Hiệp định Paris được chính thức ký kết ngày 21/1/1973
Hiệp định Paris ký đã được tròn 40 năm. Lẽ ra đây phải là dịp toàn dân ta cùng nhau nhìn lại quãng đường dài vừa qua để rút ra những kinh nghiệm thiết thực quý báu nhất cho chặng đường sắp đến. Làm được như vậy chứng tỏ dân tộc ta đã trưởng thành và khôn ngoan.
Hiệp định Paris ký đã được tròn 40 năm. Lẽ ra đây phải là dịp toàn dân ta cùng nhau nhìn lại quãng đường dài vừa qua để rút ra những kinh nghiệm thiết thực quý báu nhất cho chặng đường sắp đến. Làm được như vậy chứng tỏ dân tộc ta đã trưởng thành và khôn ngoan.
Nhưng hình như chúng ta đã không cùng nhau làm như thế. Cuộc tranh
luận để xác định ai thắng ai thua trong cuộc chiến tranh thực tế là
huynh đệ tương tàn, là Bắc chinh Nam chiến, làm quân cờ phụ cho cuộc
chiến tranh ý thức hệ vừa nóng vừa lạnh giữa hai trận tuyến thế giới Dân
chủ và Cộng sản, cuộc tranh luận đáng buồn ấy vẩn diễn ra dai dẳng. Kẻ
thắng không phát huy được thế thắng, còn lao đao lo sợ, bị dân khinh
ghét, thì thắng cái gì? Mây mù tồn đọng của thế kỷ hỗn loạn vừa qua vẫn
phủ mờ, làm lạc hướng nhận thức và tình cảm của cả một dân tộc được coi
là có bản chất tinh anh, nhân bản.
Thật ra đây cần phải là dịp để nhìn lại cho minh bạch tình hình 40
năm trước để biết tiếc nuối một thời cơ hiếm có đã bị bỏ qua, từ đó
không để vuột mất thời cơ hiếm có trước mắt hiện nay.
Bốn mươi năm trước đã có thời cơ lớn xuất hiện để thể hòa hợp dân
tộc, thống nhất lòng dân, khôi phục và phát triển đất nước với tốc độ
cao, cải thiện cuộc sống cho toàn dân, bù lại những năm tháng chiến
tranh tàn khốc. Nhưng lãnh đạo duy ý chí, chủ quan, bị chiến thắng làm
cho đầu óc quay cuồng, sinh ra mù quáng, đã có những chủ trương sai lầm
có hệ thống: bỏ tù không phân biệt quân nhân viên chức cũ, cải tạo vội
vã công thương nghiệp, sáp nhập vội các tỉnh, quận, huyện, đổi tiền,
tiến công chiếm đóng mười năm dài Campuchia, thất bại trong chống giặc
nội xâm tham nhũng, lãng phí hàng trăm nghìn tỷ đồng trong quản lý các
tổng công ty quốc doanh, kết quả là xã hội bị băng hoại, đảng CS thoái
hóa bị khinh miệt về uy tín cầm quyền.
Nếu như lãnh đạo đảng CS hồi ấy tỏ ra thận trọng, sáng suốt, khôn
ngoan, biết học tập kinh nghiệm hòa giải dân tộc ở Hoa Kỳ khi chiến
tranh Bắc – Nam kết thúc, biết áp dụng bài học liên minh bền chặt giữa
những kẻ thù truyền thống như Pháp - Đức hay Mỹ – Nhật… thì tình hình
nước ta hiện nay đã khác hẳn, quan hệ quốc tế sớm được mở rộng và thắt
chặt với các nước dân chủ, và thế quốc tế của nước ta cũng đã khác hẳn.
