Có hai cách nhìn về một bài múa được đảng và nhà nước Việt cộng tổ
chức ở khuôn viên tượng đài Lý thái Tổ tại Hà Nội vào ngày 17-2-2014 vừa
qua.
Về phía người dân Việt Nam. Họ gọi bài múa, vũ điệu do nhà nước tổ
chức cho các đoàn đảng viên thừa mỡ của mình múa hát theo một phiên khúc
nhạc Tầu kia là Bài Múa Vong Quốc. Nó không chỉ làm người dân ngứa mắt,
nhưng còn là chất thêm uất hận. Bởi lẽ hôm ấy là ngày toàn dân Việt Nam
muốn tổ chức ngày tưởng niệm hơn 50000 ngàn người, gồm quân dân Việt
Nam đã hy sinh vì sự nghiệp chống Tàu xâm lược tại biên giới phía bắc.
Kỷ niệm tưởng nhớ với người dân, chưa hẳn là gây lại mối thù hận, nhưng
chắc chắn, nó nhắc nhở ngưòi còn sống không được vô ơn, bạc nghĩa với
những người đã hy sinh cả mạng sống của minh cho đất nước. Theo đó, nếu
chính phủ là của người dân, thì phải nuôi sống lý tưởng của dân tộc của
đất nước để cho mọi người luôn giữ lòng trung thành với tổ quốc. Họ
không thể bội phản máu xương của những người nằm xuống bằng cách tổ chức
bài muá theo nhạc diệu của quân xâm lược trong ngày này. Nhưng qua
trường hợp này, xem ra họ là người Tàu hay chư hầu làm việc cho Tàu rồi!
Về phía nhà nước Việt cộng, họ có lý luận riêng của họ. Trước hết,
đây là ngày mừng nhớn của mẫu quốc Tàu, nếu họ chưa thể đồng bộ, đóng
quần áo đại cán Tàu như Đỗ Mười thường làm, để đến kính viếng tất cả các
mồ mả của Liệt Sỹ Tàu nằm trong các nghĩa trang tại Vệt Nam để đền ơn
đáp nghĩa cho họ nhà Tập, nhà Mao từng cưu mang họ, nên đành phải dùng
bước chạy đà, thử nghiệm bằng điệu múa xẩm theo nhạc Tàu trước tượng đài
của Lý Thái Tổ. Trước là nói lên khát vọng lớn của đảng, của nhà nước
CHXHCN Viêt cộng, mong chủ nhân Tàu thấu hiểu cho nỗi lòng của những
thái thú quan cán tại địa phương hơn là trách cứ họ. Kế đến, là thăm dò
sức phản kháng của người dân trước khi tiến sang một bước lệ thuộc khác.
Sau cùng là “tiên hạ thủ vi cường” bằng cách đưa những bị thịt này ra
chiếm chỗ trước để ngăn cản một cuộc mítting, ngăn cuộc tập họp của dân
chúng mà không gây ra tai họa trực tiếp cho nhà nước.
Cục diện là thế. Nhưng thật ra, chuyện bài vũ mà người Việt Nam gọi
là Bài Múa Vong Quốc do đảng và nhà nước Việt cộng thực hiện, tổ chức
trình diễn trước tượng đài Lý thái Tổ vào ngày 12-302014 sớm muộn cũng
phải đến. Nó đến không phải chỉ là việc ngăn chặn cuộc mít tinh tưởng
nhớ của người dân. Nhưng đến vì đây chính là một chủ trương lớn của đảng
CS do Đặng xuân Khu đề ra từ năm 1952. Nói cách khác, đây tuy là lần
đầu tiên họ diễn bài múa vong quốc nơi công cộng cho dân chúng xem, tập
làm quen. Trong thực tế, cái tổ chức cộng sản ở trên đất nước Việt đã là
vong quốc ngay từ trước ngày 3-2-1930 rồi.
