Đinh Tấn Lực
Đảng và nhà nước này, tương tự như mọi đảng và nhà nước (vẫn nhân danh/núp bóng chủ nghĩa) cộng sản còn sót lại trên thế giới, nhất định đều cần phải có chí ít một loại Kẻ Thù.
Nhu cầu phỉnh/lòe/lừa/mị nhân dân bao giờ cũng là vừa cơ bản, vừa cụ thể, vừa cấp bách, lại vừa lâu dài.
Kẻ Thù của đảng và nhà nước này vẫn còn nhiều, nhưng nhất định chẳng
phải là bọn bá quyền bành trướng hung tàn hiểm độc thời 1979-1980.
Những bia chiến thắng bị phá cho mất dấu tích, những cuộc dâng
hương/dâng hoa tưởng niệm và trình diễn văn nghệ giúp vui dưới chân các
đài liệt sĩ bên kia biên giới… đã chứng thực điều đó.
Những cà lăm/ấp úng “chứng cứ không tranh cãi” của bộ ngoại giao về
vấn đề biển đảo, những ôm hôn thắm thiết, những cúi rạp người bắt tay
bằng hai tay, cả chiếc cà vạt cũng cà lăm/cà lặp cho đồng điệu/đồng màu
với “quốc khách”, và lệnh bắt giam người hỏi thăm “Việt Nam Tôi Đâu?”,
hoặc lệnh cấm chiếu phim Mộ Gió… đã hồn nhiên chứng thực điều đó.
Những biện pháp đàn áp thô bạo các cuộc biểu tình chống hiểm họa Bắc
thuộc, những trò bắt nguội/bắt cóc/bắt chẹt/bắt nạt/bắt nọn/bắt địa/bắt
tội/bắt ép/bắt buộc/chồng án/triệu tập/khám nhà/”phục hồi nhân phẩm”…
hay vất mắm tôm/chất thải vào nhà, và cả bung gót đạp mặt người biểu
tình… đã tận tình chứng thực điều đó.
Chẳng những không là kẻ thù, nó, bọn bá quyền bành trướng hung tàn
hiểm độc đó, còn là bạn, thậm chí là thầy, với những lời bảo ban/răn dạy
(cứ như tam cang ngũ thường của Khổng Tử) rất đáng ghi tâm khắc cốt và
truyền thừa cho nhau trong mỗi dịp rèn quân chỉnh cán: “Trong những lần
trao đổi với chúng ta, bạn thường nhấn mạnh không để bị ‘Tây hóa’, ‘tha
hóa’, ‘thoái hóa’…”. Khổng, và cả đám đệ tử lưu manh của Khổng, chỉ
không dám đụng đến cái quyền lợi cốt lõi của hệ tư tưởng ‘lưu manh hóa’!
Rõ ràng, tầm đó, đã ở bậc (tam thế) Sư Biểu, thì không thể nào là Kẻ Thù.
Vậy thì, Kẻ Thù của đảng và nhà nước này là đứa nào? Mặt mũi nó tròn méo ra sao?
Câu hỏi tưởng đâu khó, chẳng dè câu trả lời nó rành rành ra đó, trên
mặt báo, trên màn ảnh tivi/màn hình vi tính, và được khuếch đại rõ
đậm/rõ to ngay trong các hội nghị TW.
Nghe/nhìn lướt qua, người ta có thể tạm phân loại đám Kẻ Thù này, chí ít, theo bốn hạng mục:
- Loại không thấy đâu nhưng nhất định phải tuyệt diệt;
- Loại ngờ ngờ ra đó mà không diệt nổi;
- Loại ngờ ngờ ra đó mà chỉ có thể chém gió bằng lời cải chính;
- Loại đầy đường kín ngõ và thuộc về giai cấp dễ dập nhất.
*
Bọn Phản Đế
Bọn này thuộc loại A, chẳng biết mặt mày ra sao, nhưng nhất định phải tuyệt diệt.