Đến những năm 1989, 1990, khi bức tường Berlin sụp đổ, Liên Xô tan
vỡ, nếu như lãnh đạo đảng CS sáng suốt, tỉnh táo, biết nhận ra sai lầm
về đường lối, học thuyết đã quá rõ ràng, chủ động từ bỏ ý thức hệ
Mác-Lênin đã phá sản, trở về với dân tộc, thì tình hình cũng đã đổi khác
hẳn. Lại một dịp tốt bị bỏ lỡ, chỉ vì tất cả Bộ Chính trị bị nhiễm nặng
bệnh giáo điều, cổ hủ, không một ai có tư duy đổi mới mạnh mẽ, dân chủ
và sáng tạo. Trong hàng ngũ lãnh đạo không có một ai có tư duy độc lập,
biết lùi để tiến khi cần, biết rẽ sang trái hay sang phải tùy theo chặng
đường, cho nên cứ cắm đầu cắm cổ tiến lên với mục tiêu xã hội chủ
nghĩa, dưới lá cờ Cộng sản, trong khi không một ai hình dung được chủ
nghĩa xã hội và chủ nghĩa Cộng sản hình thù ra sao, bao năm nữa sẽ đạt,
con đường quá độ như thế nào, cũng không ước lượng nổi là qua mấy kế
hoạch năm năm, mấy chiến lược mười năm. Nghĩa là mục tiêu lờ mờ, mơ hồ,
huyền ảo ở phía trước.
Đến nay lại một thời cơ mới được mở ra, nhân việc sửa đổi bổ sung
Hiến pháp 1992 được đặt ra, dự định hoàn thành trong năm nay, có thể gọi
là Hiến pháp 2013, Hiến pháp của thế kỷ XXI. Bản dự thảo được đưa ra có
95 điều khoản được sửa đổi viết lại, 13 điều hoàn toàn mới, chỉ giữ
nguyên 18 điều. Ban dự thảo cho rằng đã làm được nhiều việc, thay đổi
đến 108 điều khoản, nhưng thật ra chỉ sửa những vấn đề thứ yếu, có thể
nói là lặt vặt.
Thay đổi lớn nhất là Điều 70 trong bản dự thảo mới nói về Lực lượng
vũ trang nhân dân. Trong các Hiến pháp 1946, 1959, 1980 và 1992 ghi “Lực
lượng vũ trang nhân dân là của nhân dân, có nhiệm vụ bảo vệ thành quả
cách mạng, bảo vệ độc lập, chủ quyền lãnh thổ toàn vẹn và an ninh của Tổ
quốc …”, và “lực lượng vũ trang nhân dân trung thành với Tổ quốc và
nhân dân, có nhiệm vụ sẵn sàng chiến đấu…”, không có chỗ nào nói trung
thành với đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) và có nhiệm vụ bảo vệ đảng CS
cả. Trong dự thảo hiện nay ghi rõ: “Lực lượng vũ trang nhân dân tuyệt
đối trung thành với đảng CS Việt Nam, Tổ quốc và nhân dân, có nhiệm vụ
bảo vệ độc lập, chủ quyền,toàn vẹn lãnh thổ của tổ quốc , an ninh quốc
gia và trật tự an toàn xã hội, bảo vệ đảng, nhà nước, nhân dân, chế độ
xã hội chủ nghĩa, cùng toàn dân xây dựng đất nước và thực hiện nghĩa vụ
quốc tế”. Những chữ gạch dưới không hề có trong cả 4 bản hiến pháp cũ.
Vì sao vậy? có thể hiểu là lãnh đạo đảng CSVN đang sợ quân đội và công
an khi có khủng hoảng chính trị gay gắt xảy ra, như ở Rumania, Liên Xô,
Tunisia, Ai Cập… quân đội và an ninh đã đứng hẳn về phía nhân dân xuống
đường và nổi dậy. Trong lo sợ họ đang đặt đảng của họ lên trước Tổ quốc
và nhân dân.