Thât vậy, vì qúa cực khổ, thêm lòng thù hận trong cuộc chiến kiếm
miếng cơm manh áo khi phải tha hương cầu thực, nên Nguyễn tât Thành,
(tôi không gọi Y với cái tên Nguyễn ái Quốc, vì gọi như thế là một xúc
phạm đến nhà ái quốc Phan chu Trinh và nhóm của Ông đã tạo nên cái tên
này) đã gia nhập đảng cộng sản Pháp. Khi ấy, Thành ảo tưởng đó là con
đường hoa mộng, giải thoát dễ có cơm ăn áo mặc. Kết quả, ngay khi Nguyễn
tất Thành tuyên thệ gia nhập đảng cộng sản Pháp thì Y đã trở thành một
công cụ để phát triẻn và hoàn thành chủ nghĩa Vô Gia Đình, Vô Tổ Quốc và
Vô Tôn Giáo của cộng sản ở trong môi trường sống của Thành. Theo đó,
tất cả mọi hoạt động của Thành sau ngày gia nhập đảng cộng sản Pháp, và
sau này là đảng CSVN, đều chỉ có một mục đích duy nhất là đem thân phục
vụ cho chủ thuyết Tam Vô của cộng sản. Ngoài ra không còn bất cứ một lý
tưởng, một chủ trương nào khác. Nhưng vì khả năng văn hóa kém cỏi,
Nguyễn tất Thành không hề biết rằng những chủ trương, lý thuyết về ý
thức Dân Tộc, Dân sinh, Dân Quyền của xã hội, đã trở thành những “biện
minh cho cứu cánh” để cộng sản diệt trừ và đi tới chủ nghĩa Tam vô. Nên y
cũng không hề biết, chính cái tà thuyết tam vô ấy là nguồn cội đẩy
Thành vào con đường tiêu diệt chính bản thân, gia dình và tổ quốc của
mình. Bằng chứng là:
I. Vô Gia Đình
Để làm thân nô lệ cho cộng sản, bản thân Hồ chí Minh, dù là Hồ tập
Chương hay là Nguyễn tất Thành đều bị buộc phải thực hiện những hành vi
vô gia đình để hủy hoại chính bản thân mình. Ở đây, nếu Hồ chí Minh là
Hồ tập Chương, ngưòi Hẹ, thì chính Y đã phải hoàn toàn cắt đứt mọi thứ
liên hệ với gia đình, trong đó bao gồm cả cha mẹ anh em và vợ con ruột
thịt của mình ở bên Tàu, để mặc lấy cái áo của Nguyễn tất Thành, trở
thành người Việt Nam, để thi hành những kế sách tàn dộc của cộng sản ở
trên phần đất này. Nếu là Nguyễn tất Thành, Hồ chí Minh cũng đã phải
đoạn tuyệt với cả dòng họ sinh ra minh. Trong đó có cả cha mẹ anh em
ruột thịt, để trở thành cái bánh vẽ HCM, để cho người đời nguyền rủa như
một đứa con vô đạo bất hiếu, suốt đời không thắp cho bố mẹ một nén
nhang!
Rồi cả hai đều ở trong trường hợp chẳng cần phân biệt nguồn gốc Hồ
chí Minh là Nguyễn sinh Cung hay là Hồ tập Chương ra sao, chúng ta đều
thấy Hồ chí Minh đã phải thực hiện sách lược vô gia đình với chính bản
thân mình. Y hoàn toàn phải đoạn tuyệt với vợ con của mình. Thê thảm hơn
thế, HCM đã đoạn tuyệt với ngưòi sinh con cho mình là Nông thị Xuân
bằng cái búa của đảng mà Y không đám có nửa lời phản ứng. Sau đó, đẩy
con đẻ của minh thành đứa trẻ vô thừa nhận. Khá khen cho HCM đã thực
hiện xuất sắc công tác này!
