Một lần được nghe sư phụ Thích Chơn Quang giảng hẳn về quan hệ
Việt-Trung, tui mới té ngửa ra rằng Trung-Việt là anh em (khi nói câu
này, giọng sư phụ nghe xúc động lắm!) Và được sư phụ giảng cho thấy hành
động của Lý Thường Kiệt tiến đánh Lưỡng Quảng là “hỗn láo”. Ngẫm lại,
tui thấy lời dạy của Thày quả trùng khớp với quan điểm của các đồng chí
lãnh đạo ta!
Vào những năm 1975-1978, VN ta đã từng có những hành động hỗn láo với
Thiên Triều. Đến mức đồng chí Đặng Tỉu Bềnh bấy giờ đã tuyên bố phải
“dạy cho VN một bài học”. Và nói sao làm vậy, ngày 17 tháng 2 năm 1979,
đồng chí đã xua hàng chục vạn quân, tinh nhuệ có, ô hợp có, tràn qua
biên giới xuống nước ta. Để tỏ thái độ một cách rõ ràng, quân TQ đã
thẳng tay tàn sát hàng vạn dân thường. Đúng ra thì lúc đó phía ta phải
tạ tội với bậc đàn anh, nhưng lại tiếp tục hỗn láo, cố chống lại, giết
hàng vạn “tên xâm lược bành trướng bắc kinh”, làm các đồng chí đàn anh
tuy rút quân sau vài tháng nhưng vẫn còn tức tối.
Từ năm 1984 đến 1989, đàn anh Đại Hán tiếp tục trừng phạt VN. Vài ví
dụ: Tháng 4 năm 1984, TQ đánh chiếm ngọn núi 1509 (Núi Đất) thuộc địa
phận Hà Giang. Tháng 3 năm 1988 xảy ra cuộc chiến đẫm máu tại đảo Gạc Ma
thuộc quần đảo Trường Sa… Để bài học tăng thêm sức răn đe, các đồng chí
đàn anh chiếm dần đất đai và các đảo ngoài biển Đông. (Chứ chẳng lẽ dọa
chơi để sau lại đâu vô đấy à?)
Việc dạy dỗ của các đồng chí đàn anh đã có tác dụng rõ rệt.
Ngày 3 tháng 9 năm 1990, đồng chí Nguyễn Văn Linh tổng bí thư đã dẫn
đầu đoàn đại biểu ĐCSVN, trong đó có cố vấn Phạm Văn Đồng, sang dự Hội
Nghị Thành Đô lịch sử. Kể từ ngày đó, các đồng chí ta đã đặt VN dưới sự
bảo trợ của đàn anh TQ. Các đồng chí ta vĩnh viễn không bao giờ phải
lo về vấn đề an ninh nữa. Nếu một số tầng lớp dân đen nghe theo sự xúi
giục của các thế lực thù địch mà dám ho he nổi dậy thì đã có các bậc đàn
anh lo đem quân sang đè bẹp, giống như Liên Xô làm ngày xưa ở Hung Gia
Lợi hay Tiệp Khắc (trừ khi chính ở Thiên Triều cũng có hỗn loạn.) Nhìn
tấm hình chụp các đồng chí ta với các đồng chí đàn anh mà mát lòng mát
ruột: đồng chí Giang Trạch Dân đứng chính giữa hàng đầu, được vinh dự
đứng sát hai bên là đồng chí Lý Bằng và đồng chí Linh của ta, rồi đến cố
vấn Phạm Văn Đồng và đồng chí Đỗ Mười, vân vân. Từ ngày đó, tình anh em
Trung-Việt được nối lại, và khi về qua biên giới, đồng chí TBT Nguyễn
Văn Linh đã sung sướng và xúc động nói: “Hữu Nghị Quan đời đời là Hữu
Nghị Quan” (có điều sau đó các đồng chí đàn anh đã lấy hẳn HNQ và đổi
tên, chắc như rứa có lợi cho VN ta hơn!)
Từ ngày đó tình anh em không ngừng đơm hoa kết trái. Nó bền chặt đến
mức ngay cả khi ngư dân ta léng phéng trên biển, bị các đàn anh dạy tiếp
cho nhiều bài học (đánh đập, bắt giam, đâm cho chìm tàu,…) thì nó vẫn
không suy suyển. Không có gì chứng minh sự bền chặt đó bằng câu nói của
đồng chí tổng đương kim: “Quan hệ Trung-Việt chưa bao giờ tốt đẹp như
lúc này.”
Vâng, các đồng chí đàn anh Trung Quốc vẫn đang tiếp tục dạy, và “chúng ta” vẫn đang tiếp tục học.
Có điều, dân chúng nước ta vốn đa số bướng bỉnh. Bọn họ vốn là con
cháu Bà Trưng, Bà Triệu, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung,… mà.
Cho nên họ không chịu tiếp thu những bài học các đồng chí Thiên Triều dạy. Rồi cũng sẽ có ngày…