Bọn này thuộc hạng mục phản đế, là bởi vì chúng, chẳng những đã dám
chỉ trỏ/hô hoán hoàng đế ở truồng, mà còn đưa cả video clip hoàng đế ở
truồng lên mạng.
Bọn này không có (và không cần) chứng minh nhân dân, danh tính chỉ
trần xì 4 từ (mà kẻ yếu bóng vía chẳng nên nghe): Thế Lực Thù Địch. Dù
vậy, đảng và nhà nước này vẫn chịu khó nhắc đi nhắc lại thường xuyên,
cho đảng viên cả đảng cùng thót …tim (vì biết lãnh đạo sợ thật). Mới
nhất là lần nhắc lại (với cường độ nhấn mạnh tăng vọt như chỉ số lạm
phát) trong hội nghị quán triệt cái nghị quyết 4 thổ tả/chết tiệt mấy
hôm trước đây, qua tài năng ký họa thần sầu của đương kim tổng bí thư
đảng:
Bốn là, sự chống phá điên cuồng và quyết
liệt của các thế lực thù địch, phản động. Âm mưu cơ bản, lâu dài của
chúng là xóa bỏ chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta, xoá bỏ sự lãnh đạo
của Đảng Cộng sản, xóa bỏ chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh.
Để thực hiện được âm mưu cơ bản đó, các thế lực thù địch đã áp dụng lần
lượt hết chiến lược này đến chiến lược khác, hết chiến dịch này đến
chiến dịch khác, rất kiên trì, kiên quyết, xảo quyệt. “Diễn biến hòa
bình” là một chiến lược nằm trong hệ thống chiến lược phản cách mạng của
chủ nghĩa đế quốc, là “thủ đoạn hòa bình để giành thắng lợi”. Nhiều
chuyên gia và chính khách phương Tây còn gọi đây là phương pháp “chuyển
hóa hòa bình”, “biến đổi hòa bình”, “cách mạng hòa bình” và gần đây là
“cách mạng nhung”, “cách mạng màu”, “cách mạng đường phố”…
Bọn này, thực ra, chẳng mới. Chúng đã được các tay tổng bí tiền nhiệm
tốc họa bằng chì than/mực tàu/ chì màu/phấn màu/sáp màu/màu nước/sơn
dầu… tính ngược từ thời Trần Dân Tiên. Nghĩa là từ trước cả thời Nguyễn
Sáng hoàn tất bức kiệt tác Kết Nạp Đảng.
Có một dạo trước đây bọn chiếu phim hoàng đế ở truồng này được gắn
liền với mỹ từ khủng bố. Gần đây, từ khủng bố không còn ăn khách nữa,
nên chúng được long trọng tuyên dương là bạn thiết với thứ kỹ thuật gấp
vạn lần nguy hiểm là đấu tranh bất bạo động (cha đẻ của cách mạng
hoa/màu).
Tội danh chính xác nhất của chúng là chủ trương lật đổ nhà nước XHCN.
Tức là một loại kẻ thù hung hiểm không chân dung, đang chực chờ giải
trừ một thứ nhà nước chưa lọt lòng/không khai sinh, mà hiện chỉ lung
linh trong đầu lãnh đạo xứ này như cái bóng trăng trên mặt ao tháng tám.
Không tuyệt diệt được bọn này thì có khác nào trứng để đầu gậy, làm sao còn đảng còn mình?
Còn nếu tuyên bố sắp tuyệt diệt chúng thì lấy đâu ra cái để
lừa/dọa/mị dân và cả quần chúng đảng để làm lý cớ giữ điều 4 hiến pháp?
Khó xử thật! Nhưng, cứ hẵng cực lực lên án rồi treo đó, như một thứ khẩu hiệu trường kỳ siêu lợi nhuận và xuyên triều đại vậy!
