Người Buôn Gió
Thượng tá Đồng là người hỏi cung tôi. Mọi chuyện xoay quanh chúng tôi từ đâu đến,giờ nào, đi mấy người, mục đích gì.
Sau đó đến chuyện đêm hôm qua đến lúc bắt chúng tôi về.
Tôi
trình bày đầy đủ, họ hỏi về vụ clip tung lên mạng đoạn họ gọi là đoàn
công tác đang làm nhiệm vụ. Tôi nói không biết ai quay, ai tung. Họ hỏi
quen ai ở Vinh, tôi cũng chẳng quen ai.
Chả
mấy chốc đến trưa, thượng tá Duệ đứng giữa sân gọi tôi đi ăn cơm cùng
ông. Khi chúng tôi ra sân thì đoàn xe đặc chủng chở phạm nhân đang ở
giữa trại. Đáng phải ngăn tôi vào phòng, thì rất đông công an vây quanh
xe không cho phạm nhân xuống, dù cửa xe đã mở, họ chờ tôi chậm rãi đi
qua. Công an cũng không thúc tôi đi nhanh, họ cũng đứng kiên nhẫn như
sẵn sàng cứ đợi như thế đến khi nào tôi đi qua xe tù , mặc dù tôi cố
tình đi chậm để chờ đợi nhìn thấy các phạm nhân, nhưng hàng chục người
công an đứng khoan thai như thể muốn nói là biết tỏng ý đồ của tôi và họ
không hề sốt ruột cái chuyện tôi lần khần .
Thời gian ngưng đọng, tất cả im lặng khi tôi đi qua cửa xe chở phạm nhân.
Tôi
nhìn lên xe chỉ thấy một cô gái rất xinh, trắng trẻo , đeo kinh trắng
mặt bình thản lơ đãng nhìn xuống khuôn viên sân công an TP Vinh, nét mặt
cô không hề lo sợ hay sốt ruột gì. Tôi nghĩ cô ấy là nữ cảnh sát mặc
thường phục, nhưng tôi cố nghĩ thêm thì nhớ ra cô ấy là một trong mười
mấy người bị đưa ra xét xử vì đã gặp hình ảnh của cô ấy trên những thông
báo.
Lần
đầu tiên dù qua nhiều va vấp, quan sát tôi không phân biệt được giữa
công an và phạm nhân. Bởi vì thái độ người con gái đó quá đĩnh đạc, tự
chủ và tự nhiên quá thể. Một người con gái đôi mươi ngồi trong xe phạm
nhân, qua ô cửa sổ mà như một cô gái đang ngồi ở cửa sổ lớp học hay cửa
sổ quán cà fe. À chính xác là quán cà fe đợi bạn đến, đúng rồi, y như
thế mới khiến tôi phải nhầm lẫn, bất ngờ. Hình ảnh cô gái khắc sâu ám
ảnh tôi vô cùng, nhưng tôi còn phải suy nghĩ về chuyện đang diễn ra với
mình lúc này.
Tôi
đi cùng thượng tá Duệ và thượng tá Đồng vào phòng ăn của CATP Vinh, mỗi
bàn 6 người, tôi thấy Dũng và Thắng mỗi người một bàn ăn chung với các
công an khác. Tôi hỏi thêm thức ăn, một thượng uý đứng dậy ra khu bếp
hỏi mua. Hoá ra ở đây ăn theo tiêu chuẩn chung 15 nghìn một suất, còn ai
ăn thêm thì mua. Mấy người công an ngồi ăn cùng nói ở đây còn ăn tốt
hơn chỗ họ. Tôi nhìn quanh phòng ăn chật kín công an, an ninh đang ngồi
ăn. Hôm nay ở đây nhiều vậy vì chắc tại họ đến tập trung bảo vệ phiên
toà mà nhà nước gọi là xét xử công khai, cấm dân chúng tụ tập đông người
theo nghị định 38 CP.
Ăn
trưa xong, uống nước và ngồi nghỉ. Lúc hơn 1 giờ đoàn xe chở phạm nhân
chuẩn bị đi. Một cô cảnh sát, một cô an ninh rất chuyên nghiệp họ đứng
che luôn cửa khiến tôi không nhìn được ra ngoài. Nhưng tình cờ tôi thấy
Lê Văn Sơn đi qua thoáng 1 giây đồng hồ giữa khe hở giữa hai cô gái công
an, nó cứng cáp hơn lúc ở bên ngoài, ánh mắt nó nhìn rất kiên định
không hề tỏ vẻ lo lắng, sợ hãi.
