Võ Long Triều
Một tháng rưởi trước khi viếng thăm nước Mỹ, Phó Chủ tịch Trung Quốc ông Tập Cận Bình, sang Việt Nam tiếp xúc giới lãnh đạo cộng sản Hà Nội ngày 22 tháng 12 năm 2011. Dịp nầy ông Tập Cận Bình lập lại lời cảnh cáo đối với cả ba ông Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và Nguyễn Tấn Dũng rằng: “Việt Nam không được dựa vào Mỹ trong việc tranh chấp chủ quyền biển Đông”. Điều mà tờ báo Global Times của Trung Quốc đe dọa các nước láng giềng, đặc biệt Phi-Luật-Tân và Việt Nam, nếu dựa Mỹ để gây hấn với Trung Quốc thì sẽ “nghe tiếng súng đại bác”.
Một tháng rưởi trước khi viếng thăm nước Mỹ, Phó Chủ tịch Trung Quốc ông Tập Cận Bình, sang Việt Nam tiếp xúc giới lãnh đạo cộng sản Hà Nội ngày 22 tháng 12 năm 2011. Dịp nầy ông Tập Cận Bình lập lại lời cảnh cáo đối với cả ba ông Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và Nguyễn Tấn Dũng rằng: “Việt Nam không được dựa vào Mỹ trong việc tranh chấp chủ quyền biển Đông”. Điều mà tờ báo Global Times của Trung Quốc đe dọa các nước láng giềng, đặc biệt Phi-Luật-Tân và Việt Nam, nếu dựa Mỹ để gây hấn với Trung Quốc thì sẽ “nghe tiếng súng đại bác”.
Phó Chủ tịch Trung Quốc ông Tập Cận Bình
Đã
vậy TQ còn mời Bộ trưởng Ngọai giao VN Phạm Bình Minh sang Trung quốc
nghe Chu Vĩnh Khang, Ủy viên thường vụ bộ Chính trị, Bí thư ủy ban chính
pháp trung ương đảng cộng sản TQ, và Ủy viên Quốc vụ viện Đới Bỉnh
Quốc, Cùng Vương Gia Thụy phán rằng: “Bắc Kinh và Việt Nam nên xử lý
thỏa đáng các vấn đề tồn tại bằng mối quan hệ song phương. Sau đó Phảm
Bình Minh và bộ trưởng ngọai giao TQ Dương Khiết Trì thỏa thuận giải
quyết mọi bất đồng thông qua đàm phán hòa bình, hữu nghị”.
Trong cuộc tiếp xúc giữa Tổng thống Obama và ông Tập Cận Bình ngày
14 tháng 2 năm 2012, hai bên chỉ trao đổi quan điểm về nhân quyền và
tiền tệ trong tinh thần hòa hoãn với mục đích tìm sự thông cảm và tin
tưởng lẫn nhau.
Thực tế tham vọng của Trung Quốc muốn trở thành siêu cường để áp đặt
một trật tự thế giới mới, trật tự mà Hoa Kỳ đã dẫn đạo cho đến ngày
nay, vì vậy hai nước trở thành đối địch. Trung Quốc đã từng công khai
phản đối Hoa Kỳ bao vây họ bằng những mối quan hệ quân sự với Nhật Bản,
Đại Hàn, Phi-Luật-Tân, Thái Lan, Úc Châu và cả Việt Nam. Sự căn thẳng
giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc được Ông Tập nêu rõ là do Hoa Kỳ bán vũ khí
cho Đài Loan và ủng hộ Tây Tạng.
Dù vậy vấn đề biển Đông là cội nguồn của sự tranh chấp và bất đồng
từ khi bà ngọai trưởng Clinton tuyên bố Hoa Kỳ có quyền lợi cốt yếu trên
biển Đông và Hoa Kỳ khẳng định có quyền tự do sử dụng đường hàng hải
trong khi Trung quốc tuyên bố cái lưỡi bò của họ liếm trọn 80% vùng biển
nầy. Từ đó vấn đề biển Đông đột nhiên trở thành quan trọng, cộng thêm
chính sách và chiến lược kinh tế quân sự của Hoa Kỳ được công khai xác
định chuyển hướng về Á châu.
Người ta có thể suy đóan chẳng lẽ hai bên Mỹ-Trung Quốc không hề đề
cập đến vấn đề quan trọng là biển Đông, đã từng gây căng thẳng giữa Hoa
Kỳ và Trung Quốc, giữa Trung Quốc và các nước láng giềng Á Châu? Sự bàn
thảo giữa hai siêu cường có thể đưa đến một sự thỏa thuận ngầm nào đó
hoặc từng phần như quyền tự do di chuyển hàng hải, hoặc tòan bộ do sự
nhún nhường, có ý đồ, của Trung quốc là tự do cạnh tranh khai thác thị
trường kinh tế Á Châu thái Bình Dương trong hòa bình và ổn định.
Bằng cớ là ông Tập Cận Bình đã tuyên bố “Chiều rộng của Thái Bình
Dương có đủ không gian cho cả Mỹ và Trung Quốc hiện diện”. Rõ ràng hơn
nữa là bà Mã, Đại sứ Trung Quốc ở Philippine, tuyên bố: “ Tôi nghĩ điều
đó thể hiện rõ ràng Trung Quốc và Mỹ có thể hợp tác trong khu vực. Chúng
tôi nhìn nhận vai trò của chúng tôi là gìn giữ hòa bình và ổn định.
