Đọc bài viết trên báo Quân đội nhân dân, có tựa đề "Đạo lý và lịch sử về sự lãnh đạo của Đảng đối với quân đội"
của một ông trung tướng tên là NGUYỄN THANH TUẤN, tôi xì-trét đến độ
không biết phải làm thế nào, đành biên mấy dòng gửi cho Dân Luận.
Điều ngạc nhiên lớn nhất của tôi là ông này đang mang lon trung
tướng, thế mà viết lời văn ca ngợi Đảng và Bác thật "ngây ngô và hồn
nhiên" như một em bé mẫu giáo:
"...Trước đây, trong chiến đấu, chúng tôi thường nói nôm na: “Đảng là mẹ và chúng con quyết nguyện theo mẹ; Bác Hồ là cha và chúng con nguyện theo cha. Khi Đảng và Bác bảo đi, chúng con đi, bảo đánh chúng con đánh... và bảo thắng, chúng con phải quyết giành chiến thắng”....
cứ cái kiểu "bảo và làm" thế này , Đảng bảo... ị ,chúng con phải
quyết tâm cố mà... rặn cho bằng được mấy cục để vui lòng "cha mẹ"!
Có vẻ cảm thấy cái sự đội Đảng lên đầu thờ như cha mẹ của mình chưa đủ làm người đọc ép phê, ông trung tướng tuôn thêm một tràng ca ngợi kèm theo triết lý:
Có vẻ cảm thấy cái sự đội Đảng lên đầu thờ như cha mẹ của mình chưa đủ làm người đọc ép phê, ông trung tướng tuôn thêm một tràng ca ngợi kèm theo triết lý:
"... Đối với thế hệ chúng tôi và những lớp người đi trước, Đảng, Bác Hồ, nhân dân là cha, là mẹ; Quân đội nhân dân Việt Nam là con của Bác, của Đảng, của dân. Đạo lý người Việt Nam không cho phép ai từ bỏ cha mẹ. Bất kỳ ai đòi quân đội từ bỏ sự trung thành với Đảng, với Bác Hồ là đều trái đạo lý, trái lịch sử."
Thật tội nghiệp quá, trước giờ tôi cứ hình dung một ngài trung tướng
là phải lừng lẫy oai phong, uy dũng với kiến thức sâu rộng và tài thao
lược kinh bang tế thế. Có đâu lại thỏ thẻ, nỉ non như con chim non thế
này.
Bất chợt tôi à lên một tiếng: Phải rồi, nhờ thế ông mới lên được "trung tướng" chứ!
Thưa ngài trung tướng, đạo lý người Việt Nam không cho phép ai từ bỏ
cha mẹ, điều đó đúng khi là những đấng sinh thành. Còn cái Đảng ruỗng
mục đang toan tính "xây hầm trú ẩn", mặc tình cho đạo lý suy đồi, lịch
sử nhiễu nhương kia không đáng. Chuyện ngài chọn ai hay thứ gì làm cha
mẹ là quyền của cá nhân ngài, không phải cả dân tộc Việt Nam đều đi
bằng đầu gối và đội Đảng lên đầu như vậy. Do vậy ngài đừng lớn giọng mà
khuyên người ta là trái đạo lý và lịch sử!
(không rõ tác giả)
_________________________
Đạo lý và lịch sử về sự lãnh đạo của Đảng đối với quân đội
QĐND - Tôi nhập ngũ vào quân đội khi còn ở tuổi thiếu niên. Nói đúng
hơn, khi đó tôi đi theo cách mạng, theo Đảng vì phải chứng kiến bao tội
ác dã man của giặc Mỹ xâm lược và bè lũ tay sai gây ra cho đồng bào ta,
trong đó có quê hương và gia đình tôi. Những năm tháng trong quân ngũ,
được đồng đội, đơn vị và quân đội rèn luyện, giúp đỡ, tôi đã trưởng
thành, trở thành đảng viên của Đảng khi vừa tròn 18 tuổi, trở thành
người chỉ huy, cùng đơn vị tham gia giải phóng quê hương, góp phần làm
nên cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Mùa Xuân năm 1975 toàn thắng.
Với tôi, Đảng là cuộc sống, là niềm tin, là lý tưởng phấn đấu để góp
phần mang lại cuộc sống ấm no, tự do, hạnh phúc, mang lại công bằng, dân
chủ, xóa bỏ áp bức, bất công trong xã hội… Bởi vậy, trong chiến đấu,
tôi và đồng đội đã gạt bỏ tình cảm riêng tư, hạnh phúc cá nhân, sẵn sàng
hy sinh cả tính mạng của mình để vượt qua mọi khó khăn, gian khổ, hy
sinh góp phần làm nên chiến thắng.