II. Vô tổ quốc
Một kẻ thờ chủ nghĩa vô gia đình, chối bỏ cuộc sống của gia đình là
gốc sinh của xã hội sẽ không bao giờ là ngưòi biết yêu thương đồng loại
và tổ quốc của mình. Lý lẽ này không có luật trừ. Ở đây, phải trung thực
mà nhìn nhận rằng, trong lịch sử hơn 4000 năm văn hiến của Việt Nam.
Không có bất cứ một người nào thực hiện sách lược vô tổ quốc xuất sắc
bằng HCM. Lê chiêu Thống , Trần ích Tắc, Cù thị, Triệu minh Vương không
đáng là đệ tử của Minh trong phạm vi này.
Tàn sát hơn hai trăm nghìn ngườỉ trong giới rưòng cột của Việt Nam
trong khoảng 1953-58. Kế đến là cái chết của hàng triệu tinh hoa của
Việt Nam khi HCM và tập đoàn CS mở cuộc chiến tiêu diệt sự sống của dân
tộc ở miền nam Việt Nam. Một cuộc chiến mà HCM từng rêu rao là “đánh đến người cuối cùng cũng đánh”.
Khi đó, lý lịch cá nhân của Y chưa được giải mã, đặt nghi vấn, nên
chẳng có mấy người hiểu ra thâm ý của HCM trong câu nói là : Y muốn đánh
cho chết hết người Việt Nam đi, riêng phần đất tươi đẹp này thì để dành
cho dân Tàu tự nhiên tràn sang mà chiếm lấy như phần gia sản của họ.
Rồi phụ hoạ cho chủ trương vô tổ quốc của Hồ, Lê Duẩn, trong vai TBT
đảng cộng, cũng đã hãnh diện, kể công với chủ nhân Tàu ngay tại bắc Kinh
vào năm 1970 là “tại sao chúng tôi dám trường kỳ kháng chiến? Chủ
yếu là vì chúng tôi phụ thuộc vào công việc của Mao Chủ tịch…Chúng tôi
có thể tiếp tục chiến đấu, đó là vì Mao Chủ tịch “ hoặc giả ,“Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc”…
Sự kiêu hãnh, kể công của Lê Duẫn xem ra còn thiếu thực tế, nên Phạm
văn Đồng trong vai Thủ tướng và Ung văn khiêm trong vai tuồng Thứ trưởng
ngoại giao, người tuyên bố, kẻ viết công hàm dâng Truờng Sa, Hoàng Sa
của Việt Nam cho Trung cộng vào năm 1958.
Rồi cuộc chiến 17-2-1979 ở biên giới phía bắc, với hơn 50000 nhân mạng Việt Nam nằm xuống để bảo vệ đất tổ ra sao?
Xem ra cái kết quả cũng là cuộc chiến, đánh cho Tàu nốt! Bởi lẽ, sau
cuộc chiến là Hội Nghị Thành Đô bên Tàu, CSVN với mưu cầu xin được thuần
phục Trung cộng vô điều kiện. Kết quả, phần nhân sự. Tất cả những kẻ
thân, thuộc về Tàu từ Chinh, Mười, Linh, Phiêu, Mạnh, Cầm, Khải… cho đến
những cán cộng hôm nay, đều thăng quan tiến chức mau và mọc lên đều
khắp từ bắc chí nam. Về diện địa, Việt Nam lại mất thêm đất Nam Quan,
Bản Giốc, Lão Sơn, Tục Lãm và hơn 10000km2 vịnh bắc bộ! Và còn tệ hơn cả
việc mất đất kia là số phận của 50000 ngàn ngưòi chết vì, hay chết cho
tổ quốc đều không có lỗ chôn thây. Nếu có thì cũng chỉ là những nấm mồ
hoang lạnh với nhang tàn bia đổ. Trong khi đó, những quân xâm lược thì
được các quan cán thái thú trong đảng xây đài, dựng bia, lập nghĩa trang
hoành tráng, rồi thay nhau bốn mùa cúng tế, nhang khói!
Với một kết qủa thực tế như thế, cuộc chiến ấy không phải là ta đánh cho Tàu ư?
