Đinh Tấn Lực
“Con gì mỏ vẹt, mắt rắn, óc nhặng, tim cáy, phổi bò, lòng lợn, mà lại hay quên?” – ĐTL (trích Những Câu Đố Hiểm).
Câu đố này mà dịch ra ngoại ngữ chắc là cả thế giới phải á khẩu. Còn
người Việt thì vốn đã giật giải thông minh hoàn vũ từ thời Trạng Quỳnh,
nên chớ ngán ai, lại còn được nhá cho khúc đuôi dẫn lối kia nữa, ắt sẽ
đoán được đó là con gì.
Nói riêng về cái đuôi định hướng “hay quên” đó, thì đã có một nghiên
cứu bên Nhật cho biết giống vật hay quên, tựa như mắc chứng Alzheimer,
là loài mèo đốm giống như beo gấm có tên khó nhớ là Tsushima Yamaneko. Chỉ vì cái đạm tố chết tiệt β-amyloid gì đó quậy rối bòng bong mớ dây nhợ vốn đã chằng chịt trong não bộ.
Ta không có giống mèo đẹp như beo gấm này, nhưng có một loài tương
cận, tuy không đẹp mặt là bao, cũng chẳng thông minh bằng, song có cùng
tính chất nói đầu quên đuôi/hứa đâu quên đó.
Ví dụ như lúc nhảy lên ngai nó bảo sẽ chống cái gì đó tới cùng, mà
không làm được thì nó sẽ nhảy xuống, rồi quên béng đi, và cứ chễm chệ
ngồi miết, chẳng hạn.
Hay, nó bảo cả đám đã kiên quyết xử lý tham nhũng và tạo được sự
đồng thuận của nhân dân cũng như bạn bè quốc tế, mà quên nói rõ là nhân
dân Cuba cùng bạn bè đệ tam quốc tế.
Hay, có lúc cao hứng, nó bảo mất niềm tin là mất tất cả, xong rồi chính nó không nhớ đã cất niềm tin ở túi quần nào.
Hay, nó bảo, về vụ sập tiệm Vina-cácthứ làm tổn hại không biết bao
nhiêu ngân sách, nó nhận trách nhiệm chính trị, rồi quên xuống mà vẫn
ung dung yên vị giữa bàn độc.
Hay, để nhắc chính mình cho đừng quên, nó bảo nước Pháp là ở Âu châu.
Hay, nó bảo nhất quyết không đánh đổi chủ quyền để lấy thứ hoà bình
viển vông lệ thuộc, nhưng rồi quên khuấy đi mà tìm cách bắt tay và to
nhỏ với kẻ đồng nhiệm của Tàu bên lề một hội nghị ở châu Âu.
Hay, nó bảo dân chủ là xu thế thời đại, nhưng quên nói là ngoại trừ thời đồ đểu.
Vân vân và Vân vân…
Mới đây nhất, nó gióng giả bảo ban đám đông bên cạnh hội trường Diên
Hồng, rằng, mưa nắng bão lũ, VN và TQ vẫn là láng giềng, và chủ trương
của nó là vừa hợp tác vừa đấu tranh.
À, trong phần lên lớp này, nó quên đậm hai điều:
Một là nó quên cái thông điệp về thứ hoà bình viển vông lệ thuộc tự nó vừa mới phun ra không lâu trước đây.
Hai là nó quên luôn lần khấu đầu tiếp chỉ từ thằng nhóc ngoại giao
Tôn Quốc Tường đã từng thân hành qua đây dạy dỗ cả lũ, với tư thế thiên
triều ban chiếu cho chư hầu, rằng, “hợp tác là phát triển – đấu tranh là thất bại”.
Hai phùa hợp tác tận lực là nó phái hai phái đoàn tướng lãnh, cả quân đội lẫn công an, sang tàu khấu kiến dâng biểu xin hàng.
Còn những đấu tranh đó đây là nó đặt ra truyền thống gọi tàu giặc là
tàu lạ, và nằm im khi giặc giết dân ta ngoài biển Đông của ta.
Có người thắc mắc thoáng chút hoang mang, bởi không thể lý giải nổi:
- Nó chỉ mau quên, ham nói kiểu mỏ vẹt mà chẳng biết nói gì bằng cái óc nhặng?
- Nó nhìn dân ngu muội qua cặp mắt rắn, và bằng tấm lòng lợn miễn được ăn cạn máng là được?
- Nó tự đánh lừa quả tim cáy, và phồng phổi bò lên mà phun lời thánh phán, như một hành vi dũng cảm dám mân mê …dế ngựa (của Tàu) mà không e ngại một tương lai liệt sĩ?
- Hay, cả ba đáp án trên đều có phần đúng?
Riêng bạn quán triệt cái thông điệp “6 chữ – 2 vừa” ấy thế nào?
***
Gì thì gì…
Hoá ra cái đuôi định hướng “hay quên” kia đã giải mã cho người đọc có câu trả lời cho câu đố hóc hiểm bên trên.
Mà đã vậy thì thôi. Biết cả rồi. VN ta quá nhiều Trạng Quỳnh.
Nhất định từ nay không đố nhau nữa.
Đả đảo β-amyloid!
25/11/2014 – Kỷ niệm tròn 65 năm ngày khởi động chiến dịch Lê Lợi ở đường 6, Hoà Bình, với “kết quả còn hạn chế”.
Blogger Đinh Tấn Lực