Bài 1: Những cái nhất của “cái giáo phái”
Hồ Ngọc Nhuận
“Cái giáo phái” này viết trong ngoặc kép và với chữ “cái” đứng đầu.
Để phân biệt nó với các giáo phái thông thường.
“Cái giáo phái” này nó không tự nhận ra mình là một giáo phái. Mà nếu có ai nhận ra thì chắc nó phải lộn gan lên đầu.
Nó
lại tự nhận là một tổ chức chánh trị. Nhưng người dân dứt khoát không
ai coi nó là một tổ chức chánh trị đúng nghĩa. Bởi không có một tổ chức
chánh trị nào xứng đáng với tên gọi này, trong một nền dân chủ đáng gọi
là dân chủ, mà lại vỗ ngực tự phong mình là lãnh đạo tuyệt đối toàn diện
vĩnh viễn một nhân dân lẽ ra phải đứng trên đầu mình. Lại bắt người dân
ngày đêm phải nuốt những giáo điều do nó tụng, phải hứng những đòn phép
ác liệt nó giáng xuống nếu trái mệnh.
Chánh
trị của “cái giáo phái” tự nhận là một tổ chức chánh trị này là tối kỵ
hai chữ chánh trị. Các tổ chức chánh trị trước sau, cũ mới, cả những tổ
chức một thời làm tay chân cho nó, đều bị nó diệt. Không được tự do có
những hoạt động chánh trị, người dân như vậy đã bị nó tước mất ít nhất
phân nửa quyền làm dân, làm người. Ngay cả khi các lãnh đạo tối cao nối
tiếp của nó giựt mình thấy rằng nó “phải đổi mới hay là chết”, thì nó
vẫn dứt khoát không đổi mới về chánh trị, dù biết rằng không đổi mới
chánh trị thì người dân sẽ phải chết, đất nước sẽ phải mất. Nhưng dân
chết, nước mất, mà nó vẫn hy vọng mãi mãi còn thì nó hí hửng gật ngay!
Người dân từ lâu đã ngán đến tận cổ cái trò hề lố lăng “treo đầu heo bán thịt chó” dưới mấy cái chiêu bài giả hiệu tự do, dân chủ, pháp quyền và nhiều chiêu bài tương tự khác của nó. Tự
nhận là một tổ chức chánh trị mà đi ngăn cấm, không cho bất cứ một tổ
chức chánh trị nào hoạt động để cùng chung lo việc nước thì đích thị nó
phải là một tổ chức chánh trị mạo danh. Cướp hết các quyền con người,
quyền công dân, áp đặt một chế độ ngu dân chưa từng thấy trong lịch sử
thì đích thị nó phải là một tổ chức chánh trị tiếm danh. Độc quyền nắm
hết báo chí, nó kềm cặp không cho người dân có tiếng nói độc lập tự do.
Nhưng khi người dân buộc phải tự tìm diễn đàn để nói, kể cả để có kiến
nghị thẳng thắn với nó, thì bị nó chụp mũ là cùng phe với các thế lực
thù địch, để đưa ra xử tội. Hành động đó cùng nhiều chủ trương hành động
tương tự khác của nó dứt khoát không là của một tổ chức chánh trị xứng
danh, mà ít nhất cũng là của một thứ taliban đột biến.
Nó
tự nhận là một tổ chức chánh trị, mà từ tổ chức, suy nghĩ, rao giảng,
hành động, phản ứng, đối xử, sinh hoạt, kỷ luật… nhất nhất đều theo
những khuôn mẫu lề luật riêng cùa một giáo phái thuộc loại quá khích
nhất. Cho đến các tập quán hay quan hệ xã hội, như hôn lễ, tang ma,
tưởng nhớ tổ tiên ông bà… nó cũng có những nghi thức ràng buộc riêng,
thường là bị tổ chức của nó theo dõi kiểm tra rất gắt. Vốn bản tính độc
tôn nó rất dị ứng với các tôn giáo và các vấn đề tôn giáo. Đặc biệt các
phần tử ở trong các ngành nhạy cảm của bộ máy cầm quyền dưới sự lãnh đạo
tuyệt đối toàn diện của nó thì đừng hòng có người yêu, cưới vợ lấy
chồng là người có đạo.
