Các đảng Cộng sản ở Nga và Ðông Âu tan rã khi lâm vào cảnh tiến
thoái lưỡng nan không đường thoát vì những mâu thuẫn nội tại trong đảng
và mâu thuẫn giữa đảng và xã hội. Những thay đổi bên ngoài thúc đẩy cho
các mâu thuẫn nặng nề hơn. Nắm quyền thống trị trong một thời gian dài,
tưởng như không có gì lay chuyển nổi, họ không thích ứng được với những
thay đổi bên ngoài, đảng càng ngày càng yếu và xã hội ngày càng mạnh
hơn, chế độ sụp đổ.
Hiện tượng này đang diễn ra tại Trung Quốc và Việt Nam. Các đảng cộng
sản này đều chiếm được chính quyền khi canh nông vẫn còn là căn bản
kinh tế ở hai nước. Trong những xã hội nông nghiệp, người dân vốn quen
phục tòng quyền bính, một di sản thời phong kiến, họ chấp nhận một hệ
thống đẳng cấp theo hàng dọc. Guồng máy cai trị lại lập ra được một hệ
thống kiểm soát dân rất tinh vi hơn thời vua quan. Trong lịch sử chưa có
một guồng máy thống trị nào dùng cơ cấu kiểm soát chặt chẽ, toàn diện,
đủ mọi mặt đời sống, như các chế độ cộng sản, từ Nga, Trung Quốc, đến
Việt Nam. Từ trên ban xuống, họ quy định việc chọn nơi cư trú và di
chuyển (hộ khẩu), ban phát thức ăn, quần áo mặc, đồ dùng trong nhà (tem
phiếu), nơi học hành, trò giải trí. Ðể kiểm soát cái đầu của người dân
không cho phép ai suy nghĩ điều gì khác, họ không những nắm độc quyền
các báo, các đài mà còn sử dụng hệ thống giáo dục uốn nắn con người tấm
lòng trung thành, tuân phục tuyệt đối, từ lúc sinh ra đến lúc chết, dậy
cho dân yêu những gì đảng yêu, ghét những gì đảng ghét.
Xã hội con người chưa bao giờ được thắt chặt vào một khuôn khổ như
vậy. Bình thường, khi loài người phát triển ở đâu cũng cần lập ra một bộ
máy nhà nước bảo vệ an ninh, trật tự; cần một mạng lưới sản xuất và
trao đổi vì nhu cầu kinh tế; và trên hết là một trật tự tinh thần, với
các tôn giáo, các hệ thống tư tưởng giải thích tại sao người ta nên sống
chung như vậy. Chủ nghĩa cộng sản muốn bao biện cả ba lãnh vực: chính
trị, kinh tế, và ý thức hệ. Các nhà xã hội học gọi đó là một chế độ ba
chân: Caesaro-Papism-Mammonism (Hoàng đế, Giáo hoàng, và Thần tài). Chế
độ ba chân này dễ đem áp dụng ở những xã hội nông nghiệp cổ truyền. Vì ở
đó người ta đã quen thấy quyền hành chính trị bao trùm lên cả lãnh vực
tín ngưỡng và tư tưởng, các vị hoàng đế cũng đóng vai trò lãnh đạo tinh
thần, Max Weber đặt tên là Caesaropapism. Nhiều xứ Hồi Giáo nuôi lý
tưởng một đế quốc thuần túy, Umma, thể hiện một chế độ hoàn thiện như
vậy. Chủ nghĩa Mác Lê Nin mang tham vọng lớn hơn nữa, đã gom cả sinh
hoạt kinh tế dưới một mái nhà, tạo thành chế độ ba chân, thường gọi là
độc tài toàn trị.
