Minh Diện
Một người hàng xóm chỉ ngôi nhà bốn tẩng trên đường Nguyên Hồng, nói với tôi:
- Nhà Dương Chí Dũng đấy. Trước ngày nào cũng tấp nập khách khứa ra
vào, toàn xe hơi bóng lọng. Đêm nào đèn cũng sáng rực cả bốn tầng. Bây
giờ suốt ngày cửa đóng im ỉm, ban đêm chỉ le lói ánh đèn vàng và thấp
thoáng một bóng người như bóng ma!
Cái bóng thấp thoáng như bóng ma ấy chính là cùa Pham Thị Mai Phương, vợ Dương Chí Dũng.
Những người hàng xóm kể: Vào buổi sáng ngày Dương Chí Dũng bỏ trốn,
vẫn thấy bà này sánh vai đi bách bộ, trên môi nở nụ cười tươi. Và 10 giờ
đêm ấy, ngôi nhà vẫn sáng đèn, vẫn thấy hai người đi ra đi vào.
Trả lời phóng viên báo Vietnamnet, bà Phạm Thị Mai Phương bảo: “Tôi
cảm thấy choáng váng như bị sét đánh khi biết chồng mình phạm tội. Nhất
là khi biết chống mình làm liều vi phạm pháp luật để có tiền chiều bồ!”
Nếu vậy thì quả thật Dương Chí Dũng không hổ danh là thành viên trong
một gia đình từ bố đẻ đến các con đều là công an, giấu giểm giỏi hơn
méo giấu cứt! Tham những như thế, ăn chơi sa đọa như vậy, mà người vợ
đầu ấp má kề mấy chục năm không biết!
Bí mật của Dương Chí Dũng còn ở chỗ y leo rất nhanh lên các nấc thang
quyền lực, bằng trình độ kiến thức chắp vá, không muốn nói là học già
bằng mua.
Cũng như Nông Quốc Tuấn con trai Nông Đức Mạnh, Dương Chí Dũng đi hợp
tác lao động ở Cộng hòa dân chủ Đức. Ngày ấy phải đút tiền hoặc con
ông, cháu cha mới được đi hợp tác lao động ở cái nước giàu nhất phe xã
hội chủ nghĩa ấy. Dương Chí Dũng thuộc dạng thứ hai, vì bố là Dương Khắc
Thụ giám đốc công an Hải Phòng.
Sau mấy năm lao động ở Đức, Dương Chí Dũng về nước, được bố trí ngay
vào văn phòng công đoàn cảng Hải Phòng. Từ cái văn phòng này, Dũng nhảy
lên ghế phó giám đốc, rồi giám đốc công ty nạo vét sông. Bấy giờ Dương
Chí Dũng mới bắt đầu học đại học, bởi theo quy định cán bộ cỡ đó trở lên
phải có bằng cấp!
Người ta mài đũng quần trên ghế giảng đường 5 năm liên tục, thi cử
trầy da tróc vẩy mới được nhận cái bằng cử nhân. Dương Chí Dũng thuộc
bậc “thiên tài”, vừa làm giám đốc, vừa học bổ túc ngắn hạn, mà có hẳn
một cái bằng tiến sỹ đỏ chót!
Dù bằng cấp như vậy, nhưng xuất thân trong gia đình có quyền lực và
sẵn tiền, Dương Chí Dũng nhảy phắt lên chiếc ghế Tổng giám đốc Vinaline
(8-2005) rồi Chủ tịch hội đồng quản trị, Uỷ viên thường vụ Đảng ủy khối
doanh nghiệp Trung ương, Bí thư Đảng ủy Vinaline (7-2011) Cục trưởng
hàng hài Việt Nam (2-2012)
Vừa nhảy lên cái ghế Tổng giám đốc Vinaline, Dương Chí Dũng đã vén
“tay đốt nhà táng”, mua hàng chục con tàu viễn dương già cỗi về mông má
lại, hoạt động ì ạch, bỏ không, bị bắt giữ hoặc neo đậu ở nước ngoài
dẫn đến thua lỗ thất thoát hàng ngàn tỷ đồng. Nhưng Dương Chí Dũng chỉ
bị rờ tới khi cái gọi là “Dự án ụ tàu 83M” hiện nguyên hình là một đống
sắt vụn.