Một hệ thống cầm quyền ở
một nước dân chủ với nhiều tổ chức chánh trị, văn hóa, xã hội, kinh tế…
đa dạng cùng vận hành, ở bất cứ đâu, đều có thể có tốt và có xấu, với
nhiều mức độ khác nhau, tùy nhiều góc độ khác nhau. Nhưng cái hệ thống
cầm quyền với một tổ chức chính trị duy nhất của “cái giáo phái”, do
“cái giáo phái” chủ trương ngu dân làm chủ, là chỉ có xấu, và ngày càng
xấu xa hơn. Toàn dân ai cũng chán ngán nhận thấy các thế hệ nối tiếp
trong cái guồng máy cầm quyền toàn trị do “cái giáo phái” độc tôn áp đặt
trong nhiều chục năm qua, là có nhiều đối tượng thiếu học nhất, mà thừa
bằng cấp nhất, so với suốt quá trình lịch sử dân tộc. Chỉ riêng cái
nhất kép này đã là một mối nguy tiềm tàng không nhỏ đối với đất nước.
Huống hồ lại có quá nhiều cái nhất khác trong quá nhiều đối tượng của
“cái giáo phái”. Như thiếu lương thiện nhất, mà thừa tham lam nhất. Như
“điếc” nhất mà nói láo nhiều nhất. Như thiếu trung thành với dân với
nước nhất, và thừa phản bội nhất.
Danh sách
những cái thiếu nhất và thừa nhất của nhiều thế hệ nối tiếp trong hệ
thống cầm quyên do “cái giáo phái” áp đặt lên dân còn dài, kể hoài không
hết. Như thiếu minh bạch nhất mà thừa đen tối nhất. Như thiếu khoan
dung độ lượng nhất, mà thừa thâm độc gian ác nhất. Hay như đớn hèn nhất
mà nhiều tước vị nhất trong nhiều đối tượng nhất, so với suốt quá trình
lịch sử dân tộc.
Tất cả các đối tượng này
thường được các ông bà lãnh đạo của “cái giáo phái” luôn miệng gọi là
những phần tử “thoái hóa biến chất”. Và gọi đó là một “thành phần không
nhỏ”, chỉ là “không nhỏ” thôi chớ không gọi là lớn, theo đánh giá trước
sau như một, trong nhiều chục năm liền, của chính các ông bà này. Mặc
dầu các ông bà thừa biết, trong tiếng nước ta, có nhiều thứ lúc nhỏ gọi
khác, lúc lớn gọi khác. Như con trâu lúc nhỏ gọi là con nghé, con bê khi
lớn gọi là con bò. Còn cái “thành phần không nhỏ” này của các ông bà là
cái thứ gì mà sau nhiều chục năm nó vẫn cứ mãi là cái lùn nhùn “không
nhỏ không lớn”?
Như vậy là phải cộng thêm một
cái nhất kép nữa cho “cái giáo phái”: giả nai nhất mà cũng trâng tráo
nhất. Cứ gọi mãi là “một thành phần không nhỏ” khi nó đã phình to đến độ
chiếm hết cả không gian, không có nơi nào cấp nào mà không bị nó chiếm.
Cứ “giảng” mãi là biến chất bộ phận, khi đó chính là bản chất toàn
phần. Người dân, vì phải triền miên ngạt thở với những thứ thoái hóa
biến chất đã trở thành phổ biến, sau cùng cũng nhận ra cái “bản mặt” của
chế độ.
Chỉ cần một lần gặp nhau giữa hai cái
nhất nêu trên đây, trong một thời gian ngắn, cũng đủ gây tai họa cho đất
nước. Huống hồ là nhiều lần gặp giữa nhiều cái “nhất”, triền miên trong
nhiều chục năm dài, thì thảm họa diệt vong làm sao tránh khỏi?