Cứ hẵng đòi tuyệt diệt bằng mọi giá và tự nâng khống giá biểu để lấy tiền xây nhà thờ họ và lập vườn rau sạch một thể.
*
Bọn Phản Đảng
Bọn này, loại B, thì rõ là đông/vui/hao hết ý.
Bọn này được xếp vào hạng mục phản đảng, là bởi vì… đảng cần chúng
như thế. Cho các lễ hội tế thần tăng thêm phần an toàn và trọng thị.
Chúng bao gồm các cậu đánh máy (ngang ngược); các cô/cậu chọn ảnh (bộ
đội “bạn” dưới cờ ta); bọn đục bia chiến thắng dọc biên giới 6 tỉnh cực
Bắc; bọn dâng đặt vòng hoa kính viếng liệt sĩ “bạn” một cách thiếu kín
đáo; bọn sửa ngày thành lập tỉnh (cho trùng khớp với quốc khánh “bạn”);
bọn du lịch tham quan Tử Cấm Thành và Trung Nam Hải nhân ngày kỷ niệm
cuộc chiến Giáo Trừng; bọn quay phim “cận cảnh” bắt gái mại dâm; bọn làm
luật từ đường phố tới nhà thương; bọn giải phóng mặt bằng, bằng đạn
thật; bọn hiệu trưởng mua dâm rồi dâng gái tơ cho bộ sậu các quan đầu
tỉnh; bọn cường hào cát cứ tùy tiện xử lý việc nước sao cho có lợi việc
nhà; bọn máu lạnh đánh gãy cổ dân hay nhậu xỉn rút súng ngắn bắn dân gãy
cổ; bọn ra quân quăng lưới bắt xe; bọn bịt miệng dân giữa tòa hay đạp
mặt dân trước dàn máy ảnh; bọn huy động quân đội phá nhà dân để thu hồi
đầm tôm…
Những người này tự cho họ là đại diện cho
Đảng bởi họ chính là bí thư hay các đảng ủy viên quan trọng của đảng
bộ; tự cho là đại diện cho Chính quyền nhân dân, khi họ là chủ tịch hay
các phó chủ tịch, trưởng thôn; tự xem là đại diện của pháp luật khi họ
là chủ tịch hay các thành viên của Hội đồng nhân dân xã. Những người này
đã triệt để sử dụng các thiết chế hiện hành đang bị quan liêu hóa để
hợp thức hóa những quyết định của họ…. Với cơ chế ‘Đảng lãnh đạo’ được
hiểu một cách thô thiển theo kiểu đảng viên phải nắm mọi chức vụ cho nên
sự kiểm tra cũng bị những người nhân danh Đảng thao túng”. Báo cáo của
nhóm nghiên cứu gồm 10 tiến sĩ và phó tiến sĩ thuộc Viện Xã Hội Học về
vấn đề nông dân nổi dậy ở Thái Bình (1997) đã đúc kết hàng loạt nguyên
nhân gây ra (nguyên văn) “một cuộc khủng hoảng chính trị xã hội thực sự”
tại Việt Nam.
Nhìn chung, đó là bọn ăn cơm dân để phục vụ đảng mà giết dân và làm bỉ mặt đảng trước mắt nhìn của thế giới thời a còng.
Tuy nhiên, hiệu năng bôi nhọ của bọn vừa kể này quyết chẳng là cái đinh gì so với lãnh đạo của chúng. Cỡ như bọn “quản lý là quản có lý”; bọn gằn giọng hỏi dân “xuống đường biểu tình Trường Sa Hoàng Sa của VN như thế là lợi hay hại??? lợi hay hại???”; bọn “xây đường cao tốc cho bà mẹ đi làm, trẻ em đi học”; bọn “rau muống xào Thượng Hải”; bọn “rất đáng viết sách”; bọn “phá nhà hay không phá nhà nó là không thành vấn đề”; bọn họp báo tuyên bố các cựu lãnh đạo “về hùa với thằng Vươn”; bọn bồi bút/nịnh thần (Nguyễn Văn Minh/Mạch Quang Thắng);…
Trên cùng, có lẽ phải trao vương miện cùng lúc cho bọn Vinasink; bọn kinh tế gia “đẽo chân cho vừa giày”;
bọn cà lăm/nhai lại Quy định 55 (1999), Quy định 115 (2007), Quyết
định 45 và 47 (2011); bọn TC2/vương triều Vũ Chính và cái đuôi của bọn
bá quyền bành trướng… Gộp chung là bọn chủ chốt đầu xỏ của tiến trình
diễn biến nội bộ.
