Phạm Viết Đào
Cơ quan pháp luật Việt Nam đã truy cứu trách nhiệm hình sự blogger-nhà văn Phạm Viết Đào theo Điều luật 258 như thế nào ?
Bữa cơm tù đầu tiên
Sáng ngày 15/6/2011 sau một đêm ngủ sâu do làm việc căng thẳng, mêt nhoài, mình tỉnh giấc thấy
Chinh và Hùng đã dậy trước mình; liếc qua giường của 2 bạn tù, 2 đứa
ngủ chung một bục xi măng, ở phía chân thấy lỉnh kỉnh bánh mỳ, lương
khô, mì tôm. Cả hai mời mình ăn sáng cùng nhưng lấy lý do đắng miệng
mình không ăn…Một chốc sau, một tù tự giác đi qua, nghe có tù nhân mới
hắn ghé vào nhìn mặt, thấy Hùng bảo hắn tên Phương, tội ăn cắp xe đạp vì
tái phạm nên bị phạt 5 năm; hắn đã chạy chọt để ra làm chân tự giác. Tù
ra làm tự giác là loại tù chịu mức án nhẹ, hàng ngày ra ngoài hang lang
có nhiệm vụ bưng bê cơm, canh, nước uống cho tù bị nhốt trong buồng
suốt năm, suốt tháng, suốt ngày; tù tự giác còn có nhiệm vụ quét dọn
hàng lang và làm các việc lặt vặt do quản giáo sai…
Phương có khuôn mặt choắt, người gầy, da xanh xao và bợt ra vì bị cớm do không ra ngoài tiếp xúc với ánh nắng. Phương hỏi:
-Chú phạm tội gì ?
-Tao phạm tội giết người, tôi nhìn Phương, mắt gườm gườm ra dáng đại
ca; Ở ngoài mình có đọc sách nói: tù mới vào muốn khỏi bị ăn hiếp, bắt
nạn thì từ đầu phải tỏ ra dữ tướng. Phương tò mò:
-Nhìn chú không phải mặt giết người ?
-Mày không tin cứ thử vào đây xem, xem có bị tao cho ra tóp không ?
-Chú đừng bịp cháu, tù cướp, giết, hiếp được giam ở phòng 24 dãy đằng sau chứ không nhốt ở đây !
-Tao giết người không thành…
-Giết không thành cũng không giam phía này, buồng này, chú đừng bịp;
trông chú ra dáng quan chức chắc lại tham ô, tham nhũng nên bị bắt chứ
gì ? Cháu khuyên chú, nên nhanh chống nôn tiền ra mà làm luật với chúng
để nó thả ra cho nhanh, lớn tuổi như chú ở trong này ngày nào nát người
ngày đó…
- Tao không giết người bằng dao mà bằng bút nên mới bị mắt giam vào phòng này…
- Tao không giết người bằng dao mà bằng bút nên mới bị mắt giam vào phòng này…
-Cháu biết mà; chỗ chú nằm, cách đây một tuần giam tay Bình, Bình
cũng lên mạng viết blog, vừa chuyển đi mấy hôm trước, chú chắc cũng tội
như Bình chứ gì ?
Sau mấy hôm tới mới biết, Lê Văn Bình, một blogger cũng đã bị bắt
trước mình 10 hôm, blog của Bình có tên là Thuỳ Linh, Bình người Huế…
Lê Văn Bình bị bắt và cũng bị xử phạt 15 tháng, Bình bị bắt trước
mình nhưng lại xử sơ thẩm sau tôi. Theo quản giáo cho biết: định đưa hắn
đi xử thì phát hiện ra hắn là đảng viên nên toà lại phải hoãn, cho điều
tra, bổ sung hồ sơ, khai trừ hắn ra khỏi đảng xong thì mới đem đi xử.
Mình nhanh hơn vì mình cũng đảng viên, tháng 7/2013 cơ quan kiểm tra
quận uỷ Tây Hồ làm thủ tục khai trừ mình rồi...
