Phạm Đình Trọng
QUÁ THẤP
. TẦM CỦA QUỐC HỘI THẤP HƠN TẦM ĐỜI SỐNG CHÍNH TRỊ ĐẤT NƯỚC
. TẦM CỦA ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI THẤP HƠN TẦM CỦA NGƯỜI DÂN, THẤP HƠN ĐÒI HỎI CỦA ĐỜI SỐNG XÃ HỘI
Quốc hội họp trong cơn nóng thế sự ngút trời người dân cả nước hừng
hực căm phẫn China nghênh ngang đưa giàn khoan xâm lược vào sâu trong
vùng biển của ta. Chủ quyền, lãnh thổ bị xâm phạm. Danh dự, phẩm giá đất
nước bị làm nhục. Người dân càng tủi nhục và đau xót hơn khi đối mặt
với kẻ xâm lược ở chính trường thế giới, người có trách nhiệm bảo vệ đất
nước không biết đến danh dự, không biết đến trách nhiệm, chỉ lo ve vãn,
mơn trớn, lấy lòng kẻ xâm lược. Nguy khốn hiển hiện ngay trước mắt: mất
biển dẫn đến mất nước đã cận kề. Những người cầm quyền chỉ lo giữ đảng
để giữ ghế quyền lực. Không lo giữ nước, họ còn mang lợi ích đất nước ra
đánh đổi lấy sự bảo lãnh chiếc ghế quyền lực, bổng lộc của họ. Những
tâm hồn Việt cảm thấy bơ vơ, cuộc sống vô nghĩa, người Việt ở trong nước
và ngoài nước nối tiếp tự thiêu. Như người dân Tây Tạng nối tiếp tự
thiêu trong nỗi đau, nỗi nhục của người dân nô lệ bị China cướp mất đất
Tây Tạng.
Đất nước như vậy, người dân như vậy nhưng Quốc hội vẫn dửng dưng chỉ
dành một buổi cho Quốc hội chia thành các đoàn nhỏ vào các phòng nhỏ
đóng kín cửa lại như nói thầm với nhau về biển Đông rồi lại bình thản
lên hội trường lớn, lớn tiếng hào hứng bàn luận những chuyện tầm phào và
nguội lạnh: đo mức độ tín nhiệm quan chức, thay đổi thẻ công dân ...
Tầm phào vì quan chức nhà nước do đảng sắp đặt. Theo lệnh đảng, Quốc hội
bấm nút bầu họ vào các chức danh do đảng sắp đặt cũng chỉ để hợp thức
hóa sự sắp đặt đó mà thôi. Quan chức cấp thấp do tỉnh ủy quản lí, cấp
cao hơn do ban chấp hành trung ương, cao hơn nữa do ban Bí thư, bộ Chính
trị quản lí. Đảng sắp đặt thì đảng chịu trách nhiệm, quan chức ngồi vào
chiếc ghế quyền lực do đảng sắp đặt chỉ để hưởng bổng lộc, đâu có trách
nhiệm gì với Quốc hội, với người Dân. Người dân và Quốc hội đâu có vai
trò gì đến chiếc ghế bổng lộc của quan chức mà đòi bỏ phiếu tín nhiệm
với họ!
Không có Nghị quyết với cơ quan hành pháp có trách nhiệm về việc lãnh
thổ bị xâm lược, không có Tuyên bố với thế giới việc China ngang nhiên
xâm chiếm vùng biển Việt Nam, Quốc hội chỉ ra thông cáo về biển Đông.
Thông cáo chỉ là văn bản hành chính thông tin những sự việc tự nhiên,
thông thường và chỉ có tính nội bộ. Với cách hành xử đó, Quốc hội hoàn
toàn không cùng nhịp đập với trái tim người Dân, không cùng nỗi niềm lo
toan việc riêng việc chung, việc dân, việc nước của người Dân. Tầm của
Quốc hội quá thấp so với tầm của người Dân!
Ở nhà nước độc tài, những việc có nội dung dân chủ chỉ được thực hiện
một cách hình thức, trống rỗng và vô nghĩa. Sau mỗi kì họp Quốc hội,
các ông bà nghị lại về tiếp xúc chiếu lệ với vài chục cử tri chọn lọc,
ngoan ngoãn, phục tùng. Danh nghĩa là các ông bà nghị tiếp xúc cử tri,
lắng nghe tiếng nói cuộc sống từ cử tri. Nhưng đó là những cử tri đã
được chọn lọc. Người Dân có tiếng nói trung thực, đúng đắn của cuộc sống
đất nước thì không bao giờ được chọn. Chỉ có những cử tri luôn đồng
tình, tán dương với mọi việc làm của đảng và nhà nước mới được tiếp xúc
với “đại biểu của Dân”. Với họ, đảng và nhà nước bao giờ cũng sáng suốt,
cũng đúng, chỉ có đôi lúc người thực hiện chưa tốt mà thôi. Tiếp xúc
với những cử tri như vậy, ông bà nghị liền trở về vị trí quan lớn trong
bộ máy nhà nước mà họ đang đảm nhiệm để ban phát lời vàng cho Dân, để
báo chí giật chữ lớn lời của họ trên trang báo.
Ông nghị đang ngồi ghế Chủ tịch nước là ông nghị bự. Có thói quen
vuốt đuôi cử tri, khi người Dân nhức nhối chuyện tham nhũng của bộ máy
công quyền, ông nghị bự liền gọi đám tham nhũng đó là một bầy sâu. Bầy
sâu lúc nhúc đó đang đục ruỗng đất nước, Dân biết từ lâu. Dân còn biết
rõ từng con sâu lớn, sâu nhỏ. Nhưng Dân đen không thể đụng được đến bầy
sâu đầy quyền lực đó. Thấy ông nghị bự cũng biết đến bầy sâu đó, Dân hi
vọng, chờ đợi. Nhưng ông nghị bự nói chỉ để lấy lòng dân. Nói rồi để
đấy. Bầy sâu cứ sinh sôi phát triển.
Lần này, lấy lòng Dân không gì tốt hơn là nói về biển Đông: “Phải
giành lại chủ quyền. Đời ta không xong thì đến đời con cháu”! Nói như
vậy là nhà nước cộng sản Việt Nam dựa vào sức mạnh cộng sản Chia để tồn
tại sẽ chẳng dám làm gì với China đành để mất biển, mất đảo, đẩy nỗi đau
mất mát cho con cháu!
Tìm mọi cách vay nợ nước ngoài thật nhiều để có nhiều tiền bòn rút,
đẩy gánh nợ oằn lưng cho con cháu. Đào bới, vơ vét cạn kiệt tài nguyên
cho đầy túi tham, đẩy cho con cháu một đất nước tan hoang những bãi thải
ngập ngụa bùn đỏ, sông đen ô nhiễm. Liên minh ý thức hệ với China, cam
chịu cho China cướp đất cướp biển, để lại cho con cháu gánh nặng phải
giành lại núi sông biển trời của tổ tiên đã bị mất mát. Ôi, người Dân
đang sống trong nhà nước độc tài đảng trị đã bất hạnh mà đến đời con đời
cháu dù không còn nhà nước độc tài cộng sản nhưng với di sản nhà nước
độc tài để lại, con cháu còn quá bất hạnh!
Tầm của những ông nghị bà nghị thấp hơn tầm người Dân, tất yếu tầm
Quốc hội thấp hơn tầm thời đại, thấp hơn mặt bằng xã hội. Vì thế luật
Quốc hội làm ra bao giờ cũng ở phía sau đời sống xã hội. Luật cứ sửa
hoài cũng không bao giờ theo kịp cuộc sống!