12bênnước: Cứ theo bài viết của ông Nguyễn Hưng Quốc thì trên thế giới cận đại khi ta nghe lãnh tụ nào được ướp xác thì chắc chắn người đó không cộng sản thì cũng độc tài hoặc cả hai. Mà cũng chả hiểu sao chỉ có những người theo cộng sản lại thích ướp xác chết. Dân chúng những nơi khác trên thế giới họ đâu có tốn tiền làm chuyện như vậy, hay là ở xứ cộng sản, cha chung chả ai khóc, nên chả ai chịu đứng ra chôn, nên cứ để ỳ ra đó?
Nguyễn Hưng Quốc
May quá, chính phủ Venezuela vừa quyết định bỏ ý đồ ướp và phơi bày vĩnh
viễn xác của cố Tổng thống Hugo Chavez sau khi đoàn chuyên gia được mời
từ Nga sang cho là công việc ướp xác, nếu có thể thực hiện được, cũng
sẽ rất khó khăn, mất thời gian và tốn kém: Xác của ông phải để lại ở Nga
ít nhất bảy tháng. Chính phủ Venezuela tuyên bố bỏ cuộc. Như vậy, trên
bàn tiệc chính trị thế giới, sẽ đỡ được một món ăn trên tấm thực đơn độc
tài: xác lãnh tụ.
Trong thế kỷ 20 và hơn mười năm đầu của thế kỷ 21, trên thế giới có chín
lãnh tụ được ướp xác dài hạn (hoặc với ý định dài hạn), bao gồm, theo
thứ tự thời gian:
1. Vladimir Lenin (Nga): Chết ngày 21/1/1924, xác được ướp và bày trong
lăng Lenin tại Moscow. Các nhà khoa học cho cái xác hiện được bày trong
tủ kính chỉ có khoảng 10% cơ thể của Lenin: ngoài các bộ phận bên trong
bị cắt bỏ khi ướp, các bộ phận bên ngoài cũng dần dần bị phân hủy, do
đó, người ta phải thay thế bằng đồ giả (ví dụ tai và mũi đều bằng sáp,
tròng mắt là hai viên bi!).
2. Georgi Dimitrov (Bulgaria): Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Bulgaria, chết
ngày 2/7/1949, xác được ướp và bày trong lăng tại Sofia. Tháng 8/1999,
khi chế độ Cộng sản sụp đổ, xác bị đem hỏa táng, sau đó, chôn; và lăng
cũng bị đập nát.
3. Joseph Stalin: Sau khi chết vào ngày 5/3/1953, xác được ướp vào bày
bên cạnh Lenin, tuy nhiên, đến năm 1961, trong chiến dịch xét lại và
chống nạn sùng bái cá nhân, Nikita Krushchev, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản
Liên Xô, đã quyết định mang xác Stalin đi chôn trong một nghĩa trang nhỏ
ngay sau lăng.
4. Klement Gottwald (Tiệp Khắc): Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Tiệp Khắc,
chết ngày 14/3/1953, xác được ướp và bày trong lăng tại Prague, nhưng
đến năm 1962, một phần vì phong trào chống sùng bái cá nhân tại Liên Xô,
môt phần vì xác bắt đầu bị hư thối trầm trọng, nên bị mang đem đốt.
5. Hồ Chí Minh: Chết ngày 2/9/1969, xác được ướp và cho đến nay, vẫn được bày trong lăng ở Hà Nội.
6. Mao Trạch Đông: Chết ngày 9/9/1976, xác được ướp và bày trong lăng ngay trong Quảng trường Thiên An Môn, Bắc Kinh.
7. Ferdinand Marcos: Chết ngày 28/9/1989 tại Hawaii, được vợ, bà Imelda,
ướp xác; và bốn năm sau, mang về bày trong khuôn viên gia đình. Đến
nay, người ta vẫn không biết cái xác được bày trong tủ kính ấy thật hay
giả. Có nhiều tin đồn cho xác thật của Marcos đã được mang đi chôn, còn
xác trong tủ kính chỉ được làm bằng sáp. (Trong một bài báo đăng trên
The New York Times ngày 9/3/2011, phóng viên Seth Mydans tường thuật:
lăng của Marcos rất quạnh quẽ, hầu như không có ai chăm sóc, kể cả việc
quét dọn; có thời gian công ty điện lực dọa cắt điện vì không ai trả hóa
đơn. Điều đó càng củng cố niềm tin cái xác trong tủ kính không phải là
xác thật.)
