Dương Vũ
Dân Luận: Những thông tin trong bài viết này chúng tôi không có điều kiện để kiểm chứng do vậy xin bạn đọc Dân Luận hãy thận trọng khi sử dụng những thông tin được cung cấp ở đây.
Tin liên quan:
Trước khi quay trở lại một số vấn đề liên quan đến ngân hàng và công
an, xin thông tin về việc liên quan đến Cục Trưởng Tài Chính Bộ Quốc
Phòng Trung Tướng Phạm Quang Vinh.
Sắp tới đây, Bộ Chính Trị sẽ nghe Phùng Quang Thanh báo cáo về việc
bỏ trốn của Phạm Quang Vinh đến nay không hề thấy tăm hơi đâu đồng thời
nghe báo cáo về việc thụt kẹt và lình xình tiền nong ở Cục Tài Chính.
Tiền nong thanh toán đang là vấn đề căng thẳng trong quân đội. Các tư
lệnh rất bực mình và căng thẳng vì tiền không được giải ngân. Việc xin
tiền của các đơn vị như đi ăn xin. Nhiều tướng lĩnh phải thốt lên, đi
lấy tiền nuôi quân bằng tiền của dân mà cứ như đi ăn xin và họ cảm thấy
rất nhục nhã về việc này.
Tiền, vàng và ngân hàng
Sự việc liên quan đến cửa hàng vàng Hoàng Mai đã bộc lộ rõ bản chất ăn cướp của những kẻ mang danh công quyền.
Sự việc diễn ra ngày 24 tháng 4 thì trước đó ngày 22 tháng 4 công an
đã đề xuất và ngày 23 tháng 4, chủ tịch Quận Bình Thạnh đã ký quyết định
cho khám xét. Rồi thì họ cũng nặn ra cái gọi là nhân chứng Lê Tấn Hiệp
nhưng camera lưu giữ hình ảnh chả có hình ảnh nào chứng minh cho hành vi
này. Cũng chả có 100 USD nào cả. Cái mà người ta gọi là vật chứng 100
USD chính là tiền từ trong két sắt của bà Hoàng Mai mà công an bắt bà
phải mở két khi bà từ ngoài đi về.
Rồi thì cả cái biên bản vi phạm cũng được lập ngày 19 tháng 5, tức
sau gần 1 tháng mà chả có chữ ký của người vi phạm. Cái mà người ta gọi
là người vi phạm cũng chả biết cái biên bản đó thế nào.
Rồi thì họ căn cứ theo các quy định pháp luật mà điều khoản áp dụng
cao nhất trong nghị định 95/2011 NĐ-CP sửa đổi bổ sung một số điều của
nghị định 2020/2004 NĐ-CP cũng chỉ là phạt cho hành vi vi phạm hành
chính trong trong lĩnh vực tiền tệ và hoat động ngân hàng, hành vi mua
bán, thanh toán, cho vay ngoại tệ với nhau là từ 50-100 triệu thì họ
phạt những 400 triệu đồng.
Một hình thức cố tình bao biện cho hành vi ăn cướp bất thành. Và có thể nói ngắn gọn là cướp bằng được.
Tại sao lại cố tình cướp như vậy?
Để chứng minh cho một quyết định nào đó thì người ta cố phải tìm ra
những hành vi, việc làm nào đó chứng mình rằng, quyết định của họ là
đúng đắn. Họ chứng mình ở hành vi mua bán ngoại tệ xong lại thu giữ vàng
và muốn dằn mặt hệ thống buôn bán vàng trải dài khắp cả nước và thông
điệp mà giới buôn vàng nhận thấy là nguy cơ bị cướp đang cận kề. Vi phạm
buôn ngoại tệ (nếu có) mà lại đi khám và thu giữ vàng (sau đó buộc phải
trả lại khi bị phanh phui).
Ở một đất nước mà vàng được coi là công cụ dự trữ an toàn và là ưu
tiên số một cho sự tích cóp thì vàng chính là miếng mồi béo bở cho những
hành vi cướp bóc.
Tập đoàn lợi ích của Nguyễn Văn Bình cố chứng minh rằng cần phải cấm
buôn bán vàng tự do để ổn định thị trường thì lực lượng công an các cấp
sẽ ra tay bảo vệ chính sách đó. Đó là cơ hội không thể tốt hơn cho đám
sai nha công quyền tranh thủ cơ hội cướp của nhân dân.
