Tôi không nhớ việc bà con dân tộc H’mong ở Cao Bằng về
Hà Nội khiếu kiện từ hôm nào. Cũng không rõ bà con khiếu kiện về việc
gì. Nhưng vụ công an hốt bà con H’mong từ vườn hoa Lý Tự Trọng về trụ sở
tiếp dân ở Hà Đông, làm một cô bé người dân tộc bị ngất thì có nghe
loáng thoáng.
Nghe nói công an phải đưa cô bé vào bệnh viện Hà Đông cấp cứu. Không
rõ phòng tiếp dân trả lời thế nào, lại thấy bà con đi bộ từ Hà Đông về
vườn hoa Lý Tự Trọng. Trong khi đó, con bé bị ngất (tên là Vàng) vẫn nằm
ở bệnh viện Hà Đông. Người nhà con bé bảo nó lúc tỉnh lúc mê, lúc nhớ
lúc quên.
Nằm viện được sáu ngày, mặc dù chưa biết nguyên nhân nào khiến con bé
Vàng bị như vậy, bác sĩ vẫn cứ cho ra viện, còn đòi thanh toán viện
phí. Mọi người bày cách nói công an làm nó ngất, thì công an phải chịu
trách nhiệm, lúc đó bệnh viện mới để cho chúng đi. Về vườn hoa Lý Tự
Trọng với bà con được hơn ngày, con bé Vàng lại bị ngất. Lần này thì bà
con phải tự đưa con bé vào cấp cứu ở bệnh viện Xanh Pôn.
Sáng ngày 24/10, một chị bạn gọi điện, bảo con bé Vàng đang chuẩn bị
ra viện, nhưng bà con đi cùng nó thì bị hốt đi hết từ đêm qua rồi. Giờ
chúng ra viện thì ai lo?
Thế là cuống quýt lo việc nhà xong, 2 chị em phóng ào đến bệnh viện.
Vào đến nơi thì kịp lúc 3 anh chị em nhà con bé Vàng đang lò dò dìu nhau
ra. Chậm tý nữa thì chả biết đâu mà tìm nhau, vì lúc đó điện thoại
thằng anh hết pin.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy con bé Vàng. Nó người bé tẹo, đang lả đi
trong tay cô chị gái, mắt lờ đờ như cá mắc cạn. Tôi hỏi trước kia nó có
bao giờ bị thế này không? Hai đứa kia lắc đầu, bảo chỉ bị như thế này
sau khi bị ngất, tại hôm công an cưỡng chế từ vườn hoa về số 1 Ngô Thì
Nhậm (mọi người đoán nó bị điểm huyệt gì đó – giống bà cụ Nhung trước
đây đã bỏ mạng ở vườn hoa này cũng chỉ vì xô đẩy chăng?)
Chị em tôi hỏi giấy ra viện đâu, để xem họ chẩn đoán bị làm sao?
Nhưng mấy đứa trẻ lắc đầu bảo không có. Hai chị em tôi lại vào hỏi bác
sĩ, xin cái giấy ra viện. Họ bảo phải thanh toán viện phí thì mới có
giấy ra viện. Chúng tôi đồng ý thanh toán viện phí cho con bé Vàng. Hóa
ra có hơn trăm bạc. Hỏi bác sĩ bệnh gì thì họ không trả lời, khuyên đưa
con bé sang Bạch Mai may ra có kết luận chính xác. Nhưng lũ trẻ không
tin bác sĩ, cứ nhất định đưa em về quê để chữa thày thuốc người dân tộc.
Chúng tôi nghĩ, vào Bạch Mai mà không có tiền, họ cũng chả thèm chữa
cho con bé. Thế là đưa cả 3 đứa ra bến xe, mua vé, đồ ăn thức uống cho
chúng. Có người biết chúng tôi đang giúp bọn trẻ, bèn gọi điện nhờ chúng
tôi ứng trước chút lộ phí đi đường. Lúc còn ở bệnh viện, thấy có người
quan tâm, thằng con giai đột nhiên mếu máo quyệt nước mắt, mắt mũi đỏ
hoe. Chúng tôi cũng xúc động, vội vàng vỗ về nó, kẻo rồi mình cũng khóc
lây. Người thằng bé chả cao lớn hơn gì con bé Vàng, cũng bé bằng cái
kẹo, loạng choạng cõng con bé Vàng nửa mê nửa tỉnh trên lưng, nom chúng
xiêu vẹo và nhỏ xíu trên cái sân rộng của bến xe thật là tội.