Lê Văn Bình bị xử xong, hắn không chống án; xử sơ thẩm xong là Bình
được đưa xuống trại Nam Hà tại xã Tiên Sơn, huyện Bình Lục, tỉnh Hà Nam
ngay; trại này trước có tên là trại Ba Sao. Xuống trại mình với Bình ở
chung buồng giam số 4, thuộc đội 10; Hắn hết hạn tù và được thả đúng
ngày 2/9/2014, trước mình 11 ngày…
Không một ai biết Lê Văn Bình bị bắt, bị xử, bị tù cả, không một
phương tiện thông tin đại chúng nào đưa tin blogger Lê Văn Bình bị bắt,
bị tù ? Blog của Bình chủ yếu lấy bài người khác, Bình chỉ viết có mỗi
bài đụng chạm tới ông X. Đại ý bài viết của hắn so sánh việc một tên kẻ
cắp xe đạp lấy cắp chiếc xe dăm trăm, một triệu thì bị phạt tù có khi
đến vài ba năm, trong khi có kẻ làm mất hang tỷ USD mà vẫn không sao ?
Blog của Lê Văn Bình có mỗi bài đó là nặng nhưng cũng bị phạt 15 tháng
tù, không ai biết chuyện của hắn ?!
Mình vừa làm xong việc vệ sinh răng miệng xong, lót dạ bằng một hộp
sữa đậu nành mua vào từ hôm qua thì thấy một cán bộ quản giáo vào, vị
này đã lớn tuổi, ngoài 50; anh ta vào và nhìn mình trừng trừng, mắt
không chớp; mình cũng đấu mắt lại; vị này có đôi mắt ngoài xã hội gọi là
mắt lợn luộc, rất hợp với nghề quản giáo, sau này ở lâu biết anh ta tên
là T., rất hay săm soi mình. Anh ta hỏi mình như quát:
-Mày phạm tội gì ?
-Tội Lợi dụng quyền tự do dân chủ…Điều 258…
-Bị cuồng chữ hả ?
-Sinh ra ở đời, kẻ “cuồng” chân, kẻ “cuồng” tay… cũng có người
“cuồng” chữ thì mới thành xã hội, mới có nhà tù để có đội ngũ quản giáo
làm việc, hưởng lương chứ !
- Mày viết những cái gì mà bị bắt bỏ tù ?
-Góp ý sửa đổi hiến pháp, phê phán toà hành chính Hải Phòng đã vi phạm pháp luật trong vụ án Đoàn Văn Vươn…
-Cụ thể viết xuyên tạc nói xấu Đảng và nhà nước những gì ?
-Tôi bị bắt vì 9 bài viết, 2 bài do tôi viết đó là bài: Thể chế
cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam có giống hệ điều hành nhà máy lọc dầu
Dung Quất và bài Vụ án Đoàn Văn Vươn, quan toà tiếp tay cho cướp ngày,
biến nhân dân thành tội phạm nguy hiểm; còn 7 bài còn lại tôi lấy từ các trang mạng khác…
-Góp ý hiến pháp viết những cái gì ?
-Trong bài viết Thể chế…tôi góp ý cần phải thiết kế lại Điều 4 Hiến pháp về sự lãnh đạo của Đảng đối với nhà nước…
-Định đề nghị loại trừ sự lãnh đạo của Đảng, đòi đa nguyên, đa đảng chứ gì ?
-Trong bài Thể chế của tôi không có ý đó, chưa viết điều đó. Bài
viết Thể chế của tôi chỉ chứng minh về sự mâu thuẫn nội tại của hệ điều
hành của cái thể chế cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam…Hệ điều hành của
bộ máy nhà nước cộng hoà là hệ điều hành được vận hành bằng “nguyên
liệu” đầu vào đó là luật pháp; còn hệ điều hành của bộ máy nhà nước xã
hội chủ nghĩa là hệ điều hành bị áp đặt bằng sự lãnh đạo của Đảng cộng
sản…Mà quyền lãnh đạo của Đảng đối với bộ máy nhà nước thông qua bộ máy
nhân sự do Đảng cử ra và thông qua các nghị quyết của các tổ chức Đảng.