Thực ra bà Hoàng Mai may mắn bởi truyền thông đã mang sự uất ức trong
dân chúng về vụ việc đứng ra bảo vệ cho bà ấy chứ không thì bà ấy đã là
nạn nhân xấu số bị dìm xác mà không hề thất tăm hơi. Công an thì rất
thích sử dụng công cụ cấm đoán để ra tay trục lợi.
Ở vụ việc trên cần nhận thấy hai vấn đề. Vấn đề của việc thâu tóm lợi ích từ vàng và vấn đề trục lợi của công an.
Về việc thay đổi chính sách với vàng, Nguyễn Văn Bình đưa thương hiệu
SJC thành vàng thương hiệu quốc gia. Rồi thì thâu tóm vàng trôi nổi,
nhập lậu đem đóng dấu thì mỗi một lượng ăn ra 4 triệu đồng.
Ở đầu nhiệm kỳ, Nguyễn Văn Bình tuyên bố nếu chênh lệch vàng thế giới
và trong nước trên 400 ngàn đồng/lượng là điều bất bình thường và Bình
hứa đưa về dưới mức đó thì nay Bình Ruồi tuyên bố mức chênh hơn 4 triệu
vnd/lượng là bình thường. Vậy thì tuyên bố tiền hậu bất nhất, nói ra rồi
lại liếm của Bình có được cho là bình thường?
Với Bình, chả phải lo lắng điều gì. Bình tuyên bố: 500 đại biểu quốc
hội không ai đủ trình độ để đối đáp với Bình về chính sách tiền tệ cả.
Về phía Chính Phủ, Thủ Tướng phải để Bình đọc và sửa tất cả những
phần nào trong các báo cáo liên quan đến lĩnh vực tài chính tiền tệ.
Rồi đây, Thủ Tướng còn đề xuất đưa Bình lên cao hơn. Có 7 ứng viên
cho việc lựa chọn 5 vị trí Phó Thủ Tướng nhiệm kỳ tới có tên Bình cùng
những cái tên mới khác như Đinh La Thăng, Đinh Tiến Dũng và Trịnh Đình
Dũng.
Việc kiểm soát vàng theo kiểu này chính xác là một hành vi cực kỳ
mafia mà Báo Thanh Niên đã tố cáo để rồi Bình yêu cầu Bộ Công An khởi tố
người viết và Báo Thanh Niên.
Thủ tướng còn quyết định cấm Hải Quan kiểm hóa việc nhập vàng của
nhóm lợi ích này. Và không ai khác, Bình đưa anh ruột mình là Nguyễn Văn
Thành tham gia vào lĩnh vực béo bở này.
Việc điều hành chính sách tiền tệ theo kiểu mafia của Bình bị Đặng
Thị Hoàng Yến tố cáo trước Quốc Hội để rồi Yến phải trả giá cho sinh
mạng chính trị của mình (mất chân đại biểu quốc hội) cũng như sự đe dọa
đến cả sự an toàn tính mạng (phải trốn đi Mỹ).
Không phải Yến không có thông tin và cơ sở lý luận cho hành vi của Bình Ruồi.
Vào thời điểm khi còn là Thứ Trưởng Bộ Công An, theo sự chỉ đạo của
anh Ba X, Phạm Minh Chính đã phải sang Nga điều đình để phía Nga bỏ qua
cho hành vi rửa tiền lên đến 500 triệu USD của Bình mà phía Nga yêu cầu
Việt Nam bắt và dẫn độ Bình về Nga. Chính phải sang Nga 2 lần mới thành
công trong việc mặc cả với Nga bỏ qua cho hành vi của Bình.
Việc để nền kinh tế kiệt quệ như ngày hôm nay, nợ xấu cao, doanh
nghiệp không tiếp cận nguồn vốn nhưng Bình vẫn phát biểu rất lạc quan và
cho rằng mọi chuyện rất ổn. Khi bắt đầu kỳ họp Quốc Hội lần này, Bình
tuyên bố tiền đồng ổn định và không có lý do điều chỉnh tỷ giá. Nhưng
chỉ khi phiên chất vấn của Quốc Hội kết thúc, thậm chí cả khi Quốc Hội
vẫn đang họp, Bình đã cho phá giá tiền đồng, điều chỉnh tỷ giá thay đổi.