Chúng
tôi nghỉ trưa, đến chiều họ vào hỏi cung qua quýt lại sự việc rồi đưa
ra ba cái túi có khoá. Họ bảo chúng tôi bỏ cả túi chúng tôi vào túi đó,
rồi khoá lại. Họ cầm chìa khoá còn chúng tôi cầm túi. Đến lúc đoàn xe
chở phạm nhân xử sắp về thì họ đưa chúng tôi ra xe inova chở đến khách
sạn sáng họ bắt chúng tôi. Cho chúng tôi ngồi ở quầy lễ tân uống nước, ở
đây tôi thanh toán tiền khách sạn rồi cứ ngồi đó chơi. Đến 6 giờ chiều
trước xe chở chúng tôi lại công an TP Vinh ăn cơm chiều.
Cơm
xong chúng tôi nằm xem ti vi, ông Dũng thì cãi bem bẻm gì phòng bên.
Tôi và Thắng nằm xem ti vi, đến 20 giờ thì công an bảo chúng tôi dậy đi
làm việc.
Tôi
đang ở phòng đầu, bỗng bị đưa đi đến phòng cuối. Tôi biết họ không muốn
tôi nhìn thấy cái gì đó, có thể là họ để Thắng và Dũng đi đâu, như về
trước chẳng hạn.
Tôi
làm việc với một đại uý, anh ta hỏi tôi nói không làm việc. Anh ta hỏi
lý do, tôi bảo anh ghi vào biên bản là tôi phản đối hỏi cung ban đêm, vì
theo luật trừ trường hợp bắt khẩn cấp, bắt quả tang, cần khai thác đồng
phạm, không thể trì hoãn ...mới được phép hỏi cung ban đêm. Anh ta ngớ
người rồi nói tôi cứ trả lời rồi anh ta ghi vào, tôi bảo anh ta ghi vào
rồi tôi trả lời. Nói đi nói lại rồi chả làm gì hết. Tôi hỏi anh ta biển
tên đâu, anh ta bảo chưa được cấp. Tôi bảo đại uý mà chưa được cấp biển
tên là thế nào. Anh ta bỏ tôi đấy đi ra ngoài.
Lúc
sau khoảng hơn 9 giờ tối, anh ta vào đọc cho tôi biên bản cảnh cáo về
tội cản trở chống đối người thi hành công vụ lúc đêm qua trong khách
sạn. Tôi bảo sao không lập biên bản lúc đêm mà sáng nay về đây hỏi mãi
giờ mới lập, vì tôi thấy lúc đó công an mới đưa nhân viên khách sạn đến
làm biên bản. Anh ta bảo tôi có ký biên bản không, tôi bảo có nhưng cho
tôi xin một tờ. Một đại uý an ninh quát tôi là
- anh cứ ký rồi có một bản.
Tôi cười nhạt, bảo có một bản trong túi mới ký.
Đại uý an ninh quát.
- Không ký thì thôi, cần gì.
Tôi bảo không cần thì thôi không ký, đó là các ông không cần tôi ký chứ không phải tôi không ký nhé.
Đại
uý cảnh sát đi, đại uý an ninh ở lại hằm hè. Hắn nằm trên giường xem ti
vi, tôi lên giường khác nằm hắn không cho. Hắn bắt tôi ngồi ghế, tôi
kéo ba cái ghế ra nằm. Hình như hắn biết về tôi , nên tỏ vẻ khó chịu.
Không như bao nhiêu công an từ hôm qua đến giờ họ đối xử với tôi rất
đúng mực , chu đáo. Giờ trong phòng có hắn và một thượng uý an ninh
trông tôi, thượng uý thấy việc bắt tôi ngồi cũng không cần thiết, nên
chính anh ta kéo thêm ghế giúp để tôi nằm.
Có tiếng xe ô tô, tiếng người đi, tiếng bảo lỡ tàu. Tôi đoán Thắng và Dũng được chở ra ga.