Phản đảng là từ chính xác. Không thể gọi đó là đám phản tặc, bởi
không thể xác nhận đảng = tặc (cướp đêm lẫn ngày). Cũng không thể gọi
chúng là bọn phản loạn, chỉ vì không muốn tiết lộ bí mật đảng = loạn
(báo động tình trạng hỗn mang).
Có người bảo rằng so sánh BCT với 14 tô đậu hủ là cường điệu, là …oan
ức, và có phần húy kỵ nữa. Quả thật, BCT biết tất, nhưng không cách nào
trị nổi bọn phản đảng này, vì nhiều lý do. Đứng đầu là lý do nội tại:
Bọn đầu đảng không thể vung đao tự thiến.
Và chỉ có thể tế thần dăm ba đứa, gọi là Rút Củi Khỏi Lò.
Còn nhìn ngược, tình hình rõ ràng đã vượt ngưỡng Kiêu Binh, đang vuột tay quá độ qua công đoạn …Âm Binh Vật Phù Thủy.
*
Bọn Phản Đề
Bọn này, hạng mục C, bao gồm hết cả các tay chuyên nghiệp phản biện,
phản ánh, phản ứng, phản đối, phản xạ… ngờ ngờ chạy đầy đường, và đã
từng giật sập bức tường ngăn đôi thành phố Bá Linh rồi mở cửa biên giới
Đông/Tây châu Âu.
Chúng thường có những danh xưng gọn nhẹ như RSF, IA, HRW, RFE, RFA,
RFI, cùng các loại dự luật H.R.xxxx… Còn báo chí trong nước thì vẫn túm
đầu bỏ rọ chúng thành bọn thông tấn nước ngoài (AFP, Antara, AP,
Itar-Tass, Ria-Novosti, Kyodo, Notimex, Prensa Latina, Reuters, Yonhap,
TNA, Bernama, KPL, APS, MAP, AKP, AsiaNet… và cả NANAP lẫn OANA); bọn
sắp hạng tự do ngôn luận; bọn đo lường minh bạch và các tổ chức thống kê
thế giới (WB, WEF, ADB, BF, EIU, GI, BF, EIU, Effective Measure…); bọn
sắp hạng rủi ro đầu tư tài chính (PERC…); bọn liệt kê loài PFP (ác thú
của tự do báo chí); bọn Tổ chức Chống Xử án Tùy tiện (của Liên Hiệp
Quốc)… và cả bọn Mi-ăng-ma trở cờ.
Chúng nói gì à?
Bạn sẽ không thể đi xa trong việc giải
quyết các vấn đề phát triển kinh tế, nếu bạn không bắt đầu cùng một lúc
giải quyết những nền tảng mang tính thể chế có tác động tới tăng trưởng…
Phát triển sẽ đến khi các giới hạn chính trị được gỡ bỏ”. Daron Acemoglu – Giáo sư viện đại học hàng đầu ở Mỹ, Massachusetts Institute of Technology, trả lời phỏng vấn báo The Region tháng 7, 2011
Đại khái vẫn những lời lịch thiệp và lịch lãm (vẫn thường làm nên lịch sử).
