Nguyễn Quang Vinh
Có những khi tôi ngồi thẫn thờ, tự vấn với những tại sao, giá như,
nếu mà...về việc chậm trễ thay đổi phản ứng từ phía Nhà nước đối với âm
mưu, thủ đoạn, hành vi xâm lược của chính quyền Trung Quốc tại vùng biển
đảo chủ quyền, những câu hỏi, tự vấn khó tìm lời giải nhưng cũng khó để
đoán mò chủ quan, nghĩ xấu về tình hình, lại cố gắng rít cho hết điếu
thuốc, lạc quan đi, tự tin đi, giữ lửa để điểm tin, để bình luận, để
theo dõi, để thở dài và hy vọng....
Có những khi tôi muốn dừng việc hóng hớt thông tin, điểm báo, lọc
tin và bình luận về biển Đông vì có vẻ như đang được an bài mất rồi, có
vẻ như Nhà nước đang khó khăn trong việc tìm kiếm giải pháp mạnh hơn, có
sức nặng hơn, chí ít chưa lấy lại được Hoàng Sa và một số đảo Trường Sa
bị Trung Quốc cưỡng chiếm thì cũng có thể bằng sức mạnh nào đó, đẩy
đuổi mớ giàn khoan kia ra khỏi vùng biển chủ quyền, chặn tay việc xây
dựng trên đảo của ta bị nó cưỡng chiếm, hoặc kiện ngay ra tòa quốc tế để
công khai về chủ quyền với thế giới và thể hiện ý chí mạnh mẽ của nước
nhà...
Có những khi tôi thấy mình bị mù mịt thông tin, như rơi vào mê hồn
trận với những giả định, những tình huống, những suy đoán mông lung mông
lung, vô phương hướng, cứ như thuyền mất lái bơ vơ giữa biển mênh mông.
Có những khi tôi đứng nhìn ra trời đêm, nhìn ra biển đêm, cố đẩy tầm
mắt vượt qua trùng trùng sóng vỗ để thấy được các chiến sĩ cảnh sát
biển, kiểm ngư, các phóng viên đồng nghiệp, các ngư dân họ đang làm gì
ngoài đó, vui hay buồn, hy vọng hay thất vọng, và phía kẻ xâm lược, tàu
bè của Trung Quốc có những âm mưu gì nữa vào ngày mai, ngày kia....
Nhưng không thể bi quan và nôn nóng, không thể sốt ruột và chán
chường vào lúc này, vì dù sao, tình hình cũng đã thế, dã tâm của Trung
Quốc thì đã quá rõ, sự lật lọng của nó cũng không còn che giấu, ngay cả
những câu tuyên bố ra vẻ tôn trọng luật biển, tôn trọng chủ quyền, tôn
trọng hòa bình giờ cũng đã chảy toe toét như bãi cứt trâu gặp mưa rồi,
thối hoắc rồi, chỉ có điều là chưa tới mức xảy ra đụng độ, chiến tranh,
mưa đạn.
Cố mà giữ không xảy ra chiến tranh, giữ tới mức nào đó có thể giữ,
vì nếu xảy ra sự đụng độ chiến tranh, đất nước lại muôn trùng gian khó,
muôn trùng đau khổ, muôn trùng mất mát, rồi bao nhiêu năm nữa để khắc
phục hậu quả, để có lại được như...hôm nay?
Nhưng cứ chần chừ, dùng dằng, trể nãi, cò cưa, kìm nén, chịu đựng
thế này thì cũng thấy nhục quá, hèn nữa, tìm kiếm đâu ra một giải pháp
có thể trì kéo sự đụng độ của chiến tranh nhưng vẫn giữ được chủ quyền
biển đảo? Nghe quá mâu thuẩn, quá bấp bênh, quá viễn vông trong tình
hình này.
Thế thì chỉ còn cách là kiện Trung Quốc ra tòa quốc tế để gây sức ép
thêm về dư luận, thu hút thêm sự chú ý, cộng hưởng thêm sự ủng hộ, kết
dính thêm sự ủng hộ của nhiều quốc gia; bóc tách chính trị ra khỏi sự
hợp tác lâu nay, nói với Trung Quốc rằng, anh xây dựng chủ nghĩa xã hội
mang màu sắc Trung Quốc thì tôi xây dựng chủ nghĩa xã hội mang màu sắc
Việt Nam, không can dự, không lôi kéo, không dính líu, mỗi quốc gia một
con đường, có thể còn lưu luyến với dòng chữ xã hội chủ nghĩa thì tạm
giữ, nhưng phải thay dần trong ruột gan bản chất, thành một quốc gia dân
chủ tiến bộ theo cách Việt Nam, của Việt Nam, có sao đâu?; Chỉ còn cách
hợp tác sâu rộng hơn nữa với những nước trong khối, trong khu vực, trên
thế giới, tạo nên sự ràng buộc quyền lợi, khi có sự ràng buộc quyền lợi
mặc nhiên phải bảo vệ nhau thôi, khi ấy Trung Quốc có lộng hành cũng
khó, vì đụng đến Việt Nam là đụng đến sự liên kết, đụng đến quyền lợi
các nước, thế cũng tạo thêm sức mạnh kép ngoài sức mạnh dân tộc; và cuối
cùng là tự chủ, tự chủ trong hợp tác, trong giao lưu, trong quan hệ, tự
chủ về bản lĩnh, về tư duy, về cơ chế; một khi làm được thế thì nước ta
dù có nhỏ bé nhưng có nhiều điểm tựa liên kết sẽ trở nên vững mạnh.
Và trên hết là cần một sự minh bạch của Nhà nước với nhân dân, sự
minh bạch rõ ràng trong tình hình ứng xử với Trung Quốc để nhân dân yên
tâm, sự minh bạch qua phát biểu của các vị nguyên thủ như vừa qua vẫn
chưa đủ, cần một sự minh bạch mạnh hơn, quyết liệt hơn, dứt khoát hơn
bằng những thao tác kỹ thuật trong đối ngoại, trong hành động cụ thể với
Trung Quốc, chỉ có như thế mới đoàn kết được sức mạnh toàn dân tộc, lúc
nào và bao giờ xa rời sức mạnh nhân dân là xa rời độc lập tự do, là mất
nước.
Vì thế nên chúng ta hãy giữ lửa, xin hãy giữ lửa, từng giờ, từng
phút, mỗi người hãy giữ cho ngọn lửa yêu nước cháy thật rực rỡ, thật can
trường, đừng để lửa tắt, cuộc đấu tranh bảo vệ chủ quyền còn dài lắm,
rất dài, chúng ta phải vừa gỡ rối từng nút thắt một, vừa phải xây đắp
một hướng đi mới, nên phải kiên nhẫn, chúng ta không chỉ giữ lửa cho
chúng ta mà còn giữ lửa cho con cháu chúng ta.
Xin hãy giữ lửa.
Xin hãy giữ lửa.
Và Nhà nước hãy biết yêu quý, nâng niu, tôn trọng, biết ơn những
ngọn lửa của từng người dân để tìm cách kết dính triệu triệu ngọn lửa ấy
thành tòa tháp lửa bảo vệ chủ quyền của toàn dân nước Việt.
Ai rồi cũng phải chết.
Nhưng mỗi người có trọng trách xã hội cần nhớ rằng, khi chết, đừng
để thế gian đạp chân vào ngôi mộ của mình rủa sả rằng, đây là mộ của một
kẻ hèn, một kẻ bán nước.
Hãy giữ lửa, tôi và bạn và chúng ta: Việt Nam