Ghi nhận của:
Đoàn Thanh Liêm
Đoàn Thanh Liêm
Vào giữa tháng Ba 2011, trong dịp tham dự Đại hội Thường niên của tổ
chức Ân xá Quốc tế Hoa kỳ (Amnesty International USA) tại thành phố San
Francisco, California, tôi được nghe một diễn giả phát biểu mà thật lấy
làm tâm đắc. Ông nói đại để như sau : “ Các bạn thấy đấy : Họ đến, rồi
tất cả họ lại đi thôi, không hề có một biệt lệ nào cả ! (They come, then
they go, all of them – not any exception whatever !) Bất kể đó là vị
Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, là Tổng thống, Thủ tướng, Bộ trưởng, Nghị
sĩ, Dân biểu v.v…Hết thảy họ đến, rồi họ cũng phải ra đi mà thôi. Chỉ có
khối đông đảo quần chúng nhân dân chúng ta là còn tồn tại mãi mà thôi.
Xin các bạn nhớ cho : Đó là một quy luật muôn đời của xã hội loài người
chúng ta vậy đó …”
Cử tọa - gồm phần đông là giới trẻ cỡ trên dưới 30 tuổi – đã tán thưởng
và vỗ tay nồng nhiệt. Cũng xin ghi thêm là hôm đó diễn giả gợi ra cái
ngọn lửa bừng cháy trong cuộc nổi dậy của người dân ở Tunisia, ở Ai cập,
mà được gọi là “cuộc Cách mạng Hoa Lài” nhằm xóa bỏ hẳn được chế độ độc
tài tại hai quốc gia này ở khu vực Bắc Phi châu và Trung Đông vào đầu
năm 2011.
Lời phát biểu chắc nịch đó đã làm cho tôi nhớ lại cái điều mà cha ông
chúng ta xưa nay vẫn nói : “Quan nhất thời – Dân vạn đại”. Và người viết
xin trưng dẫn câu đó để làm nhan đề cho bài viết này. Cũng với dòng
liên tưởng đó, tôi xin ghi thêm câu tục ngữ thông dụng, hay được bà con
nói lên, cốt ý để nhắc nhở cảnh giác đối với giới chức có thế có quyền
phải liệu mà cư xử làm sao cho có nhân có đức, đừng có làm điều chi xấu
xa tồi bại, đến nỗi khiến cho người đời sau phải trách cứ chê bai mãi
mãi. Câu tục ngữ đó như sau :
”Trăm năm bia đá thì mòn – Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ”!
Cũng về đặc tính của tổ chức sinh họat trong xã hội con người như thế,
mà từ xưa các nho sĩ nước ta thường vẫn hay nhắc lại câu nói của thầy
Mạnh Tử là một bậc thức giả nổi danh của Trung quốc, câu này được ghi ra
bằng tiếng Hán Việt như sau : “ Dân vi quý – Xã tắc thứ chi – Quân vi
khinh”. Tức là xác nhận địa vị cao quý của người dân là quan trọng trên
hết. Sau đó, thì mới đến tổ chức lề lối phép tắc của xã hội. Còn bậc vua
quan, giới chức chính quyền, thì phải xem nhẹ thôi ( chữ khinh ở đây
có nghĩa là nhẹ, trái nghĩa với chữ trọng = nặng).