8. Kim Il-Sung (Kim Nhật Thành): Chết ngày 8/7/1994, xác được ướp và bày trong Cung tưởng niệm Kumsusan tại Bắc Triều Tiên.
9. Kim Jong-il (Kim Chính Nhật): Chết ngày 17/12/2011, xác cũng được ướp và bày như bố.
Nhìn vào bản danh sách trên, chúng ta thấy một số điểm chung:
Thứ nhất, trừ Marcos của Philippines, tất cả những người còn lại đều là lãnh tụ Cộng sản.
Thứ hai, tất cả, kể cả Marcos, đều là những lãnh tụ độc tài và nổi tiếng là tàn bạo.
Dưới thời Lenin, có khoảng từ 6 đến 8 triệu người bị chết hoặc vì chiến
tranh hoặc vì đói hoặc vì bị thanh trừng. Thời Stalin, các sử gia đưa ra
nhiều con số nạn nhân khác nhau, nhưng trung bình là khoảng 51 triệu
người, trong đó có khoảng 20 triệu bị giết chết trong thập niên 1930
(trước đệ nhị thế chiến). Thời Mao Trạch Đông, có khoảng từ 40 đến 72
triệu người bị chết (hoặc bị giết hoặc bị đói do chính sách “đại nhảy
vọt” của đảng). http://necrometrics.com/20c5m.htm
Tại Bắc Hàn, dưới thời Kim Nhật Thành, theo ước tính của R.J. Rummel, có khoảng từ 710.000 đến 3.549.000 người bị giết chết.
Riêng Marcos, trong 20 năm làm tổng thống Philippines (1966-1986), đã
tham nhũng và thâm lạm công quỹ đến khoảng 5 tỉ Mỹ kim, thậm chí, có
chuyên gia còn cho là nhiều hơn nữa.
Hồ Chí Minh, chỉ riêng trong các cuộc cải cách ruộng đất ở miền Bắc vào
giữa thập niên 1950, đã giết chết cả hàng chục ngàn người. Gần đây, một
số người cho ông làm vậy là do sức ép của Liên Xô và đặc biệt, của các
cố vấn Trung Quốc. Tuy nhiên, có sức ép hay không, với tư cách là người
lãnh đạo cao nhất của miền Bắc lúc ấy, ông cũng không thể tránh được
trách nhiệm giết hại rất nhiều đồng bào vô tội của mình.
Thứ ba, trừ trường hợp cái xác của Marcos còn bị nghi ngờ, có ba xác đã
bị đem đi hỏa táng và chôn, trên thế giới hiện nay, chỉ còn năm xác còn
được bày, trong đó, Bắc Triều Tiên chiếm kỷ lục với hai xác: Đó cũng là
một nước độc tài nhất, tàn bạo nhất và cũng nghèo đói nhất. Trong khi
đó, chi phí ướp xác Kim Nhật Thành năm 1994 (do Nga thực hiện) mất
khoảng một triệu Mỹ kim; chi phí bảo quản bằng khoảng 800.000 Mỹ kim.
Thứ tư, trong năm cái xác còn lại ấy, xác của Lenin, theo dự đoán của
nhiều người, có lẽ sẽ được mang đem hỏa táng hoặc đem đi chôn sớm. Như
vậy, sẽ chỉ còn lại bốn xác: Tất cả đều nằm ở châu Á và thuộc ba quốc
gia theo chế độ Cộng sản trong mấy quốc gia Cộng sản cuối cùng trên thế
giới.
Thứ năm, trừ trường hợp của Kim Nhật Thành và Kim Chính Nhật, chúng ta
không thể biết rõ, tất cả những người còn lại đều bị ướp xác hầu như
hoàn toàn ngoài ý muốn. Lenin muốn được chôn cạnh mộ của mẹ ông ở St.
Petersburg. Trước khi chết, Hồ Chí Minh đã nói rõ ý định của mình: thiêu
xác và chia tro ra làm ba phần cho ba miền Nam, Trung và Bắc. Mao Trạch
Đông cũng muốn được hỏa táng.
