Hoàng Lịch
(Dân Luận) Dưới đây là một câu chuyện không biết rõ thực hư,
được cho là chép lại những gì Nguyễn Bá Thanh đã kể lúc nhận Kỷ niệm
chương “Vì sự nghiệp sử học Việt Nam” do GS. Phan Huy Lê - Chủ tịch Hội
Khoa học Lịch sử Việt Nam trao tặng vào ngày 19-8-2012 tại Đà Nẵng.
Tôi luôn dành cho ông NBT sự ngưỡng mộ, đặc biệt là cách ông
"đối đãi" với TQ càng làm tôi phục cái tầm và sự tinh tế trong quan hệ
ngoại giao hơn..! Ông đúng là một chính khách mà có lẽ quá lâu rồi VN
mới xuất hiện...
Vụ việc sau đây tôi tạm đặt tít:
"TRUNG QUỐC "SẬP BẪY" BÍ THƯ ĐÀ NẴNG NGUYỄN BÁ THANH..."
Những ngày đầu năm 2013, khi giới truyền thông trong và ngoài nước
bắt đầu “dậy sóng” theo “hiện tượng Nguyễn Bá Thanh” - Ủy viên TW Đảng,
Trưởng Ban Nội chính TW, Bí thư Thành ủy Đà Nẵng thì dư luận rõ hơn về
bản lĩnh quyết đoán, dám nghĩ dám làm… của vị bí thư nổi tiếng này.
Nhưng ít ai lại biết rằng, đằng sau cá tính nổi trội đó của vị tân
Trưởng ban Nội chính TW còn là một con người tinh tế, mưu trí và góc
cạnh trong công tác đối ngoại, lắm lúc làm cho đối phương rơi vào “bẫy”
việt vị…
Một trong những sự kiện mà vị Bí thư Đà Nẵng đã làm cho phái đoàn
ngoại giao cấp cao của Trung Quốc phải “dở khóc, dở cười” chính là tình
huống khi Đà Nẵng đón tiếp phái đoàn do ông Vương Gia Thụy - Trưởng Ban
liên lạc Đối ngoại Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc dẫn đầu làm việc
tại Đà Nẵng. Lúc này, Đà Nẵng chủ động bố trí cho phái đoàn của ông Thụy
ở tại một khách sạn trên tuyến đường Trường Sa và tổ chức Hội nghị tại
đó (Trường Sa, tên quần đảo của Việt Nam khẳng định chủ quyền và Trung
Quốc đang tranh chấp)… Khi ông Thụy phát hiện ra địa điểm tổ chức quá
“nhạy cảm” và la làng đòi thay đổi nhưng thành phố giải thích là hết chỗ
nên phái đoàn Trung Quốc đành phải miễn cưỡng chấp nhận.
Bên lề Hội nghị, ông Nguyễn Bá Thanh không quên tận dụng thời cơ hiếm
hoi này để nói về chủ quyền biển đảo của Việt Nam đối với vị lãnh đạo
cơ quan đối ngoại TW của ĐCS Trung Quốc đầy quyền thế này, rồi thẳng
thắn đề nghị: Tôi (ông Thanh) với anh (ông Thụy) bỏ hai chức vụ ra đề
nói chuyện với tư cách bạn bè quen biết và nói chuyện theo văn hóa Á
Đông, ông chịu không?
- Vương Gia Thụy hỏi lại: “Thế văn hóa Á Đông là gì?”
- Nguyễn Bá Thanh trả lời và ví von: Ông còn hỏi câu đó làm gì. Văn
hóa Á Đông là trong gia đình hai anh em mâu thuẫn, thì người anh sẽ luôn
nhường cho người em hết, chứ không hề hơn thua...
- Vương Gia Thụy: Tôi không hiểu rõ các đồng chí, trước Mỹ xâm lược
gây bao nhiêu đau thương tan tác ở đây (Việt Nam), giờ Mỹ đưa Tàu sân
bay đến, các đồng chí vẫn ra nâng cốc chúc mừng là tôi không hiểu nổi..?
Nguyễn Bá Thanh: Xem ra tình báo Hoa Nam của các anh hóa ra cũng yếu quá..?!
- Vương Gia Thụy: Yếu ra sao?
- Nguyễn Bá Thanh: Đại sứ quán Mỹ có đến đây (Đà Nẵng) mời tôi đi
nhưng tôi đâu có đi. Tôi chỉ đạo cử các lãnh đạo cấp Sở ra với họ tí chứ
lãnh đạo có ai đi đâu?
- Vương Gia Thụy: Hảo, hảo (Tốt, tốt), có gì thì anh em trong nhà nói
chuyện chứ làm gì phải quốc tế hóa ầm ĩ lên thì lý lẽ là sao?
- Nguyễn Bá Thanh: Thực ra nhà có hai anh em nhưng khốn nổi là ông
anh “hơi” tham quá, thằng em chỉ chỗ này thì thằng anh bảo của ổng, chỗ
kia thì của tao, chỗ khách thì cũng của tao nốt… nên nó tức quá mới gọi
“hàng xóm” đến để chứng giám cách xử sự của anh có được không chứ không
phải gọi đến để đánh nhau..! Đến đây, ông Thanh không quên nhắc thêm:
“Tôi nói cho ông biết, nhà phải có cái hiên, cái sân rồi mới tới cái gì
đó… nhưng ông (Trung Quốc) vẽ cái đường lưỡi bò chi mà ôm sát cái bức
tường không còn hiên nữa chứ đừng nói sân… thế thì ai chịu nổi(?). Ở Đà
Nẵng ni chỉ cần mấy người bơi giỏi thì sải mấy sải là tới đường lưỡi bò
của ông ngay thì ông giải thích kiểu chi...(?)
Tranh thủ lúc này, ông Thanh không quên “ngăm” ông Thụy: “Ông nói lại
với ông Đào ( Hồ Cẩm Đào), bữa sau nếu đến một lúc nào đó mà thế hệ con
cháu chúng tôi theo Mỹ mà chống lại Trung Quốc thì có lỗi của các ông…
vì do ông đẩy nó tới chỗ đó! Ông nhớ đừng nhầm lẫn nghe, đừng nghĩ theo
Mỹ, theo Nga… không ảnh hưởng đến chúng ta… ông không nhận thức điều đó
là ông trả giá đắt thôi, bởi sau này tên lửa mang đầu đạn hạt nhân nó
đặt ở Lạng Sơn chĩa thẳng vào nhà ông thì khi đó ông mới giật mình..?”
- Vương Gia Thụy “khích” lại: “Sao họ không đưa ông (Thanh) vào Bộ ngoại giao để công tác nhỉ…”
- Nguyễn Bá Thanh: Con người tôi không có khả năng ngoại giao..!