Đúng là hành động của Bình được mô tả như vừa nhổ ra đã liếm ngay tại
chỗ. Và Bình không coi các đại biểu Quốc Hội là cái gì. Với Bình, 500
đại biểu Quốc Hội chỉ là nghị gật. Không có gì phải quan tâm.
Sở dĩ, Bình thoát được sự “sát hạch” của Quốc Hội bởi Bình và lớn hơn
Bình là Ba X đã bắt Sinh Hùng làm “con tin”. Những sân sau của Sinh
Hùng bị kiểm soát đặc biệt. Việc một lần nữa sử dụng con nuôi của Nguyễn
Văn Hưởng là Hưng Tano để bắt Phúc Bảo Việt, một đệ tử của Sinh Hùng
cho thấy, nhóm Bình và Ba X rất biết sử dụng các đòn “dưới thắt lưng”.
Xin nhắc lại là Hưng Tano chính là kẻ đã hối lộ để cài bẫy vợ chồng
Nguyễn Văn Chi (Trưởng Ban Kiểm Tra Trung Ương khóa trước) và vợ là
Nguyễn Thị Thủy -(Phó Chủ tịch Phòng Thương Mại và Công Nghiệp Việt Nam)
để mặc cả và thoát được vụ Vinashin trước đây.
Cũng như đối với Vinashin, Bình Ruồi giúp Ba X xóa nợ, dãn nợ và
khoanh nợ cho Vinashin thì nay, một lần nữa, Ba X đã ký quyết định và
giao Bình thực hiện việc xóa nợ 40 ngàn tỷ cho Vinalines. Thuyền trưởng X
và thuyền phó Ruồi đã và đang từ từ xóa đi dấu vết của những con tàu
nát mà các anh đã đánh đắm. Chúng tôi đã có trong tay văn bản này, một
ngày không xa, chúng tôi sẽ thông tin đầy đủ để hầu quý vị.
Quay trở lại việc Bình nhởn nhơ với các chỉ trích của dư luận cũng
như của Quốc Hội, Bình đã dùng một lãnh đạo cấp vụ/cục của Ngân Hàng Nhà
Nước tên Hòa (hoặc Hà), một người gốc Thanh Hóa lobby Phạm Quang Nghị
hòng dùng ảnh hưởng tới các thành viên Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Hà Nội
nhưng cũng đồng thời thêm một phiếu ủng hộ cho việc trở thành Phó Thủ
Tướng nhiệm kỳ tới. Không chế Sinh Hùng bằng việc kiểm soát các đệ tử
cũng như nhận được sự ủng hộ của Phó Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim
Ngân.
Như vậy, về phía Bình Ruồi, việc sử dụng tối đa các mối quan hệ và bổ
nhiệm những vị trí khác nhau của con cái lãnh đạo cao cấp hoặc có vai
trò với Bình đã giúp Bình giải quyết mọi vấn đề.
Về phía Thanh Tra Chính Phủ, Bình bổ nhiệm vụ phó đối với Tạ Thành
Long, con trai ông Tạ Hữu Thanh, cố Tổng Thanh Tra Chính Phủ cũng như
Bình kiểm soát được khoản nợ khoảng 1000 tỷ của vợ Phó Tổng Thanh Tra
Chính Phủ Ngô Văn Khánh đối với Ngân Hàng Nông Nghiệp giúp Bình có được
sự an toàn đối với phía Thanh Tra.
Bình Ruồi bổ nhiệm con trai trưởng ban tổ chức trung ương Tô Huy Rứa
là Tô Huy Vũ là Vụ phó một vụ của Ngân Hàng Nhà Nước. Con trai cố Bộ
trưởng Công An Lê Minh Hương là Lê Minh Hưng làm Phó Thống Đốc. Con gái
Đoàn Mạnh Giao làm Vụ trưởng Vụ Quan Hệ Quốc Tế. Con trai thứ trưởng
Công An Bùi Nam cũng đang là nhân viên của Bình.
Nhưng đặc biệt có một chân bổ nhiệm chỉ để lo lobby báo chí. Đó là
Phó Thống Đốc Đào Minh Tú. Tú chỉ lo mỗi việc take care và lobby báo
chí. Cụ thể là việc dùng Truyền Hình Quốc Gia VTV làm công cụ tuyên
truyền cho Bình. Cô Lê Bình, dưới sự bảo kê của Trần Bình Minh, Lê Bình
là công cụ đắc lực của Bình Ruồi trong việc tuyên truyền đến quốc dân
đồng bào những gì Bình muốn nói. Bình nói trên sóng quốc gia về một màu
toàn hồng cho nền kinh tế thì chỉ vài ngày sau Bình Ruồi sẵn sàng làm
ngược lại.
