhất.
Cả dân tộc từ một niềm tin về giải phóng, về độc lập, về tự do, nay
niềm tin đó đã thực sự trở thành một mối hận và từ mối hận nay đã dâng
lên thành mối thù luôn âm ỉ cháy trong lòng mỗi người dân.
Hiện tại, mối hận lại được nhân lên từ nạn quan lại tham nhũng hoành
hoành, một nền cai trị hành dân là chính, độc lập bị Tầu Cộng điều
khiển, mất đất, mất biển, hèn với giặc, ác với dân. Phàm đã là con người
ai ai cũng đã nhận ra rằng, sự chịu đựng với Cộng sản Việt Nam đã đến
giới hạn không thể chịu đựng được hơn.
Không ai còn nghi nghờ rằng, những người bên thua cuộc và
những người dân chủ yêu nước hiện vẫn đang cố sức hành động cho một ngày
chế độ Cộng sản sụp, trong đó có không ít người mơ tưởng đến ngày trả
hận như đã từng xảy ra ở các nước Cộng sản độc tài cai trị: Ruamnia, Nam
Tư, Ba Lan…
Thực thi nghiêm túc và đầy đủ những quy định trong Tuyên Ngôn Quốc tế
Nhân quyền và các văn bản cụ thể hóa về Tuyên ngôn Quốc tế nhân quyền
như Công ước Quốc tê về Quyền Dân sự và Chính trị, Công ước Quốc tế về
các Quyền Kinh tế, Xã Hội và Văn hóa,… sẽ là chiếc chìa khóa vàng vạn
năng hóa giải từng bước trăm ngàn loại mối hận tích tụ của người dân với
Cộng sản cầm quyền để rồi từ đó từng bước tiến lên thành lập một nhà
nước dân chủ đa nguyên mà cảnh trả hận nồi da nấu thịt sẽ được
giảm thiểu tới mức tối thiểu. Ấy mà Cộng sản cầm quyền Việt Nam khăng
khăng chống lại và loại bỏ. Hành động này khác chị họ tự đào mồ chốn
sống họ và định chôn sống cả dân tộc Việt Nam vào đó.
Họ ngu dốt hay cố tình ngu dốt mà không biết rằng Ngày chế độ Cộng
sản Việt Nam độc tài cầm quyền sụp đổ là không thể tránh khỏi.
Thời gian cho giành cho những người Cộng sản cầm quyền sám hối, trở
về với dân tộc, đi cùng thế giới văn minh không còn nhiều. Ấy thế mà họ
cứ khăng khăng lú lẫn, quyết tâm đào mồ chốn sống mình và định chốn sống
cả dân tộc trong cái mồ đó.
Họ có thể xuống mồ. Nhân dân Việt Nam theo họ cùng xuống mồ là không thể.
Hời những người Cộng sản cầm quyền hay cứ lú lẫn, cứ ngu đốt như vậy để mà nhận hậu quả khủng khiếp nhất định sẽ xảy ra.
BĐX