Nhưng rõ ràng đây là bọn lắm tiền nhiều của, đã chuyên nghiệp cả quản
trị tài chính cấp quốc gia lẫn ngành truyền thông đại chúng, lại còn
là những quán quân về phương tiện thông tin hiện đại. Đã có thời chúng
từng giúp cho Liên Xô cũ toàn bộ Kế hoạch Cải tổ Kinh Tế 500 ngày, rồi
chạy truyền đơn trên màn ảnh truyền hình trong phòng khách từng gia
đình, kêu gọi nhân dân Đông Âu hãy tự làm chủ lấy tương lai của chính
mình, ngay giữa hồi sôi động một trận bóng giải túc cầu Âu Châu vào
khoảng gần cuối thập kỷ 80s của thế kỷ trước.
Cũng không phải là ngẫu nhiên mà bọn chúng đã từ bỏ tờ rơi và làn
sóng ngắn, để trở thành đội quân tiền phong của mũi nhọn internet.
Cho nên, cũng không phải ngẫu nhiên mà tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới xếp VN vào danh sách 10 chế độ “kẻ thù của internet”.
Rõ ràng, loại kẻ thù phản đề này danh chính ngôn thuận xuất hiện ngờ
ngờ mọi nơi khắp chốn. Nhìn mà căm gan, nghe mà tím ruột. Thế nhưng đảng
và nhà nước này chỉ có thể triệt để …lu loa cải chính.
*
Bọn Phản Động
Đám kẻ thù hạng D này phải nói là đông nhất, gần gạnh nhất, và …lãnh án cùng lãnh đạn nhiều nhất.
Về mặt tội danh, đó là bọn phản bác, phản biện, phản lực, phản kích, phản kháng, phản công…
Về mặt phân loại, cho dù bọn này có cùng chung giai cấp nhân dân,
song thực sự gồm lắm thành phần: dân oan, dân cày, dân đầm, dân công,
dân thường, dân luật, cả dân luận và dân làm báo…, thậm chí, cả “công
dân danh dự” và “công dân đặc biệt” nữa.
Về danh tính, người ta có thể tạm liệt kê bề nổi của tảng băng bao
gồm Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Tiến Trung, Lê Thăng Long,
Điếu Cày, Cù Huy Hà Vũ, Vi Đức Hồi, Trần Quốc Hiền, Bùi Minh Hằng, Phạm
Minh Hoàng, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương,
Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân, Lê Quốc Quân, Lê Trần Luật, Huỳnh Văn
Đông, Phan Thanh Hải, Paulus Lê Sơn, Đặng Xuân Diệu, Hồ Đức Hòa, Hồ Văn
Oanh, Nguyễn Văn Duyệt, Nguyễn Văn Oai, Nguyễn Xuân Anh, Nông Hùng Anh,
Thái Văn Dung, Trần Minh Nhật, Lê Nguyên Sang, Nguyễn Bắc Truyển, Huỳnh
Nguyên Đạo, Trần Thị Lệ Hồng, Nguyễn Bá Đăng, Thích Quảng Độ, Nguyễn Văn
Lý, Nguyễn Hồng Quang, Nguyễn Công Chính, Phạm Ngọc Thạch, Dương Kim
Khải, Trần Thị Thúy, Nguyễn Thành Tâm, Phạm Văn Thông, Nguyễn Chí Thành,
Cao Văn Tình, Phạm Thị Hoa, Nguyễn Đan Quế, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Xuân
Tụ, Nguyễn Kiến Giang, Nguyễn Thanh Giang, Lữ Phương, Trần Khuê, Bùi
Minh Quốc, Tiêu Dao Bảo Cự, Nguyễn Quang A, Nguyễn Huệ Chi, Nguyễn Xuân
Diện, Nguyên Ngọc, Hoàng Tiến, Nguyễn Thị Dương Hà, Việt Khang, Tạ Phong
Tần, Trần Khải Thanh Thủy, Phạm Thanh Nghiên, Phạm Văn Trội, Trương
Quốc Huy, Vũ Hoàng Hải, Lư Văn Bảy, Nguyễn Xuân Nghĩa, Nguyễn Mạnh Sơn,
Nguyễn Văn Túc, Nguyễn Hữu Tính, Nguyễn Kim Nhàn, Ngô Quỳnh, Phạm Quế
Dương, Lê Nguyên Sang, Nguyên Phong, Trần Anh Kim, Lê Hiền Đức, Tô
Hải, Nguyễn Minh Cần, Dương Thu Hương, Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý…
Còn phần chìm của tảng băng thì không thể nào hình dung ra nổi đất nước này có bao nhiêu triệu anh em nhà họ Đoàn.