Cơ chế vận hành và sản sinh ra lực của bộ máy lãnh đạo Đảng cộng sản
hoạt là cơ chế hoạt động theo nguyên lý, nguyên tắc tập trung dân chủ:
cấp dưới phục tùng, cấp trên, cá nhân phục tùng tổ chức, thiểu số phục
tùng đã số…Về nguyên lý: nguyên tắc thực thi dân chủ và nguyên tắc vận
hành bằng pháp lý cộng hoà chứa đựng bên trong những mâu thuần nội tại,
trái khoáy khó có thể dung hoà, hoá giải…
Những mâu thuẫn, xung đột nội tại của 2 hệ điều hành này nó gần
giống như hệ điều hành của nhà máy lọc dầu Dung Quất; nhà máy này khởi
thuỷ thiết kế để lọc loại dầu thô ngọt được hút lên từ biển Việt Nam;
thế nhưng khi vận hành nhà máy, lại cho hoà thêm vào dầu chua, mặn nhập
về từ trung đông là loại dầu thô chứa nhiều lưu huỳnh. Do sự pha trộn
này mà này sinh nhiều cặn bã, dẫn tới ăn mòn, hư hỏng máy; trục trặc
trong thời gian đầu của nhà máy lọc dầu Dung Quất là do sự pha trộn này.
Hiện nay những tham nhũng, tiêu cực trong bộ máy nhà nước theo tôi
nguyên nhân là do hệ điều hành pha trộn đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý
vào với nhau giống như nhà máy lọc dầu Dung Quất. Do tại những cơ sở
đảng mà ở đó các nhóm lợi ích tiêu cực, tham nhũng chiếm số đông thì sẽ
dẫn tới việc ban hành những nghị quyết sai, cử ra những nhận sự không đủ
phẩm chất, năng lực đảm trách các vị trí quan trong bộ máy nhà nước.
Mình nói một hơi dài với vị quản giáo đang cật vấn mình; nghe xong, quản giáo T. có phần dịu dọng:
-Tưởng góp ý hiến pháp là góp thẳng vào từng câu chữ của điều nọ điều kia chứ sao lại đi viết lăng nhăng, dài dòng văn tự thế ?
-Mỗi điều khoản trong hiến pháp chứa đựng bên trong bao vấn đề chính
trị, xã hội, kinh tế, văn hoá; muốn soạn ra một điều nào đó thì phải
hiểu cho cặn kẽ, ngọn ngành toàn bộ những gì mà nó đụng chạm, nó chịu
trách nhiệm điều chỉnh.Tôi đi sâu phân tích điều 4 hiến pháp và đưa lên
mạng là nhằm múc đích đo: để mọi người cùng hiểu trách nhiệm của điều 4
và phạm vi ảnh hưởng của nó.
-Thế mày định tham gia sửa Điều 4 như thế nào?
-Điều này tôi có chuẩn bị nhưng không thể nói với cán bộ ở đây !
-Thế mày có nhận tiền của Đoàn Văn Vương không ? Có họ hàng thân thích gì với vợ chồng Đoàn Văn Vươn không ?
-Tôi chẳng quen biết gì gia đình Đoàn Văn Vươn cả; thấy ngang trái thì viết, phát biểu suy nghĩ của mình…
-Thế thì mãy bị “vĩ cuồng” rôi. Quản giáo T. bỏ đi…
Quản giáo T. đi khỏi, Phương tù tự giác quay lại hỏi:
-Thầy T. vừa đến tra hỏi chú điều gì mà chú nói nhiều thế ? Ông ấy “khét” lắm đấy…
-Ông ấy hỏi thì tao trả lời điều mà tao viết…
-Cháu hỏi thật chú; chú viết thế có được nhiều tiền không ?
- Tiến lấy ở đâu, của ai?
-Là những bài viết chú đưa lên mạng ấy !
-Muốn đưa bài lên mạng, tao còn phải mất tiền nộp cho nhà cung cấp mới thò bút lên được; giết ai mà lấy được tiền…
-Bọn cháu bí tiền, thèm tiền nên mới đi ăn cắp, giết người, buôn
heroin, không thành nên mới phải vào tù; trước khi bị tù bọn cháu cũng
đã kiếm được ít nhiều, bây giờ vào đây là phải trả giá. Còn chú, viết
chẳng được cái gì mà lại phải đi tù. Trông chú già rồi, đầu hai thứ tóc
rồi mà sao chú dại thế, ngớ ngẩn thế ?
