Huỳnh Thị Xuân Mai
Peter Lâm Bùi: Tâm sự của một người thầy có tấm lòng và trái tim biết yêu thương và lo cho vận mệnh Dân Tộc. Tôi đã từng gặp chị nói chuyện và tâm sự, chị đúng là một nhà giáo chân chính. Chị hơn khối giáo sư, tiến sĩ "đức cao trọng vọng".
Bài viết dưới đây được lấy từ FB của cô giáo Xuân Mai Huỳnh Thị.
Lúc nãy ba vừa ghé nhà mình, ba nói: "Con ngồi xuống đây ba có chuyện này nói với con".
Ba nói rằng:
- Sáng nay ba đi uông cafe có người đến hỏi ba phải ông là ba của cô
giáo Xuân Mai không? Cô Xuân Mai viết facebook nói xấu chế độ, nói xấu
hiệu trưởng, công an đang thu thập chứng cớ để bắt bỏ tù cổ, ông nói cổ
đừng viết nữa.
Mình nói:
- Ba ơi con không nói xấu ai cả, tất cả những viêc con viết đều là sự
thât, con viêt sự thât chứ không nói xấu vì họ dối trá, họ không thích
sự thật nên họ muốn bịt miệng con thôi ba à!
- Ba hiểu con viết sự thật nhưng con biết rằng lời thật mất lòng, con
viết làm chi, họ làm viêc xấu thì cả thế giới ai cũng biết đâu cần con
viết, con chỉ là hạt cát trong đại dương thôi, tiếng nói của con đâu có
giá trị gì. Con là con gái sống có môt thân một mình có chuyện gì làm
sao ba má sống nổi. Con thương ba má thì đừng viết nữa. Ba muốn con sống
yên ổn chứ không muốn con bị chuyện gì, quanh con biết bao người có ai
lên tiếng đâu người ta vẫn sống an nhàn đó. Nhà báo viết thì có hội đoàn
bảo vệ còn con có một thân trơ trọi không ai bảo vệ cho con. Má con bị
bệnh tim công an mà bắt con thì má con chết ngay!
- Việc con làm là chính nghĩa, con hoàn toàn không nói xấu ai mà con
chỉ viết sự thật thôi ba à, tính con vô tư con không bao giờ soi mói
chuyên cá nhân ai nhưng việc con viết face là khác vì con thấy mình phải
lên tiếng trước cái ác cái xấu, ba nhìn đi chung quanh biết bao người
nghèo khổ, biêt bao bất công cũng tại vì ai cũng muốn yên thân cho riêng
mình. Con không nói xấu hiệu trưởng mà chính hiệu trưởng áp bức con
trước, con viết face nói học trò bây giờ không ngoan như học trò trước
kia cả xã hội đều thừa nhận thực tế, cả báo chí nhà nước hiện nay cũng
thừa nhận mà cô ấy bắt lỗi con, cô ấy tố công an quấy nhiễu con, con
thương phụ huynh nghèo khó đầu tắt mặt tối chạy tiền lo cho con ăn học,
dạy thêm nãy sinh tiêu cực, đánh mất uy tín, nhân phẩm sư phạm của thầy
cô giáo, con chỉ viết chung chung chứ con không nói cụ thể giáo viên nào
những GV đảng viên dạy thêm có tịch rục rịch chụp mũ con là "nói xấu"
đó ba à! Họ không thích con phản ánh tiêu cực nên cấu kết với công an
quấy nhiễu con. Con viết facebook đúng Hiến pháp Việt Nam "mọi công dân
có quyền tự do ngôn luận" con không vi phạm hiến pháp.
- Ba hiểu ba biết hết mà con nhưng nếu con thương ba má thì con nghe lời ba khuyên con đừng viết nữa!
- Con đi dạy 30 năm học mà ba thấy tiền lương của con chu cấp cho cha
mẹ em cháu thì con phải tiên tặn tối đa không dám may sắm quần áo muốn
mua sắm gì làm gì cũng nghĩ đến cha mẹ già, nghĩ đến cháu. Ngày xưa GV
tiền lương dư sống đó là sự thật thì hiệu trưởng bắt lỗi con là "không
được so sánh với GV chế độ cũ".
- Con lên tiếng thì có đươc gì đâu con, con chỉ là hạt cát, biết bao
người quanh con không lên tiếng thì sao con gánh chi cái khổ cho bản
thân mình. Con viết như vậy họ vu khống con là nói xấu chế độ, họ ghép
tội con, người ta đồn đại con là phản động ba thấy tội cho con quá. Ba
hiểu viêc con làm là vì bao người khác nhưng có ai vì con đâu, con đi
dạy còn có mấy năm nữa về hưu rồi, công lao con cống hiến cho ngành giáo
dục, nếu họ ghép tội con thì con sẽ bị mất hết, ba má già cả rồi, má
con bênh tim nữa, con có chuyện gì ai lo cho con, trong khi các GV khác
có chồng có con người ta chỉ lo kiếm tiền nuôi chồng nuôi con an nhàn
còn con thì lo chuyện xã hội, con không lo cho mình mà lo cho thiên hạ.