Nhưng nếu chỉ có bấy nhiêu mà bảo HCM và đảng cộng sản là Cù Thị và
Triệu minh Vương là mầm vong quốc, có lẽ còn oan lắm! Nhưng hãy nhìn đến
một người được coi là lý thuyết gia vĩ đại nhất của đảng CSVN trong
suốt 80 năm qua, xem y có những chủ trương gì cho đất nước và có những
chỉ đạo gì cho đảng CS thi hành? Ai cũng biết, Đặng xuân Khu đã từng nắm
chức TBT đảng cộng sản đến hai lần.Trong lần đầu, Đặng xuân Khu vào năm
1952 đã nhân danh TBT đảng, nhân danh ủy ban kháng chiến toàn quốc kêu
gọi đồng bào Việt Nam” Hỡi đồng bào Việt Nam… Hãy bỏ chữ quốc ngữ
mà quay về học lấy chữ Tàu…. Bỏ văn minh tây phương mà quay về xử dụng
thuốc tễ của Tàu….” Và nhất trí là “ xin được làm chư hầu cho Trung quốc” Vì TQ không chỉ là bạn, nhưng “ còn là thầy của chúng ta nữa”. Hỏi có người Việt Nam không rùng minh, dợn tóc khi đọc bản văn này?
Nếu có thì xin nhớ rằng. Khi người dân Việt Nam rùng mình, dợn tóc
gáy lên vì bản văn ngu ngốc tột cùng này thì cũng là lúc đảng cộng sản
kiêu hãnh vì có Đặng xuân Khu, và có bản văn làm nền tảng ấy cho hướng
đi của họ! Tuy thế, câu chuyện về tư tưởng và văn hóa Vô Tổ Quốc của
cộng sản chưa dừng lại nơi đây. Bởi vì, noi theo con đường làm quan kiểu
bán nước của Đặng xuân Khu còn nhiều những kẻ khác nửa. Điển hình trong
số ấy là Tố Hữu, một trong những kẻ đã nắm chức vụ phó Thủ tướng của
cái nhà nước CHXHCN ấy cùng đi theo một lối. Tố Hữu viết:
- “ Tiếng đầu đời con gọi Sít ta lin”! Thật là khủng khiếp!, Có lẽ
đây là một trưòng hợp duy nhất xảy ra ở trên thế giới? Vì có ai dạy con
gọi tên Stalin thay vì gọi bố gọi mẹ khi con bập bẹ tập nói! Tiếc rằng
Stalin đã bị dân Liên Sô treo cổ lên rồi?
- “Thương cha thương mẹ thương chồng, thương mình thương một thương
ông thương mười”. Lần thứ hai chúng ta bắt gặp một loại chữ nghĩa, không
biết nên dùng chữ gì cho nó đúng, để giải thích về loại văn chương kiểu
vô gia đình này? Tôi không có ngôn từ nào để giái thích cho loại chữ
nghĩa vô loại được cộng sản ca tụng này.
- Kế đến. với dân tộc đồng bào của mình thì “ giết… giết nữa… những bàn tay không ngừng nghĩ…”. Đọc gỉa nghĩ gì khi đọc những hàng chữ này?
III. Vô tôn giáo
Không phải cộng sản chỉ thưc hành việc vô tôn giáo qua ngôn từ của K.
Mark, coi tôn giáo như là thuốc phiện, và cấm tuyệt đối các đoàn đảng
viên của họ không được theo bất cứ một tôn giáo nào, ngoài chủ thuyết
tam vô. Nhưng CS còn cố tình xỉ nhục tôn giáo bằng cách đốt phá, hủy
hoại các đình chùa, các nơi tôn nghiêm như đền miều từ xóm thôn, làng
mạc. Rồi tìm mọi cách ép buộc các đình, đền miếu còn lại phải thay thế
hình ảnh các tượng thần và thay vào đó là tấm hình, hay cái đầu lâu của
Hồ chí Minh cho người dân lễ bái. Đây có phải là một việc làm phỉ báng
tôn giáo không?