-Ừ thì ở đời phải có thằng khôn, thằng dại chứ ai cũng khôn thì dại
để phần cho ai ! Phải có thằng dại thì người khôn mới có cái mà ăn, mà
“múc” chứ…
-Cháu tưởng chú tù án kinh tế, thỉnh thoảng qua lại còn xin chú hộp
sữa, cái bánh, ai dè chú lại bị tù vì “ cuồng “ chữ; nghe chú nói chuyện
với thầy, cháu trốn nghe mà nhức hết cả đầu, chẳng hiều mô tê răng rứa
gì cả…
Phương bỏ đi, mình quay lại chuyện vãn với hai bạn tù cùng buồng,
hỏi thăm hoàn cảnh gia cảnh vì sao bị tù; chuyện vãn một lúc thì đến giờ
ăn trưa; tự giác Phương mang cơm canh vào tận từng buồng cho tù. Mình
nhìn vào suất ăn chỉ có 2 thứ: một tô cơm và một bát rau muống luộc;
Phương chạy kiếm cho mình chiếc bát nhựa và cái thìa cũng bằng
nhựa…Trong tù mọi đồ dung đều bằng nhựa hết. Hùng xới cơm vào bát cho
mình, nhìn vào bát cơm, mình xúc ăn cho qua bữa, thấy cơm là loại gạo ăn
vào chẳng thấy mùi vị gì: mình đoán chắc là thứ gạo do các kho lương
thực dữ trữ quốc gia thải loại ra; hạt rời rã ra, nhạt thếch. Còn rau
muống thì mình không dám ăn vì thấy để trong cái bát nước đục lờ lờ như
nước cống, rau thì không nhặt cứ để nguyên các đoạn dài ngoằng nguyên cả
rễ. Màu rau đã ố vàng do luộc quá lửa. Mình lấy thìa chan vài thìa nước
mắm là loại nước có màu vàng, có vị mặn nhưng không thấy có vị nước mắm
vào bát cơm lùa cho xong bữa. Thấy mình ăn uống qua loa, Chinh xúc cho
mình một thìa ruốc thịt do chị hắn tiếp tế vào cho hắn…
Ăn xong, mình đứng ra cửa gió của buồng nhìn ra ngoài, thấy ở góc
tường dán bản nội quy và chế độ về các thứ mà tù được cấp phát do Bộ
trưởng Bộ công an ký ban hành. Mình đọc loáng thoáng thấy bản này ghi
hàng tháng từ được cấp: 17 kg gạo, 7 lạng thịt, 1 kg cá, 15 kg rau.. rồi
xà phòng, nước mắm, bột canh, mì chính, băng vệ sinh dành cho phụ
nữ…đều có cấp phát cả…
P.V.Đ.
(Còn nữa…)
Tái bút:
Những ngày ở tù có một kỷ niệm đáng nhớ đó là chuyện tù hát nhạc
chế; đây gần như là một thứ món ăn tinh thần không thể thiếu; Sự khao
khát về tình cảm, vật chất đã thôi thúc những người tù tìm đến âm nhạc
và nhạc chế là thứ không thể thiếu của tù. Hát để khuây khoả, hát cho
quên những nỗi sầu đau của đời sống tù ngục. Hôm nay xin chép ra đây lời
bài nhạc chế theo Một khúc tâm tình của người Hà Tĩnh… của nhạc sĩ
Nguyễn Văn Tý mà mình còn nhớ được đoạn sau đây:
Chứ đi mô rồi cũng nhớ về Hà Nội
Nhớ phố Bà Triệu, nhớ Trần Duy Hưng, nhớ kỷ niệm Xala…ơ…a…
Những án tù sâu nặng, tù đâu thì cũng vậy, tù thì phải lên rừng, ăn thì ít làm thì nhiều khốn nạn thay thân tù….
Tù ăn chơi sa đoạ…ai đi tù có nhớ, sẽ có lúc có ngày về…
Tù cờ bạc, tù buôn ma, tù mại dâm tù buôn thuốc phiện, đã đi tù thì phải lo rèn luyện để đến ngày được tự do…ơ…a…
Anh đi xa bao năm có biết…em có chờ có đợi được không
Nhớ rang lạc với muối vừng tiêu, mang cho anh những ngày đi trại
Cả cuộc đời ngày hôm nay sang trang sách mới
Từ năm hai ngàn mười đến năm hai ngàn không trăm ba mươi…