Người ở bến xe biết chuyện, tận tình chỉ đường đến nơi đến chốn. Nhà
xe mình xăm trổ vằn vện vậy mà khá tốt bụng, bớt cho mỗi vé 40 ngàn, từ
210 ngàn xuống còn 170 ngàn một vé. Đến lúc nhận tiền lại lấy chẵn 500
ngàn cho cả 3 đứa, ưu tiên cho nằm ở ghế đầu. Khi chúng tôi nhờ vả dọc
đường chú ý giúp đỡ 3 đứa trẻ người dân tộc, nhà xe gật đầu bảo: các cô
làm việc thiện thế, chúng cháu giúp được đến đâu thì sẵn sàng giúp thôi.
Thực cảm động không nói nên lời. Xem ra không phải nhà xe nào cũng tệ.
Tôi đem chuyện này kể lên mạng facebook. Mọi người hết sức phẫn nộ.
Có người còn post ảnh chụp vết thâm tím trên lưng con bé Vàng (chắc được
đưa lên mạng ngay hôm nó bị ngất). Qua vết thâm tím, người ta phán đoán
đây là vết trích của roi điện, chứ không phải điểm huyệt. Có thể trong
lúc cưỡng chế rất hỗn loạn, một cái roi điện nào đó chích bừa vào bà
con, nên vô tình trúng vào huyệt đạo nào đó trên lưng con bé Vàng chăng?
Nghe thế tôi đâm lo lắng hơn. Đến bác sĩ ở Xanh Pôn còn chả biết,
thì đám người trần mắt thịt chúng tôi làm sao biết ? Nhưng những người
học võ nhìn dấu vết trên ảnh, nghe kể triệu chứng thì đưa ra nhận xét
như sau:
- Đốc mạch bị đánh, đám rối thần kinh khu tâm du sẽ gây rất khó thở và lạc thần !
- Khí mạch bị bế ! Việc chữa không khó , nhưng phải là ngươì
có khí công và am hiều các kinh mạch chính của huyết khí. Tụ công/ dẫn
ý/ điều khí/ để làm tản huyết ứ đang làm mù rối đại huyệt Tâm du của
mạch Đốc khiến khí lực của Mệnh môn không thông lên được Đại chùy và
Tiểu não ( Luân xa 4 bị phá , làm tắc đường khí mạch từ luân xa 3 thông
lên 5 và 6 để hoàn thành chu kỳ kinh mạch tự nhiên của hoạt động cơ thể
). Không cần tu luyện lâu năm cũng có thẻ tác động ý sinh khí được , vơí
sự tập trung ý lực và lòng nhiệt thành . Thủ thuật là ngồi tịnh tâm tư
thế tọa công, phát ý , tụ khí vào hai lòng bàn tay , đặt trực tiếp vào
luân xa 4 ( Vùng đại huyệt tâm du ). Phối hợp vơí thuốc bắc / nam , chắc
chắn sẽ tác động tích cực vào việc giải tỏa sự bế tắc của đốc mạnh …
Tôi hỏi:
- Trường hợp xấu nhất là gì?
Trả lời:
- Không chích chính diện vào Tâm du, nhưng vì hai vết chích
liên tiếp , lại đúng trên đường đại mạch Đốc nên gây bế tắc, rối loạn
huyết mạch. Phải thuốc nam hay thuốc bắc gia truyền, phối hơp vơí Nhân
điện / Yoga hoặc Khí công mơí trị dứt được. Nếu không dùng nội công ,
khí công giải tỏa , sẽ dần làm teo phổi, gây khó thở liên tục , khí
không lên được tầng trên để đầy huyết lực lưu thông, gây mặt bừng bừng
lúc nào cũng như có sức nóng trạng thái rối loạn chức năng hô hấp sẽ làm
tù vị không hoạt động đưọc . Phế hư …chết dần mòn trong hai ba năm nữa
!! Đứa chích điện chắc chắn không biết gì về huyệt đạo
Nghe người hiểu về nội công nói vậy, lại nhớ đến trạng thái của con
bé Vàng, tôi càng thêm lo lắng. Nhưng hiện giờ rất khó liên lạc với lũ
trẻ qua điện thoại, để biết tình hình sức khỏe của con bé ra sao. Mặc dù
đã dặn đi dặn lại, nếu có chuyển biến xấu thì liên lạc lại ngay, nhưng
thú thực chúng tôi không tin tưởng lắm về sự sáng suốt của người nhà con
bé Vàng. Chỉ còn biết chờ đợi và hy vọng thôi. Nếu có chuyện gì xảy ra
với con bé Vàng, nhất định chúng tôi sẽ công khai kêu gọi sự giúp đỡ của
cộng đồng, để đưa con bé về Hà Nội chữa bệnh.
Qua đây tôi muốn nhắn gửi tới các bạn trong ngành công an, cho dù các
bạn đang làm gì, hãy để lại cái đức cho con cháu mình sau này.
Nguồn: chimkiwi.blogspot.com
© Đặng Phương Bích