Với cả ba người, quyết định ướp xác và bày trong tủ kính đều do những
người thừa kế quyền hành. Với xác Lenin, đó là quyết định của Stalin;
với hai người sau, là Bộ Chính trị.
Bộ Chính trị Việt Nam quyết định khá sớm, lúc Hồ Chí Minh đang hấp hối,
do đó, Bác sĩ Sergi Debov, trưởng ban ướp xác của điện Kremlin được mời
sang Việt Nam hai ngày trước khi ông tắt thở để chuẩn bị.
Ở Trung Quốc, thoạt đầu Bộ Chính trị chỉ ra chỉ thị ướp xác Mao Trạch
Đông trong vòng 15 ngày để tổ chức lễ truy điệu, nhưng sau đó, đổi ý, họ
muốn ướp xác vĩnh viễn. Vì quyết định muộn, lúc xác đã bắt đầu có dấu
hiệu phân hủy, việc ướp xác trở thành cực kỳ khó khăn. Theo lời Zhisui
Li, bác sĩ riêng của Mao Trạch Đông, có lúc mặt Mao Trạch Đông căng
phồng lên, tròn như một quả bóng, còn cổ thì phình ra bằng cái đầu! Da
trên má thì rách toạc từng chỗ. Trông rất dị dạng. Các bác sĩ phải tìm
cách nắn bóp rồi vá víu lại để trông có vẻ bình thường. Lúc ấy, quan hệ
giữa Trung Quốc và Liên Xô đã rất căng thẳng nên không thể xin Liên Xô
giúp được. Trung Quốc cử một phái đoàn sang Việt Nam hỏi kinh nghiệm ướp
xác Hồ Chí Minh (vốn được Nga giúp) nhưng Việt Nam từ chối. Cuối cùng
họ cũng tự xoay xở được, dĩ nhiên, kẻ chịu đựng sự mày mò thử nghiệm của
họ chính là cái xác chết của Mao Trạch Đông!
Vấn đề là: Tại sao những người kế quyền Cộng sản lại thích ướp và bày xác của các lãnh tụ quá cố của mình như vậy?
Câu trả lời thường nghe nhất là do tâm lý sùng bái cá nhân, xem cá nhân
lãnh tụ như thần thánh, muốn họ trở thành bất tử ngay trước mắt mọi
người.
Tuy nhiên, đó chỉ là lý do phụ. Lý do chính là người ta muốn lợi dụng
tâm lý sùng bái để đầu tư quyền lực và quyền lợi của mình trên huyền
thoại của những cái xác ấy. Ví dụ, ở Nga, theo Nina Tumarkin, trong cuốn
Lenin Lives! The Lenin Cult in Russia, năm 1924, lúc Lenin mất, giới
lãnh đạo Cộng sản sợ là cái chết của ông sẽ dẫn đến sự sụp đổ của cả hệ
thống xã hội chủ nghĩa vừa mới được xây dựng ở Nga. Họ đều biết phần lớn
sức mạnh của chế độ đều nằm ở uy tín và huyền thoại bao quanh Lenin. Họ
rất hoảng loạn. Khi thấy khoảng hơn 700.000 người bất chấp cả băng
tuyết lạnh buốt ở Moscow để đến viếng thi hài Lenin, Stalin và Bộ Chính
trị mới quyết định khai thác ngay cái xác ấy: Mang đi ướp và bày cho mọi
người xem!
Đó cũng chính là lý do khiến Việt Nam, Trung Quốc và Bắc Hàn quyết định
ướp xác lãnh tụ của họ. Họ biết họ yếu. Họ cần thần hộ mạng: Đó là những
cái xác đã được khoét hết tất cả các cơ quan nội tạng, được ướp bằng vô
số các hóa chất khác nhau để cho khỏi hư thối.
Chế độ họ còn tồn tại được, quyền lực và sự ưu đãi của họ còn kéo dài
được một phần là nhờ những cái xác ấy. Bởi vậy, đừng hy vọng người ta sẽ
mang những cái xác ấy đi chôn sớm. Không đâu. Giới lãnh đạo không dại
dột đến như vậy: Những cái xác ấy còn nuôi được họ mà!