- Ba ơi ai cũng sống như vậy cho nên xã hội này đầy dẫy bất công, bần
hàn, cơ cực, nếu con im lăng như bao đồng nghiệp chỉ biết lo dạy thêm
kiếm tiền thì mỗi tháng con thu nhập trung bình cũng 20 triệu dư sức chu
cấp cho ba má cho mấy cháu học hành con đâu phải tiện tặn nhưng con
nghĩ phụ huynh cũng như anh em của con họ nghèo khổ lắm ba à, con em nhà
nghèo không tiền học thêm thì phải thua sút con nhà giàu, ba có biết
không trong ngành giáo của con hiên nay có quá nhiều tiêu cực khiến phụ
huynh học sinh mất niềm tin vào người thầy, con buồn con chịu không nổi
nên con không thể làm ngơ. Con nghĩ là người có học thì không thể đồng
tình với cái ác cái xấu vì như vây là có tài mà không có đức, lên tiếng
trước cái ác ái xấu cũng là hành vi của người hiền sỹ ba à.
- Con à nhưng khi con lên tiếng thì người ta ghét con, những giáo
viên dạy thêm ghét con, ban giám hiệu (BGH) ghét con, con sống mà để
người ta ghét như vậy thì con làm sao vui được. Rồi họ chụp mũ con nói
xấu, công an làm khó, con bị mang tiếng, gia đình bị mang tiếng, con
thấy có khổ không?
- Con biết chứ ba, con cũng suy nghĩ nhiều lắm, con cũng nhìn thấy
bao người vì lên tiếng vì không đồng lõa với cái ác cái xấu mà bị quấy
nhiễu, bị công an băt bớ,... Con rất buồn vì trong số công an đó có rất
nhiều đứa là học trò cũ của con, con biết hết ba à, con rất đau lòng vì
các em ấy cũng là người có học cũng sinh ra trong gia đình nông dân
lương thiện nhưng vì theo ngành nghề mà phải làm những việc trái với
lương tâm... Con hiểu khi viết sự thật thì đụng chạm những kẻ có hành vi
xấu, làm việc ác thì họ ghét con nhưng con chấp nhận vì con đường con
đi là chính nghĩa! Ba phải hiểu việc làm của con gái ba là chính nghĩa.
- Ba hiểu chứ ba hiểu việc con làm là chính nghĩa nhưng chế độ này
không thích, BGH không thích. Ba khuyên con nếu con thương ba má thì con
đừng viết nữa. Con là con gái nó bắt con có ai mà bảo vệ cho con, má
con mà nghe công an băt con thì má con chết ngay thôi con biết má con bị
bệnh tim mà, con nghe lời ba đi con. Con không sợ chết hay sao? Con
không thương mây cháu của con sao con viết như vậy ảnh hưởng đến con
cháu của con.
- Ba ơi con thương ba má, con thương cháu vì nghĩ đến tương lai của
mấy cháu nên con phải viết, viết sự thật đó là trách nhiệm của con đối
với gia đình, đối với xã hội. Vì con mong muốn các cháu của con sau này
phải được sống trong xã hội tốt đẹp nên con phải viết. Con đã sống tới
tuổi này rồi thì con đâu có sợ chết có ai chết hai lần đâu ba, cái chết
của con mà có ích cho đất nước, cho đồng bào, cho dân tộc thì con cũng
không tiếc.
- Con không sợ chết nhưng con không thương ba má sao con, cả nhà ba
má trông cậy có mình con thôi đó. Con thương ba má thì con nên an phận
như mọi người, đi dạy, an nhàn, viết chi cho khổ, BGH ghét con thì đi
dạy con cũng đâu có vui vẻ gì chứ.
- Ba à mà ai nói với ba vậy ai biết ba mà nói về con như vậy, ba phải
hiểu con gái ba làm gì mà ba nói chuyện với họ chứ ba đâu thể nghe lời
họ nói mà tác động tới con. Ba thương con thì ba phải hiểu việc con gái
ba làm là chính nghĩa!
- Ba hiểu chứ ba hiểu con là người sống có lý tưởng nhưng con thấy đó
bao người có cần lý tưởng đâu họ vẫn sống an nhàn, con nghe lời ba nếu
con thương ba má. Ba má già yêu con có chuyện gì ai lo cho con đây?
- Ai nói với ba, ba cho con biết người đó?
- Ba không biết ngươi đó là ai, ba uống cafe họ tới hỏi chuyện ba thôi. Ba hỏi là ai họ không nói.
Thế là ba đi về không quên năn nỉ mình đừng viết face nữa!
Mình mong ai đó đến nói chuyện trực tiếp với mình, nói tử tế, đàng
hoàng, tranh luận đúng sai, thiện ác, chính tà chứ đừng có tác động lên
ông già 80 tuổi!
Mình cũng mong gặp các em học trò cũ làm công an tranh luận thẳng
thắn cởi mở với cô, nếu các em dùng lý lẽ thuyết phục được cô thì cô sẽ
không viết nữa!
Các em ơi lẽ nào các em dù làm công an cũng từng là người lương
thiện, cũng sinh ra trong gia đình có cha mẹ ông bà lương thiện chẳng lẽ
các em đã đánh mất hết sự lương thiện hay sao? Các em không chấp nhận
cô giáo của các em làm một người thầy lương thiện?!
Lẽ nào sống trong một đất nước "độc lập - tự do - hạnh phúc" muốn làm một công dân lương thiện cũng không phải là chuyện dễ?