Hiện đang có chuyện hệ trọng hơn nhiều. Đó là nhân việc tu sửa Hiến
pháp, một nhóm trí thức có uy tín xã hội cao đã đưa ra kiến nghị chuyển
từ chế độ duy nhất một đảng sang chế độ đa đảng. Sáng kiến đưa ra vài
ngày đã có hàng ngàn người đồng tình nhiệt liệt. Đây là một đề nghị mạnh
dạn, đúng đắn, khoa học, thiết thực, hoàn toàn trong sáng, vì dân vì
nước, với những lý lẽ rất rõ ràng, rất khó bác bỏ.
Chưa có một chế độ độc đảng độc quyền đảng trị nào mang lại tự do no
ấm cho nhân dân cả. Một nền “dân chủ độc đảng” là một nền dân chủ không
thể có, một nền dân chủ mơ hồ, hoang tưởng. Chẳng lẽ thiên hạ ngu ngốc,
điên dại cả chăng khi tất cả các nước giàu có, văn minh, phát triển cao
đều theo chế độ dân chủ đa đảng? Họ lầm lẫn, mê muội dại dột cả chăng?
Họ muốn tự sát cả chăng?
Ở nước ta, rõ ràng những yếu kém, sai lầm trong quản lý kinh tế – tài
chính, quản lý xã hội, trong lựa chọn nhân tài, thất bại trong chống
quan liêu lãng phí tham nhũng đều có nguyên nhân thiếu vắng dân chủ,
thiếu lực lượng chính trị ganh đua với đảng cầm quyền, thiếu thế lực
kiểm soát làm đối trọng với đảng Cộng sản.
Nguyên nhân cơ bản làm Liên Xô, các nước CS Đông Âu sụp đổ là gì nếu
không phải là chế độ độc tài đảng trị phi dân chủ kiểu Mác-Lênin? Nguyên
nhân sụp đổ của chế độ độc tài ở Tunisia, Ai Cập, Libya là gì nếu không
phải là chế độ độc đoán đàn áp và tham nhũng, gây nên sự phẫn nộ, khinh
ghét, căm thù của quần chúng đông đảo, tạo nên cuộc xuống đường hùng
hậu do một bộ phận trí thức và thanh niên tiên phong lãnh đạo và làm lực
lượng xung kích?
Nhất nguyên và đa nguyên, độc đảng và đa đảng, độc tài và dân chủ
đang là hai quan điểm đối lập, hai trận tuyến lý luận và thực tiễn đối
kháng nhau gay gắt, khi cần rất nên đặt ra trong một cuộc trưng cầu dân ý
có quan sát của truyền thông quốc tế, của Liên Hiệp Quốc, trong không
khí bình tĩnh tự tin của một dân tộc đã trưởng thành.
Ai cũng thấy lãnh đạo của đảng CS hiện nay là trở ngại chính cho việc
chuyển đổi lịch sử theo hướng tiến bộ này. Họ sẽ viện ra đủ cớ, nhưng
ai cũng thấy cái nguyên cớ thật sự là ở những đặc quyền đặc lợi quá lớn
nhưng phi pháp mà họ đã thu được đang nuôi dưỡng lòng tham không đáy của
họ. Mong rằng số người đặt tiền bạc cao hơn nhân dân ấy hãy ngẫm
nghĩ về chữ “đủ ”. Họ đã giàu gấp trăm ngàn lần người dân bình thường
rồi. Hãy tự coi là quá đủ, để còn biết lẽ phải và trí khôn, lấy nền dân
chủ đích thực, tân tiến của toàn dân làm trọng.