Nhưng cuộc sống loài người thay đổi, chế độ ba chân toàn trị mất thế
thăng bằng. Guồng máy chính trị bao trùm lên tất cả, sẽ tới lúc xã hội
tiến hóa và phát triển không còn chịu đựng được nữa, giống như một trái
lựu chín, các hạt lựu lớn căng lên, phá vỡ cái vỏ bọc, dù vỏ rất cứng
rắn. Nhất là khi chế độ toàn trị phải mở hé cánh cửa cho dân được hưởng
phần nào quyền tự do làm ăn để sinh sống. Một trong ba cái chân bắt đầu
yếu dần, làm lệch thế cân bằng giữa nhóm thống trị và cả xã hội chung
quanh họ. Cán cân sức mạnh tương đối giữa chính quyền và xã hội dần dần
thay đổi. Xã hội tự nó lớn lên, không thể sống mãi trong cái vỏ do chính
quyền bao bọc.
Chính quyền ngày càng yếu hơn, guồng máy kiểm soát lỏng lẻo hơn và uy
tín bị soi mòn dần. Cùng thời gian đó, trong xã hội có những lực lượng
mới dấy lên, ngày càng mạnh hơn. Người dân thấy họ có thể sống và suy
nghĩ độc lập với guồng máy nhà nước; nhiều người dám kết hợp lại vì
những nhu cầu, khát vọng chung; họ thông tin với nhau dễ dàng hơn. Có
những thay đổi có thể quan sát được, như khả năng sống độc lập về kinh
tế, lợi tức nhiều người lên cao và không phụ thuộc vào “chế độ xin-cho”
ban phát của người cầm quyền. Ngoài ra còn những biến động ẩn chìm như
những dòng nước ngầm nằm dưới đấy sâu, tới ngày sẽ làm vỡ các bờ đê ngăn
chặn. Nhiều thành phần độc lập với guồng máy nhà nước càng ngày càng tự
tin, đến lúc họ thấy cần sử dụng quyền công dân gây ảnh hưởng trên cuộc
sống chung.
Ở Trung Quốc cũng như tại Việt Nam, khi đảng cộng sản bỏ giáo điều
Mao chủ tịch, cho dân được tự do làm ăn, một tầng lớp trung lưu thành
hình, ngày càng đông và lên tiếng mạnh bạo hơn. Các quốc gia bắt đầu
chuyển sang thể chế dân chủ khi lợi tức theo đầu người lên mức khoảng
4,000 Mỹ kim một năm (tính theo mãi lực tương ứng, purchasing power
parity viết tắt là PPP, không tính theo hối suất). Nhiều nước mặc dù lợi
tức theo đầu người (percapita income) lên cao vẫn theo chế độ độc tài,
vì tài nguyên do thiên nhiên ưu đãi đặc biệt chứ không phải do sức làm
việc của con người tạo ra. Hiện nay trên thế giới có 24 nước với lợi tức
theo đầu người cao hơn Trung Quốc mà vẫn chưa được dân chủ hóa. Trong
số đó 21 nước chỉ giầu lên nhờ mỏ dầu khí. Giới quyền quý ở các nước đó
giầu sang, người dân bình thường vẫn nghèo những họ được chính quyền
“hối lộ” bằng những chính sách trợ cấp để giữ không cho xã hội thay đổi.
Nhưng lợi tức lên cao chỉ là một trong nhiều biến chuyển dẫn đến khát
vọng dân chủ. Tác động mạnh nhất trong xã hội hiện đại là kỹ thuật
thông tin nhanh chóng, dễ dàng, và phổ cập. Tốc độ biến chuyển trong
lãnh vực này tăng nhanh hơn và phổ cập rộng rãi trong số người càng ngày
càng đông hơn. Trước năm 1979, pháp sư Hồi Giáo Ruhollah Khomeini phát
động phong trào chống Sa hoàng Pahlavi bằng cách gửi những cuốn băng cát
sét từ Pháp về cho các tín đồ ở Iran nghe. Từ đầu thập niên 1980, một
tỷ phú gốc Hungary và sinh ở Mỹ là ông George Soros đã tặng cho các
trường trung học ở Hungary những máy sao chụp (photocopy). Ông tin rằng ở
đâu có phương tiện truyền thông dễ dàng thì ở đó xã hội sẽ thay đổi
nhanh. Người dân Ðông Ðức vượt biên hàng loạt trong những năm 1988, 89
vì họ đã lén coi được những chương trình ti vi Tây Ðức. Nhưng sang thế
kỷ 21, các khí cụ và phương tiện truyền thông mới có tác dụng mạnh và
nhanh gấp trăm, ngàn lần những băng cassette, máy photocopy, và ti vi.