Liên hệ đến hòan cảnh thực tế ở nước Việt nam chúng ta từ trên 60 năm
nay, kể từ ngày người cộng sản lên nắm được chính quyền trong tay, thì
rõ ràng là họ đã thiết lập nên một chế độ “độc tài tòan trị” về mọi lãnh
vực chính trị, kinh tế, văn hóa xã hội, bằng đủ mọi thủ đoạn thâm độc
để kềm kẹp, đàn áp tàn bạo đối với người dân chúng ta. Họ du nhập từ mãi
Liên Xô, Trung quốc để đưa vào nước ta cái chủ trương bạo lực sắt máu
gọi là “nền chuyên chính vô sản” (the proletarian dictatorship) với
phương thức đấu tranh hận thù giai cấp, với khẩu hiệu “trí phú địa hào –
đào tận gốc – trốc tận rễ”. Họ khôn khéo lừa gạt người dân bằng những
lời hứa hẹn là sẽ xây dựng một xã hội lý tưởng tốt đẹp, trong đó mọi
người yêu thương đùm bọc lẫn nhau, không còn tệ nạn người bóc lột người
như xưa nữa v.v… Vào lúc này, thì mọi người dân đều thấy rõ tất cả những
điều hứa hẹn đó chỉ là một cái thứ bánh vẽ, không hề có thực trong nước
ta sau trên 60 năm dưới quyền cai trị của đảng cộng sản. Ta khỏi cần
dài dòng về chuyện này nữa.
I – Lời cảnh báo gửi đến cho giới lãnh đạo cộng sản.
Sau thời gian dài bị mê hoặc ru ngủ bởi những lời lẽ đường mật xảo trá
của lối tuyền truyền cộng sản, người dân Việt nam đã bắt đầu tỉnh ngộ
nhận ra được bản chất dối trá tàn ác của chế độ độc tài ngoan cố này. Và
từ đó mà đang cùng nhau “ nối vòng tay lớn” để tự giải thóat khỏi cái
gông cùm ác nghiệt đó.
Như vậy, thì vấn đề cấp thiết hiện nay là nhân dân chúng ta phải quyết
tâm dành lại cho bằng được cái quyền “tự làm chủ trên đất nước của
mình”, để mà cùng nhau bắt tay vào công cuộc phục hồi lại cái nền nếp
sinh họat nhân ái, hòa nhã trong xã hội như cha ông chúng ta đã xây dựng
được từ bao nhiêu thế hệ trước đây, trong suốt thời kỳ tự chủ lâu dài
của lịch sử dân tộc.
Để bắt đầu, ta cần xác tín rằng cái chế độ tàn bạo bất nhân, tham nhũng
thối nát do nhà cầm quyền cộng sản dựng lên, thì dứt khóat là phải bị
lọai trừ tiêu hủy đi thôi. Và giới lãnh đạo đứng đầu cái chế độ ác đức
vô luân đó sẽ phải chịu trách nhiệm trước dân tộc về những hành vi tội
phạm man rợ khủng khiếp do họ đã ngoan cố gây ra từ nhiều năm qua, điển
hình như vụ thảm sát hàng mấy ngàn người dân vô tội hồi Tết Mậu Thân năm
1968 tại cố đô Huế.
Không thể nào mà giới lãnh đạo chủ chốt này lại thóat khỏi được cái
trách nhiệm hình sự do nguyên tắc “thời hiệu tố quyền bị triệt tiêu ”
(statutes of limitation) như được quy định trong các bộ luật hình sự đối
với các tội phạm thông thường. Lý do là các tội phạm do các chế độ độc
tài gây ra đã quá nặng nề trầm trọng, nên không thể nào mà để cho xảy ra
trường hợp “chìm xuồng”, khiến cho các thủ phạm chính yếu cứ nhởn nhơ
sống ngòai vòng cương tỏa như người vô tội, vô trách nhiệm mãi được.
Điều 29 của Quy chế Rome (Rome Statute) của Tòa Án Hình sư Quốc tế đã
quy định rằng : “ đối với những tội phạm diệt chủng, chống nhân lọai,
tội phạm chiến tranh, thì đều không được áp dụng nguyên tắc thời hiệu tố
quyền bị triệt tiêu ”. Như vậy, dứt khóat là những kẻ ác ôn tàn bạo
hiện nay trên đất nước ta sẽ không thể nào thóat khỏi trách nhiệm hình
sự trước pháp luật, cũng như trước công luận của xã hội sau này được.