Về nhiệm vụ thuyết phục những đồ đệ trung kiên của học thuyết nhất
nguyên độc đảng nên tự nguyện đi theo con đường cách mạng chân chính của
nhân dân, không gì bằng xin để cho trong nội bộ đảng khuyên bảo, thuyết
phục nhau, sẽ có hiệu quả hơn. Tôi mạn phép kể ra không ít cán bộ lãnh
đạo cấp cao của đảng đã sẵn sàng chủ trương thực hiện nền dân chủ đa
đảng trong trật tự theo một đạo “Luật về các chính đảng” sẽ được xây
dựng. Ví dụ như ông Nguyễn Văn An, nguyên chủ tịch Quốc hội; ông Trần
Phương và ông Vũ Khoan, nguyên phó thủ tướng; ông Nguyễn Đình Hương,
nguyên ủy viên Ban Bí thư Trung ương; các tướng lãnh quân đội Nguyễn
Trọng Vĩnh, Nguyễn Quốc Thước, Đặng Quốc Bảo; tướng Anh hùng Công an
Nguyễn Tài; các giáo sư tiến sỹ Phan Đình Diệu, Hoàng Tụy, Chu Hảo,Tương
Lai, Việt Phương, Nguyễn Quang A, Ngô Bảo Châu, Lê Đăng Doanh, Trần
Đình Thiên, Đào Công Tiến, Đào Xuân Sâm; các nhà nghiên cứu Phạm Chi
Lan, Dương Thu Hương, Nguyễn Trung; các nhà văn hóa Nguyên Ngọc, Phạm
Toàn, Phạm Xuân Nguyên; các luật sư Lê Hiếu Đằng, Trần Quốc Thuận…
Sẽ được hoan nghênh nếu như báo Nhân Dân mở một chuyên mục “ Nên độc
đảng hay đa đảng ?” để cho cuộc tranh luận được công khai, ngay thật,
sôi nổi, vừa mang tính lý luận, hàn lâm, vừa mang tính quần chúng rộng
rãi.
Bất cứ ai quan tâm đến vận mệnh của Tổ Quốc, cuộc sống có nhân phẩm
và nhân quyền của toàn dân không thể bỏ qua thời cơ hiếm có hiện nay để
nước ta có một hiến pháp tiến bộ xứng đáng với biết bao hy sinh gian khổ
đã qua.
Phương án thuận lơị nhất có thể gọi là “Sự chuyển đổi có điều khiển
trong luật pháp từ độc đảng sang đa đảng”,vừa từ dưới toàn dân đồng
thuận đòi hỏi bằng được quyền tự do của mình đưa lên trên, vừa từ trên
chủ động thấu hiểu nguyện vọng của bên dưới để có phương án lãnh đạo cụ
thể có hiệu quả cao.
Đảng CS cùng toàn dân hợp sức chuyển đổi cả hệ thống chế độ chính trị
là một cuộc cách mạng ôn hòa mà sâu sắc nhất, là thắng lợi thật sự vĩ
đại mang tính chất dân chủ đầy đủ và trọn vẹn, mở ra kỷ nguyên Dân Chủ
trong lịch sử nước ta. Làm như thế, đảng CS sẽ được ghi nhận có công lao
và vinh dự to lớn trong sự nghiệp cao quý này.
Nếu như lãnh đạo đảng vẫn một mực nhắm mắt bịt tai trước nguyện vọng
chính đáng của nhân dân, từ chối phương án “Chuyển đổi có điều khiển”,
cùng nhân dân làm trọn cuộc cách mạng dân chủ dân quyền, thì nhân dân
quyết không cam tâm thất bại.
Lực lượng của cuộc cách mạng dân chủ sẽ đòi một cuộc trưng cầu dân ý
công khai về vấn đề này. Nếu không đạt phương án này, nhiều cuộc xuống
đường ôn hòa nhưng cực kỳ rộng lớn sẽ được đặt ra, hòa bình nhưng bền bỉ
và quyết liệt để giành bằng được Quyền Con Người, quyền Tự do khao khát
suốt mấy thế kỷ dồn nén lại. Tại sao nhân dân Liên Xô và Đông âu làm
được, nhân dân Tunisia, Ai Cập, Libya làm được, nhân dân Miến Điện cũng
làm được, mà nhân dân và sỹ phu Việt Nam ta lại không làm được?
Nhất định cuộc tranh đấu chính nghĩa này sẽ toàn thắng khi lòng dân đã đồng, lại đúng thời cơ, hợp thời đại.
© Bùi Tín (nguồn VOA)