Các mạng lưới điện tử ra đời nối kết loài người trong những cộng đồng
ảo, không lệ thuộc vào khuôn khổ nơi cư trú. Các đảng cộng sản Trung
Quốc và Việt Nam chắc chắn đang lo lắng khi chứng kiến số phận các chế
độ độc tài ở Tunisie hay Egypt, nơi cuộc cách mạng hoa nhài được phát
động qua Internet và các máy điện thoại lưu động.
Vì vậy, họ đều tìm cách kiểm soát Internet. Nhưng kỹ thuật thông tin
tiến bước nhanh hơn phản ứng của con người. Ðầu năm 2014, một thanh niên
ở Việt Nam bầy ra một trò chơi điện tử thu hút được giới trẻ khắp nơi
trong vòng mấy tháng; sau đã tự rút lại khi thấy nhiều trẻ em trên thế
giới bắt đầu “ghiền.” Một đặc tính của những biến đổi kỹ thuật trong hệ
thống thông tin mạng là những phát minh và sáng kiến rất bất ngờ. Các
biện pháp do chính quyền đưa ra để ngăn cản các công dân mạng bao giờ
cũng đi một, hai bước sau những sáng kiến cải thiện kỹ thuật “vượt tường
lửa” của giới sử dụng Internet. Chính quyền không thể nào kiểm soát
được tất cả. Mỗi khi họ ra lệnh “bóc” một hình ảnh, bản tin hay ý kiến
trên một mạng thì đã chậm ít nhất một hai giờ. Nhiều công dân mạng đã
thấy, đã sao chép để truyền đi rộng hơn. Chính quyền không kiểm soát
được tất cả các mạng lưới thông tin, trong khi các công dân mạng luôn
luôn tìm ra những kỹ thuật mới. Hành động ngăn cấm chỉ khiến cho các
trang mạng được mọi người tin tưởng, uy tín tăng lên. Ở Trung Quốc cũng
như tại Việt Nam, nhiều bloggers đã nổi tiếng vì những ý kiến tiến bộ,
vì lòng can đảm không sợ hãi. Họ được nhiều người kính trọng, lôi kéo
quần chúng càng ngày càng đông hơn. Các đảng cộng sản không thể tiếp tục
ách cai trị bằng chính sách kiểm soát thông tin, bưng bít sự thật được
nữa.
Ðảng Cộng sản bây giờ đã mất quyền kiểm soát nồi cơm và cái bao tử
của dân vì phải chấp nhận mở cửa cho kinh tế thị trường. Họ đang mất độc
quyền thông tin, tin tức phổ cập nhanh chóng đã trả lại cho dân quyền
tự do suy nghĩ; dến chính các đảng viên cộng sản cũng mất hết lòng tin
vào chủ nghĩa, chế độ và lãnh tụ. Trong ba chân của chế độ
Caesaro-Papism-Mammonism, hai chân đang gẫy. Ðảng Cộng sản bảo vệ cái
chân còn lại, cố nắm chắc quyền bính. Nhưng cái chân này cũng sẽ gẫy
nốt, do những mâu thuẫn nội tại. Sức chịu đựng của bất cứ bộ máy nào
cũng sẽ tới lúc mệt mỏi, rã rời, như một chiếc xe đã cũ. Ðảng còn tan rã
vì các biến cố bên ngoài tác động. Một điều chúng ta biết chắc, là một
chính quyền tỏ ra sợ sệt trước ngoại bang khiến người dân phải thấy hổ
thẹn thì không thể đứng vững được.