Dự án ấy lúc đầu dự toán 14,136 triệu đô la, Dương Chí Dũng đã nâng
lên 19,5 triệu đô la, sau đó lại bồi tiếp lên tới 525 tỷ đồng, tương
đương 26 triệu đô la. Số tiền khổng lồ đó được chia cho các hạng mục như
mua ụ, sửa chữa, vận chuyển, neo đậu...Theo kết quả giám định đã gây
thiệt hại của nhà nước 370 tỷ đồng bằng 70,4% tổng đầu tư dự án.
Có lẽ chưa có ai vừa liều lĩnh, vừa trắng trợn, vừa ngu dốt như Dương Chí Dũng trong trường hợp này.
Cái ụ nổi 83M sản xuất tại Nhật năm 1965. Hơn bốn mươi năm sử dụng nó
đã quá già nua, nên cơ quan Đăng kiểm Nga đã dừng phân cấp, nghĩa là
không cho phép hoạt động nữa. Năm 2006, Nakhoda, chủ nhân của ụ nổi 83
M, chào bán với giá 5 triệu đô la, nhưng không ai mua. Ấy thế mà ma đưa
lối, quỷ dẫn đường, Dương Chí Dũng đã móc nối với Goh Hoon Seow, giám
đốc công ty môi giới AP, Singgapor làm trung gian, mua đống sắt vụn đó
qua công ty Global Success của Nga tại Hồng Kông, với cái giá 9 triệu đô
la. Nhiều ý kiến phản biện chất lượng và giá cả, nhưng Dương Chí Dũng
bỏ ngoài tai. Dũng chỉ đạo bọn Trần Văn Chiều, Mai Văn Phúc, Trần Hải
Sơn, Mai Văn Khang làm mọi cách hợp thức hóa các thủ tục, mua bằng được
ụ nổi đó. Cùng một lúc Dương Chí Dũng đóng ba vai chính: Chủ chi tiền,
chủ mua tàu,và người môi giới. Một kẻ lộng hành như thế, phản biện chỉ
là nước đổ đầu vịt! Hơn nữa, đâu chỉ mình Dương Chí Dũng, chung quanh
y, những kẻ phàm ăn như cá tra nhâu nhâu lợi dụng đục nước béo cò.
Trong bản thỏa thuận ăn chia số tiền 9 triệu đô la, ký tại Hồng Kông,
ngày 7-7-2007, có 1,66 triệu đô la dành cho Dương Chí Dũng và đồng bọn.
Với trình độ chuyên nghiệp của giới Mafia quốc tế, ngay sau khi nhận
được 9 triệu đô la của Vinaline, giám đốc công ty Global đã ra lệnh cho
Goh chuyển ngược 1,66 triệu đô la cho công ty Phú Hải, Hải Phòng qua
ngân hàng UOB, chi nhánh thành phố Hồ Chí Minh. Phú Hải là công ty sửa
chữa tàu biển của Vinaline, do Trần Hải Sơn, một đàn em tin cậy của
Dương Chí Dũng làm giám đốc. Trần Sơn Hải đã biến 1,66 triệu đô la
thành những xấp tiền 500 ngàn mới rượi chở đến tận nhà cho Dũng.
Đằng sau mỗi tham quan đều thấp thoáng hình bóng đàn bà!
Trong giới quan chức tham những Trung Quốc như vậy. Ở ta cũng thế.
Những vụ án tham nhũng và Scandal vừa qua, các bậc mày râu đều bị hệ lụy
bởi “đám chân dài”. Bùi Tiến Dũng PMU 18 tặng xe sang, Lê Ân tặng
giường ngoại, Huỳnh Phi Dung trao cả cơ nghiệp cho đứa con một tuổi của
người đẹp, và Dương Chí Dũng dùng tiền ăn cắp của nhân dân mua cho bồ
nhí một lúc hai căn hộ cao cấp bậc nhất Hà Nội. Đồng tiền bất chính
chui tọt vào cái túi càn khôn!
Ông Đinh La Thăng, Uỷ viên trung ương đảng, Bộ trưởng bộ giao thông
nhận xét về Dương Chí Dũng: “Trong ngành tất cả các đánh giá cán bộ cuối
năm và hàng năm, ông Dũng đều được nhận xét là rất tốt. Và thực tế cho
đến khi có kết luận của Thanh tra chính phủ, chúng tôi hoàn toàn không
nhận được bất kỳ thông tin gì từ thanh tra, công an hay đơn tố cáo ông
Dũng!”