Mãi mãi chúng tôi tự hào về điều đó và luôn tâm niệm rằng, có cuộc
sống ấm no, hạnh phúc, đất nước thống nhất, hòa bình hôm nay, không bao
giờ được quên ơn biết bao đồng đội đã ngã xuống, đã đổ bao xương máu. Và
trong số họ nhiều người, nếu nay còn sống, sẽ giỏi hơn mình và có thể
đóng góp cho Tổ quốc nhiều hơn mình! Biết bao các anh, các chị đã ngã
xuống khi còn tuổi thanh xuân, đã hy sinh cho Đảng mà không một đòi hỏi,
không một hối tiếc, bởi vì họ đã coi lý tưởng của Đảng là lý tưởng của
mình, sự nghiệp của Đảng là sự nghiệp của mình...
Từ những suy nghĩ của riêng mình, suy rộng ra của toàn quân cũng như
vậy. Không có Đảng thì không có Quân đội nhân dân Việt Nam, vì quân đội
ta do Đảng sáng lập, lãnh đạo và rèn luyện; không có Đảng và Bác Hồ thì
không có quân đội ta. Năm 2014, toàn Đảng, toàn quân và toàn dân ta sẽ
kỷ niệm 70 năm ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam
(22-12-1944/22-12-2014), 25 năm Ngày Hội quốc phòng toàn dân
(22-12-1989/22-12-2014). Trước đây, trong chiến đấu, chúng tôi thường
nói nôm na: “Đảng là mẹ và chúng con quyết nguyện theo mẹ; Bác Hồ là cha
và chúng con nguyện theo cha. Khi Đảng và Bác bảo đi, chúng con đi, bảo
đánh chúng con đánh... và bảo thắng, chúng con phải quyết giành chiến
thắng”.
Lịch sử là như vậy, mong rằng một số cá nhân đừng lấy suy nghĩ hôm
nay để “đo lường và phán xét” những gì đã qua, mà hãy trân trọng lịch
sử. Nếu không như vậy làm sao chúng ta đánh thắng hết tên đế quốc này
đến tên đế quốc khác giàu, mạnh hơn ta gấp nhiều lần, để làm nên sự tích
thần kỳ, ghi vào lịch sử dân tộc những trang vàng vẻ vang nhất. Tôi
chưa có dịp đi nước ngoài nhiều, nhưng khi gặp bạn bè quốc tế, họ luôn
bày tỏ sự cảm phục chân thành, bởi ít có dân tộc nào làm được như dân
tộc Việt Nam, đã đánh thắng thực dân Pháp và đế quốc Mỹ. Là người Việt
Nam, ai không tự hào về điều đó?
Thắng lợi của cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước
là thắng lợi của toàn dân dưới sự lãnh đạo của Đảng, trong đó quân đội
có vai trò quan trọng. Chính vì vậy mà quân đội ta đã viết nên và tô
thắm truyền thống "Trung với Đảng, hiếu với dân"; " Trung với nước, hiếu
với dân". Có Đảng, quân đội ta mới có sức mạnh, không ngừng lớn mạnh,
trưởng thành, góp phần cùng toàn Đảng, toàn dân làm nên lịch sử.
Thế nhưng gần đây, có những ý kiến, kiến nghị muốn Quân đội nhân dân
Việt Nam thoát ly khỏi sự lãnh đạo của Đảng. Đã có nhiều ý kiến phê
phán, phản bác quan điểm sai trái đó, đã lý giải đầy đủ tính tất yếu
khách quan về sự lãnh đạo của Đảng với quân đội. Tôi không lý giải thêm
mà chỉ muốn nói về đạo lý. Đối với thế hệ chúng tôi và những lớp người
đi trước, Đảng, Bác Hồ, nhân dân là cha, là mẹ; Quân đội nhân dân Việt
Nam là con của Bác, của Đảng, của dân. Đạo lý người Việt Nam không cho
phép ai từ bỏ cha mẹ. Bất kỳ ai đòi quân đội từ bỏ sự trung thành với
Đảng, với Bác Hồ là đều trái đạo lý, trái lịch sử. Chúng tôi, những
người đã trải qua, hoặc đang trong quân ngũ, mang đạo lý của dân tộc,
không chấp nhận quan điểm đó.
Đất nước đang đứng trước những vận hội, thời cơ và cả những khó khăn,
thách thức. Những chiến sĩ chúng tôi không ngại những thách thức khách
quan, vì nếu Đảng ta đoàn kết, thống nhất thì không có trở ngại nào là
không thể vượt qua. Điều chúng tôi trăn trở, lo lắng chính là sự "tự
diễn biến, tự chuyển hóa", phân hóa chia rẽ trong nội bộ Đảng. Mong
rằng, lời dạy của Bác Hồ kính yêu: "Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết;
thành công, thành công, đại thành công" sẽ được mọi cấp, mọi ngành, mọi
người thấm nhuần, chung tay xây dựng. Cần kiên quyết đấu tranh loại bỏ
những quan điểm, tư tưởng làm suy yếu Đảng, tách Đảng với quân đội; kiên
quyết đấu tranh với những biểu hiện suy thoái về tư tưởng chính trị và
đạo đức lối sống.
Trung tướng NGUYỄN THANH TUẤN
Theo Quân Đội Nhân Dân