Bên cạnh việc hợp thức hóa buôn lậu vàng và độc quyền lợi ích nhóm về
vàng, Bình còn có thế mạnh là rửa tiền và chuyển tiền ra nước ngoài.
Trước đây, việc chuyển tiền qua biên giới, Bình làm việc có sự hợp tác
với Tổng Cục 2. Tuy nhiên, gần đây, nhận thấy việc làm đó của Bình là vi
phạm pháp luật thì TC2 đã dừng nhưng Bình thì không dừng. Có hai kênh
chuyển tiền chính là Vietinbank và Bidv cũng một số đầu mối khác. Chả
thế mà Công An Hà Nội đã từng bắt một lô hàng trong đó đựng 1 triệu USD
của Techcombank chuyển qua đường hàng không nhưng rồi vụ việc rơi vào im
lặng. Chả thế mà đại diện của các ngân hàng này ở nước ngoài sống như
những ông Hoàng bà Chúa một cách xa hoa tại thủ đô của các nước tư bản
lớn. Rồi những dòng tiền này lại quay trở lại Việt Nam mua các tài sản
mà theo chỉ đạo của anh Ba X là phải cổ phần hóa càng sớm càng tốt và
càng nhiều càng tốt. Và một ngày không xa, tài sản thuộc sở hữu nhà nước
sẽ không còn gì cả, không cánh mà bay.
Vấn đề thứ hai là vấn đề liên quan đến vai trò của Công An
Bình làm được và tồn tại được là có sự tiếp tay và trục lợi của những
sai nha thích dựa vào những yếu kém và kẽ hở của luật pháp. Tất nhiên
sự đồng lòng bảo vệ nhau của cả hệ thống công an.
Nếu như BBC đưa ra thông tin liên quan đến một trợ lý mà ai cũng hiểu
là nhắm đến Bộ Trưởng Công An Trần Đại Quang thì thay vì đứng ra công
bố rõ ràng và minh bạch thông tin, Trần Đại Quang cho khởi tố cả cơ quan
truyền thông nước ngoài là BBC. Công An rất thích dùng khởi tố làm công
cụ của trấn áp những ý kiến nào ảnh hưởng đến quyền lợi của họ. Rồi thì
việc Báo Pháp Luật Xã Hội tường thuật lại phiên tòa xử Bầu Kiên trích
dẫn lời các luật sư nói Gtel, một công ty của Bộ Công An cũng làm ăn
không phép. Ngay lập tức cũng bị khởi tố. Nhưng liệu cứ khởi tố như vậy
có bịt được miệng dư luận khi đưa những thông tin tham ô tham nhũng và
làm ăn bậy bạ của họ ra ngoài ánh sáng không? Dù họ có bất chấp và sẵn
sang ngồi xổm lên dư luận thì thông tin minh bạch và sẵn sang chấp nhận
gian nan của những người yêu nước tiến bộ sẽ lật rõ bộ mặt của những kẻ
đang đục khoét và phá hoại đất nước.
Và người dân càng hiểu rõ thêm bộ mặt thật của những kẻ đang đứng đầu trong lực lượng công an.
Nếu như người dân chỉ cần động đến cái lông chân của một kẻ vô danh
tiểu tốt trong ngành công an thì sẽ phải trả giá bằng nhiều năm tù.
Nhưng công an cướp bóc, giết người vẫn sẽ được bảo vệ. Nhiều người dân
bị chết oan trong đồn công an mà chả ai phải chịu trách nhiệm.
Ngày 12.6.2014, liên ngành Tòa Án, Viện Kiểm Sát và Công An họp án về
việc bắt hay không bắt 2 cán bộ công an đã làm sai lệch hồ sơ vụ án
liên quan đến hoa hậu quý bà Trương Thị Tuyết Nga của Bệnh Viện Vũ Anh
vì lừa đảo. Hai viên công an này một ăn 10 tỷ và một ăn 1,7 tỷ của Tuyết
Nga để làm sai lệch vụ án giúp Tuyết Nga không bị bắt. Vụ việc bị phanh
phui và 3 bên họp để quyết định có bắt hay không.