Lịch
sử cổ kim đông tây đã từng nêu danh muôn thuở nhiều nhà chép sử ở nhiều
nơi đã can đảm nói lên sự thật lịch sử hay chân lý khoa học, dù phải
đón nhận cái chết vô cùng tàn nhẫn từ những tên hôn quân bạo chúa vô đạo
nhất. Còn ở đây thì ngược lại. Ở đây là sự gặp nhau giữa hai cái nhất,
mà một cái là đớn hèn nhất, trong cỗ máy cầm quyền có nhiều tước vị nhất
của “cái giáo phái” độc tôn toàn trị. Do sự gặp gỡ này mà lịch sử dân
tộc chẳng những không được trung thực ghi chép, mà còn bị cưỡng ép, vò
bóp không thương tiếc, cả với những trang thời đại rạng ngời nhất. Lịch
sử mấy ngàn năm của đất nước hầu như đã bị thu tóm lại trong mấy mươi
năm lịch sử của “cái giáo phái”, lại còn trắng trợn bỏ đi mấy ngày giỗ
lớn của dân tộc tưởng nhớ công lao các anh hùng liệt sĩ đã hy sinh để
bảo vệ Tổ Quốc trong mấy cuộc chiến gần đây chống giặc bá quyền bành
trướng phương Bắc. Đó chẳng những là âm mưu bịt mắt nhân dân, mà còn là
nhẫn tâm đầu độc nhiều thế hệ trẻ, không trừ con cháu họ. Đó là chưa kể
đến sự gặp nhau giữa hai cái nhất khác, tự mãn nhất và trơ trẽn nhất,
với những bộ mặt nhơn nhơn, với những tiếng cười hềnh hệch, trên cùng
một trang sử, trên nhiều trang sử bị đánh cắp.
Đó
là chưa kể các loại sách sử của “cái giáo phái”, do “cái giáo
phái”viết, dùng làm “sách thánh” bắt buộc cho mọi người, kể cả cho các
nạn nhân nhiều đợt, nhiều đời, nhiều loại của nó, thì đành chờ… một ngày
nào đó, như các ngày đã diễn ra ở… đâu đó không xa lắm, vào cuối những
năm 80, vào đầu những năm 90 của thế kỷ trước, khi những tấm màn đen u
ám che khuất đất nước vạn vật bị xé toạc, để sự thật lịch sử hiện nguyên
hình, để các nhà chép sử chân chính trong ngoài nước được trung thực
làm nhiệm vụ của họ.
Quyết định xây dựng đường
xe điện ngầm (metro) ở Saigon, trong khi vẫn không ngừng ồ ạt biến miền
Nam và cả nước thành một “nền văn minh xe gắn máy” lệ thuộc ngày càng
chặt vào các nước sản xuất, quyết định thành lập nhà máy điện hạt nhân ở
Phan Rang, trong những điều kiện khí hậu môi trường địa lý bất trắc
luôn đe dọa cả khu vực với những tai họa khó lường… cũng là kết quả của
sự gặp nhau giữa hai cái nhất, mà một là tham lam nhất, trong giới lãnh
đạo “cái giáo phái” cầm quyền mà vật tổ là “đồng tiền nặng”. Đặc biệt dự
án nhà máy điện hạt nhân ở Phan Rang, trong những năm trước mắt, sẽ là
sự sống chung ép uổng giữa các phế tích trăm năm ở địa phương với các
phế phẩm độc hại ngàn năm của các nhà máy điện hạt nhân lạc hậu được
người của “cái giáo phái” mua đem về từ đâu đó, mà không cần giám định,
hay có giám định cũng đố biết. Kế đến sẽ là sự hẹn hò dành sẵn cho các
thế hệ tương lai với một cuộc phiêu lưu hạt nhân vô định, lành dữ không
ai biết, cũng không cần biết…
Với những cái nhất
như nêu trên, cùng với quyền lực độc tôn trùm thiên hạ trong nhiều chục
năm qua, “cái giáo phái” ngày càng có những đường lối, chủ trương,
chiến lược, quyết sách, hành động, âm mưu, thủ đoạn, dự án… đi ngược lại
các quyền lợi của đất nước, dân tộc. Trên tất cả các lãnh vực. Về giáo
dục, về văn hóa, về tài chánh, về kinh tế, về y tế xã hội, về môi
trường… Đặc biệt về an ninh quốc phòng. Hãy nhìn về thảm cảnh quê hương
biên giới phía Bắc đã bị buông tay cho quân thù tha hồ ngoạm nuốt. Hãy
nhớ đến nỗi nhục các quần đảo quê hương trên biển đã bị bọn giặc biến
thành quận huyện của chúng. Hãy lặng nghe vùng đất Tây Nguyên chiến lược
quê ta đang gồng lên nổi giận dưới những nhát cuốc, nhát rìu báng bổ
của bọn lính Tàu đội lốt thợ mỏ và vợ con chúng…
Mặc dầu “cái
giáo phái” luôn miệng khoe khoang câu thần chú “phê và tự phê” của nó
là một thứ phép màu vạn năng dùng để khống chế “cái thành phần không
nhỏ” có nhiều cái nhất của nó, nhưng kỳ thật ai cũng biết đó chính là
cái thứ phù phép đặc truyền quen thuộc mà cả “cái giáo phái”, cả “cái bộ
phận không nhỏ” của nó thường dùng chung để cùng hóa giải, hòa giải,
dung dưỡng, nuôi dưỡng lẫn nhau.