Tôi không dám tự tiện trả lời câu hỏi. Chỉ xin trích ra một đoan viết
ngắn do chính Hồ chí Minh viết trong bản di chúc của Y là: “phòng khi
tôi về với cụ Mac, cụ Lê…”. Câu viết này, trước hết đuợc hiểu, HCM là
một đảng viên cộng sản, Y tuyệt đối trung thành với giáo huấn tam vô.
Nên đến khi chết Y không mong ước về với cội nguồn tổ tiên ông bà cha
mẹ, thần thánh, nhưng chỉ thiết tha mong mỏi được theo cụ Mác, cụ Lê.
Xét cho cùng, đây là một ước muốn chân thật của Y. Bởi lẽ, một đời của
kẻ gian trá, trước khi chết y có thể nói được một câu nói thật. HCM cũng
không có ngoại lệ. Hơn thế, học theo Mác, làm theo Lê nên có lẽ không
ai biết Mác, hiểu Lê bằng Hồ chí Minh. (có thể HCM cũng biết trước là cụ
Lê sẽ bị nhân dân Liên Sô treo cổ sau này, nhưng vẫn trung thành với
Lê?) nên mới viết như thế. Nhưng đảng CS không để cho HCM theo cụ Lê,
theo cụ Mác. Hoặc giả, để cho đồng báo gíup HCM đi theo cụ Lê, mà lại
đưa cái đầu lâu của một tên đồ tể vào nhà chùa và các đền miếu cho ngưòi
ta hương khói là sai trái! Xin nhớ, HCM là kẻ vô tôn giáo, tại sao CS
lại đưa Y vào chùa, vào đình miếu? Làm thế là CS xỉ nhục “ bác” hay muốn
xỉ nhục tôn giáo?
Tóm lại, với những hành động khuất tất, với những văn bản vô đạo như
thế, việc đảng và nhà nước CS cho tổ chức múa bài múa ” Trung Quốc chính
nghiã”* ) trong khuôn viên tượng đài Lý thái Tổ ở Hà Nội phải đến.
Đến bởi vì, buổi múa vong quốc của những hình nhân đảng như những bị
thịt này không phải là cuộc thăm dò phản ứng của người Viêt Nam trước
những sự việc nhà nước xin làm chư hầu cho Trung cộng theo chủ trương
của đảng CS. Nhưng còn là một cái tát dáng trả vào mặt, không phải chỉ
là thân nhân của 60 ngàn nhân mạng Việt Nam đã bỏ mình vì cuộc chiến bảo
vệ biên cương của mình, nhưng còn là cho dân tộc Việt Nam nữa. Bởi vì,
sự việc nhà nước cộng sản công khai cho hát múa bài ca mang tên “ Trung
quốc chính nghĩa”(*1) ở trên đất Việt trong ngày 17-2 mang một ý nghĩa
khác hẳn. Nó muốn nói lên rằng: CSVN nhìn nhận cái chính nghĩa của cuộc
chiến năm ấy thuộc về phía Trung cộng? Kế đến, đó cũng là một phương
cách họ giải thích rộng rãi với nhân dân Việt Nam cái lý do tại sao họ
xây đài, đúc tượng lập nhiều nghĩa trang liệt cốt Trung cộng một cách
hoành tráng trên đất Việt, và các quan cán thái thú phải thay nhau bốn
mùa phục vụ hương khói chăng?
Nếu đảng và nhà nước cộng sản tại VN đã công khai ca tụng “ Trung
Quốc chính nghĩa” trong ngày kỷ niệm cuộc chiến tại biên giới như thế.
Người Việt Nam nghĩ gì và nên làm gì?