Thứ trưởng Công An Lê Quý Vương phát biểu là ai thì cũng cần phải bị
xử lý nghiêm minh trước pháp luật thì Phan Văn Vĩnh đứng lên phản đối,
không cho bắt.
Vĩnh chột nói: tôi và anh Vương như nhau, cùng được Thủ Tướng quyết
định bổ nhiệm. Anh Vương không hơn gì tôi. Anh Vương phát biểu là ý kiến
cá nhân anh Vương. Tôi là Tổng Cục Trưởng Tổng Cục Cảnh Sát Phòng Chống
Tội Phạm, đứng đầu lực lượng cảnh sát và là thủ trưởng cơ quan cảnh sát
điều tra. Ý kiến của tôi là ý kiến của người đứng đầu và đại diện cho
cơ quan cảnh sát điều tra. Tôi phản đối anh Vương và tôi không đồng ý
bắt.
Với cách làm như Vĩnh chột, sẽ không có công an nào bị bắt cả.
Mọi án từ, Vĩnh chột báo cáo thẳng Đại Quang và cả hai quyết định mọi chuyện.
Trần Đại Quang vô hiệu hóa các thứ trưởng cho dù họ đều là đệ tử của
anh Ba X. Đại Quang sử dụng hai Tổng Cục Trưởng và là thủ trưởng hai cơ
quan điều tra là Hoàng Kông Tư và Phan Văn Vĩnh. Đại Quang trấn áp mọi
thành phần bằng công cụ truy tố mà hai cơ quan này thực hiện. Phía Viện
Kiểm Sát đã có Bùi Mạnh Cường và Trần Công Phàn cùng dân Nam Định hỗ
trợ.
Đại Quang đang Nam Định hóa những vị trí chủ chốt của lực lượng điều tra.
Trần Đại Quang đuổi Chánh văn phòng cơ quan cảnh sát điều tra, một
cục trưởng giỏi là Lê Đình Nhường về Thái Bình để thay thế bằng một
người Nam Định là phó giám đốc công an Nam Định tên Hưng.
Đại Quang giao cho Cục Trưởng Cảnh Sát Kinh Tế Nguyễn Đức Thịnh mọi
công việc liên quan đến kinh tế, chức vụ và tham ô tham nhũng đều do Cục
này làm mà không giao cho Cục phòng chống tham nhũng của thiếu tướng
Trần Đăng Yến làm. (Thiếu tướng Yến là người Lạng Sơn, không phải Nam
Định).
Nhưng một điều cực kỳ nguy hiểm là Đại Quang hành chính hóa C55, Văn
Phòng cơ quan cảnh sát quốc tế Interpol. Chuyển toàn bộ đơn vị này về
V12 (Cục Quan hệ Quốc Tế). Tức là Việt Nam chỉ tham gia phần việc có
liên quan đến tội phạm quốc tế ở mức như mọi giao lưu quốc tế bình
thường mà không phải là một cơ quan đấu tranh phòng chống tội phạm. C55
bị trả thù vì việc C55 đã có văn bản trả lời của phía Mỹ về việc con rể
của Ba X là doanh nhân Henry Nguyen (Nguyễn Bảo Hoàng) không chuyển một
đồng xu nào về nước và số tiền 3000 tỷ trong Bản Việt là của Nguyễn
Thanh Phượng chứ không phải của Bảo Hoàng.
Một phó giám đốc khác của Nam Đinh là Hoàng Thọ Mạnh được điều về Bộ.
Cố vấn cho Trần Đại Quang về truyền thông là Hồng Vinh, cựu phó ban
tuyên giáo, cựu tổng biên tập báo Nhân Dân, một người Nam Định. Hồng
Vinh viết hoặc ít nhất là biên tập cho các phát biểu của Đại Quang. Đồng
thời trợ giúp cho Quang có một người Nam Định khác là Đinh Thế Huynh.
Nhưng tất cả những cái đó để làm gì ngoài mục đích đảm bảo an toàn
cho mọi hành vi cướp bóc của phe nhóm này mà Quang có phần và có trách
nhiệm bảo vệ?
Đại Quang có một đệ tử tên Lịch ở Bắc Giang. Lịch có giấy phép khai
thác than ở Bắc Giang. Nhưng ai cũng biết, ở Bắc Giang có than nhưng
chưa khai thác công nghiệp được. Vì thế Lịch thu gom than thổ phỉ để bán
cho Trung Quốc.