Người dân từ
lâu đã biết tỏng “cái giáo phái” nó không thể, cũng không muốn, làm cho
“cái bộ phận không nhỏ” có nhiều cái nhất của nó biến mất. Tại sao?
Trước
hết là vì nó cần âm binh, nên người dân thường xuyên phải chịu cảnh
loạn âm binh. Để giữ được và giữ mãi vị trí độc tôn, một mình ngồi trên
tất cả, “cái giáo phái” đã không ngừng vận dụng bùa phép, “sái đậu thành
binh”. Để tiện sử dụng, sai khiến, làm rào bảo vệ. Không ai là không
biết cái giống âm binh chúng phá phách như thế nào. Nhất là những âm
binh các pháp sư thả ra mà không thu về. Không thu về vì nhiều lý do:
một là quên; hai là vì để mất “tay ấn” do ăn chơi sa đà quá độ, bị đám
âm binh đàn em chúng lờn; ba là bị chúng nắm thóp “ăn” gấp nhiều lần hơn
bọn chúng, hoặc là tiếp tay nối giáo cho một thế lực giấu mặt nào đó;
bốn là vì mãi bận lo đấu phép với nhau để tranh giành ảnh hưởng bên
trong “cái giáo phái”, khiến đám âm binh được thể đi phá làng phá xóm;
năm là – và đây có lẽ là lý do chủ yếu – do chủ trương để mặc. Bởi nếu
diệt hết âm binh thì lấy gì làm tay chân vây cánh, làm bảo vệ?
Kế
đến là vì kẻ muốn làm trời thường hay làm quỷ… “Cái giáo phái” luôn tự
vỗ ngực mình là bực thầy của phép biện chứng, nó thừa biết hễ là con
người thì có tốt và có xấu. Chỉ có Trời mới hoàn toàn tốt. Nó không là
trời, mà là người. Nhưng là người luôn muốn làm trời, ngồi trên trị vì
thiên hạ cho đến muôn đời, mà nó gọi là lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện,
và bắt mọi người phải tuân phục như tuân mệnh trời. Như vậy thì nó cũng
không phải là người bình thường. Vậy nó là cái thứ gì? Được biết thế
gian xưa nay có một loài thụ sinh có nhiệm vụ phù hộ con người, nhưng
không chịu làm, lại muốn làm trời. Theo đức tin của những tín đồ một số
tôn giáo lớn trên thế giới thì đó là loài quỷ.
Kế
đến nữa, theo sách sử có ghi, thì con người cũng có thể tự biến thành
quỷ đối với đồng loại, khi ỷ công cậy quyền. Từng cậy thế một thời góp
công loại trừ yêu quỷ cỡi cổ dân lành, kẻ cậy công đắc thời cứ tự tung
tự tác rồi tự biến mình thành yêu quỷ hồi nào không hay. Ỷ công càng
lớn, cậy quyền càng nhiều thì lộng hành hơn cả quỷ sứ, và hết thuốc
chữa.
Không phải là thầy bói, hay thầy pháp,
nhưng ai cũng có thể đánh cược được rằng không sớm cắt đứt với đám âm
binh, với đám yêu quái là con đẻ của chính mình thì ngày tàn của kẻ “sái
đậu thành binh” ắt phải đến sớm.
Chính “cái
giáo phái” cũng biết vậy, mà làm sao, khi mà tất cả bọn họ trước sau vẫn
chỉ là một? Chính “cái giáo phái” cũng biết vậy nên cơ ngơi các thứ,
tương lai các đời… đã được nó lo thủ sẵn các nơi an toàn ở đâu đó, từ
lâu. /.
26-10-2013
H. N. N.
Theo BVN.