Chúng tôi có thể làm việc cùng với Mỹ vì mục tiêu đó”.
Những lời tuyên bố trên đây làm người ta nhớ lại cuộc viếng thăm Bắc
Kinh của Tổng thống Richard Nixon và ông Kissinger khi hai ông tiếp xúc
với Chủ tịch Mao Trạch Đông và Thủ Tướng Chu Ân Lai năm 1972. Kết quả
cuộc đàm phán đó, không hề được công khai phổ biến việc Hoa Kỳ bỏ rơi
đồng minh Việt Nam Cộng Hòa, giao cho Tàu cộng giúp Bắc Việt chiếm lấy
miền Nam Việt Nam.
Nếu có một sự đồng ý nào đó giữa hai cường quốc về vấn đề biển Đông thì
trong tương lai Trung quốc sẽ mặc tình bắt nạt các nước nhược tiểu láng
giềng Đông Nam Á mà không sợ phản ứng của bất cứ ai vì đã ngấm ngầm thỏa
thuận với Hoa Kỳ.
Thì đây sau khi Tập Cận Bình về nước, báo chí Trung Quốc đưa tin: Bộ
trưởng giao thông TQ ra Hòang Sa thị sát tàu hải tuần. Cục Trưởng cục
Thể thao thăm đảo Phú Lâm thuộc Hòang Sa. Cục Trưởng cục Ngư chính loan
báo TQ xây dựng căn cứ nghề cá trên đảo Phú Lâm. Xây dựng cầu tàu và
nghề cá ở Trường Sa.
Bộ ngọai giao Việt Nam lên tiếng liền, phản đối ngay, yêu cầu Trung
Quốc ngưng họat động ở hai quần đảo Hòang Sa và Trường Sa. Tòan dân Việt
Nam ngạc nhiên, nếu không muốn nói là phẫn nộ về sự phản đối lấy lệ,
vừa khôi hài vừa gian dối một cách ngây ngô, tưởng rằng dối gạt được
lòng dân.
Thử hỏi khi Liên Hiệp Quốc bàn về việc tranh chấp chủ quyền trên
biển Đông tại sao cộng sản Hà Nội không nhiệt liệt tố cáo và phản đối
Trung Quốc. Trong khi có một nhóm người thuộc Việt Nam Công Hòa, dù
không còn tư cách, vẫn gởi tài liệu trần tình và phản kháng đồng thời
khẳng định chủ quần của Việt Nam trên hai quần đảo Hòang Sa và Trường
sa.
Thử hỏi tại sao khi VN được chấp nhận là thành viên của Hội Đồng Bảo
An Liên Hiệp Quốc mà không lợi dụng cơ hội đưa vấn đề TQ cướp đảo của
mình ra tố cáo và khẳng định chủ quyền của Việt Nam?Thử hỏi tại
sao thanh thiếu niên biểu tình trước sứ quán Trung Quốc phản đối bọn
bành trướng Bắc kinh xâm chiếm các quần đảo của VN mà bị công an bắt?
Thử hỏi tại sao dân mặc áo có 6 chữ HS-TS-VN bị công an bắt phải lột ra và điều tra những ai chủ trương in ấn và phân phát?Thử
hỏi tại sao Bà Nguyễn Thị Nghiên viết trên tường nhà mấy chữ Hòang Sa
Trường Sa là của VN và ngồi canh trước nhà bị bắt giam?
Thử hỏi tại sao tàu TQ đánh chìm ngư thuyền VN, cuớp của bắt người,
đòi tiền chuộc mạng mà nhà cầm quyền Hà Nội bắt buộc báo chí phải gọi
tàu lạ dù có cờ và tên chữ TQ? Đã vậy không hề can thiệp bênh vực công
dân của mình, không dám tố cáo TQ trước dư luận quốc tế.
Thử hỏi tại sao dân chúng biểu tình chống Trung quốc xâm lăng mà bị
công an bắt khiên như khiêng heo khiêng chó lại còn đạp vào mặt.Thử hỏi tại sao Việt Khang sáng tác một bài hát vô cùng ý nghĩa yêu nước chống Trung Quốc xâm lăng mà nhà cầm quyền bắt giam?
Còn bao nhiêu câu hỏi nữa để chứng minh thái độ phản đối sự lố bịch
ngu xuẩn của nhà cầm quyền Hà Nội khi lên tiếng đòi Bắc Kinh ngưng sử
dụng quyền sở hữu trên các quần đảo cướp được của Việt Nam. Các
thứ trưởng ngọai giao Hồ Xuân Sơn đi Phi-Luật-Tân ngày 20 tháng 2, tìm
đồng minh kết thân “hợp tác hành động” và Thứ trưởng quốc phòng Nguyễn
Chí Vịnh đi Úc-Châu ngày 22 tháng 2, bàn việc hợp tác chiến lược chỉ là
những trò bịp bợm dư luận trước sự phẫn nộ của quần chúng trong và ngòai
nước, đang vận động phong trào vùng lên đạp đổ chế độ tay sai bán nước
cho Trung Quốc nhân danh 16 chữ vàng và 4 cái tốt.
VLT