Đây chính là lời cảnh giác nghiêm trọng mà tập thể quần chúng nhân dân
chúng ta công khai gửi đến cho tòan thể giới lãnh đạo cộng sản hiện nay ở
Việt nam vậy. Đó cũng là cơ hội để nhân dân thể hiện quyền làm chủ tối
thượng của mình trên quê hương đất nước chúng ta nữa (people’s sovereign
power).
II – Sự bền vững của Xã hội Dân sự.
Trở lại với câu chuyện “Dân vạn đại”, ta có thể nói rằng cái khối quần
chúng nhân dân đông đảo này chính là cốt lõi vững chắc của Xã hội Dân
sự, tức là khu vực nằm ngòai chánh quyền, và khác biệt với khu vực kinh
doanh kỹ nghệ thương mại.
Lấy trường hợp của Tổng thống Jimmy Carter, khi ông rời bỏ Tòa Bạch ốc
để về nghỉ hưu vào đầu năm 1981, thì ông trở về giữ cương vị một người
công dân bình thường như tuyệt đại đa số người dân Mỹ khác. Và từ trên
30 năm nay, Jimmy Carter đã được, không những là dân chúng Mỹ, mà còn cả
tòan thể thế giới ca ngợi mến phục vì những đóng góp lớn lao trong lãnh
vực nhân đạo từ thiện, và nhất là trong công cuộc hòa giải tranh chấp
và xây dựng hòa bình trên thế giới. Rõ rệt ông là một nhân vật kiệt
xuất, một tiêu biểu sáng ngời của Xã hội Dân sự tại nước Mỹ và trên tòan
cầu nữa. Sự nghiệp sau khi về hưu của Jimmy Carter lại còn chói sáng
gấp bao nhiêu lần so với thành tích trong nhiệm kỳ ông giữ chức vụ lãnh
đạo cường quốc Hoa kỳ hồi cuối thập niên 1970 nữa.
Cũng vậy, các vị lãnh đạo quốc gia sau khi về hưu như Lech Walesa ở Ba
lan, Vaclac Havel của Tiệp khắc, Nelson Mandela của Nam Phi, Bill
Clinton của Mỹ, Tony Blair của Anh quốc v.v…, thì hiện đã có những công
trình văn hóa xã hội thật đáng khen ngợi. Họ đều tiếp tục dấn thân phục
vụ dân tộc và đất nước của mình với sự hăng say và hiệu quả rất cao
trong phạm vi Xã hội Dân sự, có khi còn xuất sắc hơn là khi còn là người
lãnh đạo chánh quyền nữa. Người viết sẽ sưu tầm, tìm hiểu thêm chi tiết
về sinh họat của các vị cựu nguyên thủ quốc gia này và sẽ xin trình bày
về những đóng góp của họ trong một dịp khác vậy.
Để tóm tắt lại, ta có thể ghi nhận rằng từ mấy chục năm gần đây, phong
trào quần chúng nhân dân tại nhiều nơi trên thế giới đã và đang mỗi ngày
một phát triển mạnh mẽ, nhằm dành lại quyền tự quyết của mình trong
công cuộc xây dựng một đời sống ấm no hạnh phúc, với tự do, nhân phẩm và
nhân quyền được bảo đảm tôn trọng. Đó là một xu thế tất yếu của thời
đại, mà không một chế độ độc tài phản động ngoan cố nào lại có thể dùng
bạo lực cản trở được.
Mặt khác, vì tuổi thọ của con người cũng mỗi ngày một tăng cao, nên giới
sĩ phu trí thức ưu tú tại các quốc gia văn minh dân chủ lại càng có
nhiều thời gian để phục vụ quê hương dân tộc của mình với một năng suất
tối hảo, để góp phần làm tăng thêm phẩm chất cuộc sống của đồng bào thân
thương của mình nữa.
Và đó là niềm hy vọng tươi sáng cho con người trên khắp hành tinh trái đất chúng ta hiện nay trong thế kỷ XXI vậy.
California, tháng Tư 2011
Đòan Thanh Liêm