Theo tôi, khi đứng trước thái độ trịch thượng của CS đối với dân tộc
này, người Việt Nam chỉ có hai phong cách để chọn lựa. Một là nhắm mắt,
xuôi tay theo lối nô lệ cộng sản đang dẫn đường. Hai là đứng dậy, tìm
lấy con đường Độc Lập cho dân tộc mà đi. Phương cách một thì chẳng cần
phải làm gì. Chúng muốn làm gì thì mặc chúng. Cứ cúi mặt xuống theo
chúng mà đi. Phương cách thứ hai là khó đấy.
Khó là bởi vì, nếu như chúng ta còn muốn thấy dòng dõi Việt Nam mãi
sống mãi trên quê hương có Độc Lập, có chủ quyền đất nước riêng. Muốn có
cuộc sống ấm no, tự do phát triẻn trong nhân bản, không bị nô lệ cho
chủ nghiã tam vô. Muốn có một hệ thống pháp lý nhân bản của con người để
bảo vệ nhân phẩm con người. Muốn cho con cháu mai sau còn nhắc nhở đến
nền văn hóa nhân lễ nghĩa trí tín của tiền nhân qua tính nhân văn: “Công
cha như núi thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”. Muốn còn
có những bài tình tự ca dao dân tộc. “Bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy
rằng khác giống nhưng chung một giàn”. Còn muốn nghe được những bài ca.
“Một giọt máu đào hơn ao nước lã” thì tất cả mọi người phải đứng dậy,
tay nắm lấy tay nhau, đạp đổ cường đồ mà đi. Rồi người tay xẻng, người
tay cuốc, vì tương lai con cháu mà đào lỗ để Chôn Nó Đi. Có chôn chặt,
chôn sâu cái chế độ duy vật bất nhân, vô đạo theo chủ thuyết Vô Gia
Đình, Vô Tổ Quốc, Vô Tôn Giáo vào tận lòng đất sâu thì chúng ta và con
cháu chúng ta mới có ngày mai tươi sáng.
Bởi vì, bao lâu cái chệ độ và hệ thống đoàn đảng của cộng sản còn chế
ngự trên quê hương Việt Nam, bấy lâu người dân chúng ta còn phải sống
trong tối tăm với cái gông, cái ách nô lệ đeo trong cổ. Thời gian có qua
đi, nhưng cộng sản vĩnh viễn sống bằng gian trá và tạo ra gian trá. Bản
chất này của chúng đời đời không bao giờ thay đổi. Đời cha ông chúng
ta, cộng sản đã có một khuôn mẫu gian trá độc ác riêng để lừa dối và phỉ
báng họ. Đời chúng ta, cộng sản đã ngụy tạo ra những gian dối khác để
lừa gạt và phỉ báng chúng ta. Khi sang đến những thế hệ mai sau, cộng
sản cũng vẫn chỉ có một chử kép là gian dối, xão trá và độc ác để tồn
tại. Nếu cộng sản còn tồn tại, thì đời sống chúng ta và con cháu chúng
ta mãi mãi chỉ là một loại nô lệ cho gian dối! Đời sống như thế, có lẽ
đã là một đời bỏ đi rồi!
Hỡi đồng bào Việt Nam. Đời chúng ta không thể là đời bỏ đi. Sức sống
của Dân Tộc Việt Nam không thể bị khuất phục bởi cường đồ, ngoại xâm,
gian trá. Tất cả chúng ta hãy đứng dậy đi. Người cái xẻng, người cái
cuốc. Hãy cùng nhau Chôn Nó Đi. Chôn Nó Đi để dân ta được sống. Sống
xứng đáng trong phẩm gía con người.
(1*) FBker Thùy Trang đã chứng minh bản nhạc để nhảy nhót ăn mừng sáng nay là nhạc Tàu, được nhạc sĩ Hồ Quang Hiếu đạo nhạc, đặt lời Việt là “Con bướm xuân”. Nguyên bản của bài hát “中國恰恰” (Trung Quốc Chính Nghĩa). (theo Trần mạnh Hảo)
2-2014
© Bảo Giang
© Đàn Chim Việt