Trước đây, việc thu phí các tuyến đường cao tốc do tập đoàn Hải Châu thu. Đây là tập đoàn có quan hệ với gia đình Ba X.
Gần đây việc thu này thuộc về công ty Yên Khánh. Chủ công ty là em
con dì ruột Trần Đại Quang tên là Hạp. Công ty này thu tuyến Cầu Giẽ
Ninh Bình, tuyến Thành Phố Hồ Chí Minh – Trung Lương.
Đây là một miếng mồi béo bở. Và vì là thu thuê trên tuyến Cầu Giẽ
Ninh Bình mà Hạp chỉ đạo rút riêng ra ngoài sổ sách 200 triệu đồng mỗi
ngày và xóa toàn bộ giữ liệu lưu trữ. Chả thế mà chỉ sau 2 tháng, Hạp đã
mua hẳn hai chiếc xe Bentley cho hai bố con. Giá mỗi chiếc cũng hơn 10
tỷ.
Cũng vì thấy sự béo bở mà Tô Dũng, em ruột Tô Lâm cũng đòi thu phí
tuyến Hà Nội Lào Cai. (Tô Dũng là chủ của công ty Xuân Cầu, một đại lý
buôn xe máy Piaggio). Tô Dũng cũng là người đứng tên cho Tô Lâm với dự
án đất 1200ha ở Văn Giang, bên cạnh Ecopark.
Hệ thống công an thì tha hóa. Luôn mang chờ mọi cơ hội để cướp bóc.
Đại Quang và dàn lãnh đạo các cấp không lo làm việc, bảo vệ dân chúng,
bảo vệ pháp luật mà chỉ lo cướp bóc. Có vấn đề gì lại đổ lỗi cho Việt
Tân.
Thiệt hại cho vụ đập phá gần đây mà nhà đầu tư thiệt hại và chính phủ
Việt Nam phải đền là 20 ngàn tỷ ở Bình Dương, 10 ngàn tỷ ở Đồng Nai và
Vũng Áng. Ở các nước văn minh, Bộ Trưởng Công An, các thứ trưởng, giám
đốc công an các tỉnh trên phải bị ít nhất là mất chức cho đến phải ra
tòa. Nhưng Công An đã kịp đổ cho Việt Tân. Họ kết tội 3 người của Việt
Tân đã đến gặp luật sư Nguyễn Văn Đài ở Hà Nội để lấy 300 USD mua cờ, in
truyền đơn và xúi giục gây bạo loạn ở các khu công nghiệp.
Khi xảy ra, công an các địa phương này không hề có một hành động bảo vệ hay ngăn cản sự phá hoại nào.
Với 3 người, sử dụng ngân sách 300 đô la Mỹ, gây thiệt hại 30 ngàn tỷ
(1.5 tỷ đô la Mỹ) trên ít nhất 3 tỉnh (Bình Dương, Đồng Nai và Hà
Tĩnh), chắc Việt Tân và 3 thành viên kia hẳn là siêu việt nếu như không
muốn nói là trí tưởng tượng của lực lượng an ninh Việt Nam quá vỹ đại.
Trước khi kết thúc chúng tôi xin thông tin thêm về công ty sổ xố điện
toán, nơi mà mỗi năm bỏ túi vài trăm triệu đô la đó là của Nguyễn Thanh
Phượng, Hưng Tano và của Hoa Lâm Bình Định (tức Trịnh Thị Lâm), người
huyện Sơn Tịnh, tỉnh Quảng Ngãi.
Nhưng chúng ta cần biết, việc thông tin để dân chúng biết rõ bản chất
thật của những kẻ đang làm khánh kiệt đất nước và cùng nhau đứng lên
vạch mặt, tố cáo và phải tiêu diệt chúng. Chúng ta không thể mong chờ
thứ lý thuyết suông kiểu như phê và tự phê hòng mong chúng tự sửa chữa.
Chúng ta không thể mong chờ, dưới sự dẫn dắt của những kẻ lú lẫn mà có
thể tiêu diệt được những con sâu bọ. Càng có cơ hội, càng quyền lực thì
chúng càng tha hóa.
Vì thế, chúng ta biết sự thật và phải cùng nhau tự giải phóng khỏi áp bức của những kẻ đang ngày đêm phá hoại đất nước này.
Dương Vũ