Thế mới biết việc quản lý cán bộ đảng viên lỏng lẻo. Và hình như càng
lên cao lại càng lỏng lẻo. Những cơ quan nội chính, kiềm tra, thanh
tra và những đợt kiềm tra, thanh tra phải chăng chỉ là hình thức? Giá
như việc quản lý cán bộ đảng viên chặt chẽ, riết róng như công an theo
dõi dân, quản lý dân ở từng địa bàn, thì có lẽ không sảy ra những bất
cập như vậy.
Đã không phát hiện được Dương Chí Dũng phạm tội sớm, lại để y trốn
ra tận nước ngoài. Mỉa mai thay, những kẻ tổ chức cho tên tội phạm nguy
hiểm này chạy trốn lại chính là những sỹ quan công an sừng sỏ như Vũ
Tiến Sơn, Hoàng Trọng Thắng, Nguyễn Trọng Ánh, Dương Tự Trọng... từng
thề bồi gãy lưỡi tuyệt đối trung thành với đảng, thượng tôn pháp luật.
Trong những ngày qua, có tờ báo lề phài ca ngợi gia đình ông Dương
Khắc Thụ. Nào là “Danh gia vọng tộc”, nào là “Một bức tượng đài”, nào là
“Niềm tự hào của đất cảng”. Có bài báo đề cao phẩm chất và tài năng của
Dương Tự Trọng, nào là “Hắc tinh của bọn tội phạm”, nào là “Một người
có tâm thức, từng thuyết phục nhiều bậc cha mẹ đưa con phạm tội đầu
thú”
Ô hay, thật hay đùa nhỉ? Một đại tá công an từng uốn ba tấc lưỡi
thuyết phục ngưới ta đưa con em ra đầu thú, lại cẩm đầu tổ chức đưa anh
trai mình trốn ra nước ngoài, khi biết anh mình đứng đầu một vụ án đặc
biệt nghiêm trọng là thế nào? Tâm thức hay tâm đểu? Phải chăng Dương Tự
Trọng chỉ là kẻ lừa dối người khác để lập công?
Đề tổ chức cho anh ruột trốn ra nước ngoài, Dương Tự Trọng đã xử dụng
Trần Văn Dũng, biệt danh “Dũng Bắc Kạn”, một cộm cán giang hồ đất cảng.
Phải chăng với cương vị phó giám đốc công an Hải Phòng, Dương Chí Dũng
đã bị khuất phục, hoặc cố tình dung túng cho bọn tội phạm, như một hình
thức bảo kê và làm phương tiện đánh án lập công?
Một câu hỏi nữa cần đặt ra là, trong khi Dương Chí Dũng lẩn trốn ở
Campuchia, Dương Tự Trong hai lần bơm cho anh 24.000 đô la thông qua
Đồng Xuân Phong, tiền đó từ đâu ra?
“Danh gia vọng tộc”, “bức tượng đài”, “niềm tự hào của đất
cảng”...tất cả đã bị sụp đổ, đúng hơn, là danh hão, là cái mặt nạ tự rơi
xuống cho thiên hạ nhìn vào một tổ quỷ! Âu cũng là nhân quả.
Trong quyết định truy nã quốc tế Dương Chí Dũng cùa Cơ quan cảnh sát
điều tra đã nói rõ: “Đây là vụ án gây thiệt hại đặc biệt nghiêm trọng
cho nhà nước, có tính chất phức tạp, gây nhức nhối trong quần chúng nhân
dân, làm ảnh hưởng đến uy tín của chính phủ Viết Nam!”
Ấy thế mà bà Phạm Thị Mai Phương lại nói với báo chí rằng chồng mình
chỉ làm liều để chiều bồ! Và bà Băng Tâm, em gái Dương Chí Dũng, một sỹ
quan công an Hải Phòng lại làm những câu thơ mùi mẫm như sau:
“ Em đang cho anh vào tim
Sưởi cho tâm hồn dịu lại
Rũ tung những gì tê tái
Em khấn Phật rất lâu rồi!”
Sưởi cho tâm hồn dịu lại
Rũ tung những gì tê tái
Em khấn Phật rất lâu rồi!”
Gía như bài thơ ấy dành cho Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng, Đặng Ngọc Viết
ở Thái Bình và những dân oan thì có lẽ hợp tình hợp cảnh hơn. Một kẻ
tham nhũng và làm thất thoát hàng trăm tỷ đồng của nhân dân, một kẻ dùng
hàng triệu đô la nuôi bồ nhí, một kẻ dối đảng và lừa cà vợ con mình thì
Thần Phật nào chứng mà khấn với cầu?
Hãy nhìn tận mặt đặt đúng tên bọn tội phạm: Tổ quỷ.