Còn
tôi ở lại, tôi thở phào, dù sao hai bạn tôi cũng đã ra. Còn tôi thì
không dễ thế được, dù có thả họ cũng chả thế thả tôi ở sân ga. Tôi đâu
có số được nhởn nhơ như thế, tôi đã được thả từ TP HCM khi họ đưa tôi
tận cửa phòng bay, ở Lạng Sơn khi tạm thu hết đồ đạc chỉ đủ tiền về, ở
Đà Nẵng khi sát giờ bay...đời nào họ thả tôi ở Vinh khi mà ngày mai
phiên toà vẫn còn tiếp tục.
Tôi
nằm hút thuốc, điếu thuốc cuối cùng, tôi nhờ an ninh mua. Nhưng thực sự
đã 12 giờ đêm, không thể mua được nữa. Tôi đang nằm thì có người vào
chụp ảnh tôi đang nằm, tôi bật dậy anh ta nói sắp chuyển giao tôi, nên
chụp ảnh chứng tỏ tôi còn khoẻ, tôi ngồi ngay ngắn cho anh ta chụp bằng
điện thoại. Sau đó người vào làm giấy bàn giao với nhau là tôi ở trạng
thái khoẻ khoắn. Thượng tá Duệ cầm ca táp, áo khoác đứng bên ngoài. Tôi
hỏi ông là di lý phải không, ông ta cười bảo làm gì có, chú cứ đoán mò.
Tôi nói không di lý sao anh cầm hồ sơ của em ở tay kia. Ông ta gật đầu
xác nhận.
6
người công an đưa tôi lên xe, có hai vị thượng tá, một là phó phòng
PC44 tỉnh Nghệ An, một là đội trưởng đội điều tra và các cảnh sát Nghệ
An và một an ninh Hà Nội. Xe đi đường mòn 1b, đến Thanh Hoá dừng lại ăn
cháo gà, tôi ăn uống đi lại ở quán ăn bình thường, người trong quán đông
nhưng nhìn chắc họ chả thể nghĩ tôi là người bị 6 người kia áp giải.
Tôi lúc ngủ say, lúc tỉnh, đến 7 giờ sáng xe vào Hà Đông.
Rẽ
vào trụ sở cơ quan an ninh Hà Nội, một nơi tôi quen đến mức có lần tôi
đi vào mà chả bị gác cổng hỏi giấy tờ. Khi đưa tôi vào trong , những
người công an tỉnh Nghệ An ngạc nhiên thấy an ninh Hà Nội hỏi tôi như
người quen, và tôi đi đến phòng phải làm việc không cần ai dẫn trước. Họ
thốt lên.
- Ôi hoá ra Hiếu làm việc đây nhiều quá rồi à ?
Hai
bên làm thủ tục bàn giao, lúc đang giao giấy tờ tôi nhìn thấy tờ công
văn của công an tỉnh Nghệ An, lời lẽ rất quyết liệt đối với tôi như cáo
trạng. Tôi hỏi thượng tá Duệ.
- Ai soạn công văn này thế anh ?
Ông ta nói không biết.
Nhưng
có một điều tôi biết, là người mà lần thứ hai trong đêm vào khách sạn
đòi khám đồ, rồi ra lệnh cấm chúng tôi đi là đại tá Hồ Xuân Hoà, trưởng
công an TP Vinh. Bảo sao lúc đó những người đi theo ông ta chỉ nhìn tôi
như muốn nói đừng nói gì lúc đó.
Thượng
tá Duệ ra về, ông bảo tôi khi nào vào Vinh thì gọi cho ông làm bữa
nhậu. Tôi bảo khi nào tôi tù ở trại Thanh Chương, Kỳ Sơn thuộc Nghệ An
ông có đi qua vào thăm tôi là được. Thượng tá Duệ cười bảo tôi cố nghĩ
sao mà làm ăn nuôi con, đừng cứ nghĩ chuyện làm gì khiến phải vào tù
tiêu cực thế, phải nghĩ cái tích cực chứ. Tôi bắt tay cảm ơn lời khuyên
của ông nói.
- Vâng cám ơn anh, em vẫn luôn nghĩ về điều tích cực.
Lúc này là sáng ngày 9/1/2013, những người công an Vinh rời đi, để tôi lại với cơ quan an ninh điều tra Hà Nội.
Nguồn Facebook Người Buôn Gió