Túm gọn, loại Kẻ Thù đông nhất và từng được vinh danh là anh hùng là uy dũng nhất, chính là nhân dân.
Đây là loại Kẻ Thù mà đảng và nhà nước này đã dày công Trả Thù (cá
nhân hay tập thể/lén lút hoặc công khai) suốt từ thời chưa giành được
chính quyền tới nay. Điếu Cày và Cù Huy Hà Vũ là 2 trường hợp gần nhất
và dễ nhớ nhất. 33 năm tù cho các bạn Định, Thức, Trung, Long cũng là
một tiêu biểu không dễ gì quên của đòn thù thời đại.
Hãy nghe lại dòng âm thanh bế mạc của phiên tòa ngày 2 tháng 8, 2011 giữa lòng thủ đô Hà Nội:
Tôi, Cù Huy Hà Vũ, khẳng định trong những
bài viết, trả lời của tôi đều nhằm xây dựng Nhà nước pháp quyền Cộng
hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam gồm các thuộc tính: Pháp quyền, của dân,
do dân, vì dân, mọi quyền lực Nhà nước thuộc về nhân dân, quyền lực Nhà
nước là thống nhất vì chỉ có một chủ nhân là nhân dân, thực hiện các
quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp như Điều 2 Hiến pháp định nghĩa.
Tôi hoàn toàn vô tội.
Do đó, nếu Tòa án kết án tôi với lý do các bài viết, trả lời phỏng vấn của tôi có nội dung đòi xóa bỏ điều 4 Hiến pháp quy định sự lãnh đạo của Đảng; đòi đa nguyên đa Đảng; đòi từ bỏ chủ nghĩa xã hội gắn liền với chủ nghĩa Mác Lê Nin; về việc khởi kiện Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng… không gì khác hơn là sự trả thù, đàn áp của Ban lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trước hết, đối với tôi”.
Do đó, nếu Tòa án kết án tôi với lý do các bài viết, trả lời phỏng vấn của tôi có nội dung đòi xóa bỏ điều 4 Hiến pháp quy định sự lãnh đạo của Đảng; đòi đa nguyên đa Đảng; đòi từ bỏ chủ nghĩa xã hội gắn liền với chủ nghĩa Mác Lê Nin; về việc khởi kiện Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng… không gì khác hơn là sự trả thù, đàn áp của Ban lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trước hết, đối với tôi”.
Quy trình trả thù đó chưa chấm dứt hôm nay, thậm chí, cả trong tương
lai, cho tới khi nào nhân dân cùng sát cánh tước quyền Trả Thù của đảng
và nhà nước này.
Khó ai đoán được điều gì xảy ra kế tiếp vụ cưỡng chế Cống Rộc, một
khi bốn loại kẻ thù phản đế, phản đảng, phản đề và phản động kể trên tự
tạo lấy điều kiện liên hoàn tung hứng với nhau.
Dù vậy, chừng như những đóa hoa cải đầu tiên đã báo hiệu cho một cánh đồng vàng rực đến tận chân trời dưới ánh bình minh.
05-03-2012 – Ghi nhớ ngày Winston Churchill đẻ ra từ “bức màn sắt” 5/3/1946.
Blogger Đinh Tấn Lực