Ngô Nhân Dụng
Các chế độ cộng sản chiếm được chính quyền theo
phương cách giống nhau, nhưng khi suy tàn thì mỗi đảng cộng sản tan rã
theo một cách khác nhau. Anh hay đọc Lev Tolstoi thì nhận ra ngay cả câu
này nhại theo câu mở đầu một tiểu thuyết nổi tiếng của ông (Anna
Karenina).
Các đảng cộng sản lên nắm quyền đều dùng vũ lực, như Lenin nói,
“Chiến tranh là bà mụ đỡ cho cách mạng.” Hoặc Mao nói, “Súng đẻ ra
quyền.” Nhưng các chế độ cộng sản ở Liên Xô và Ðông Âu khi sụp đổ thì
mỗi nơi bể vỡ một kiểu. Ðảng Cộng Sản Ba Lan tự chuyển giao quyền hành
cho Công Ðoàn Ðoàn Kết sau khi lâm cảnh hoàn toàn bế tắc. Ðông Ðức, Tiệp
Khắc phải nhượng bộ ý nguyện của người dân, sau các cuộc biểu tình dồn
dập. Hungary đã bắt đầu thay đổi từ vài chục năm rồi nhưng phải đợi đến
năm 1989 mới sụp đổ, một cách ôn hòa. Cộng sản Rumania hoàn toàn nhắm
mắt bịt tai, cưỡng lại đến cùng; đưa tới cái chết thảm khốc của vợ chồng
lãnh tụ sau cùng. Cộng Sản Nga khởi đầu chuyện thay đổi, cốt tìm đường
tự cứu vãn, hy vọng nhờ thế sẽ cai trị lâu dài hơn; nhưng cuối cùng
không tự cứu nổi, biết là hết thuốc chữa. Một yếu tố quyết định tình
trạng sụp đổ của các chế độ cộng sản trên là trình độ nhận thức của
người dân trong các nước đó đã lên cao đến mức chín mùi. Khi chế độ cộng
sản sụp đổ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, kể cả các đảng viên. Không
một chi bộ đảng nào đưa một ngón tay ra để cứu đảng.
Ðảng Cộng sản Việt Nam sẽ tan rã như thế nào? Ðây là một câu hỏi cần
nêu lên, càng sớm càng tốt. Thứ nhất, vì điều đó chắc chắn xẩy ra, cứ
theo như tình hình nội bộ ung thối của họ cũng như trình độ nhận thức
của người dân Việt Nam đã lên cao. Thứ hai, vì cần đoán trước cảnh tan
rã của đảng Cộng sản sẽ diễn ra làm sao thì người Việt mới có thể trù
tính việc xây dựng chế độ dân chủ tự do sắp tới phải tiến hành thế nào.
Cần chuẩn bị ngay từ trước, nếu không thì sẽ lúng túng kéo dài thời kỳ
chuyển tiếp quá lâu, tại hại cho tương lai dân tộc. Phải nói rằng việc
xóa bỏ chế độ cộng sản ở nước ta bây giờ không phải là điều khó nữa.
Nhưng sau đó thì công việc xây dựng lại đất nước mới sẽ khó gấp trăm,
gấp ngàn lần. Nhất là sau khi đất nước ta đã bị đảng Cộng sản phá cho hư
nát từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Ðây là một đề tài người Việt
Nam cần thảo luận với nhau, có thể nên viết thành cả cuốn sách ngay từ
bây giờ.
Ðảng Cộng sản Việt Nam đang tan rã. Ðây là một sự thật.
Ðó là một tập đoàn tham nhũng, thối nát và hoàn toàn bất lực trước
các khó khăn kinh tế của người dân. Nhưng họ nhất định khư khư ôm lấy
chính quyền không chịu nhả ra. Họ sẵn sàng đàn áp những đòi hỏi của “dân
oan” bị bóc lột và tiếng nói của giới trí thức trung thực muốn cứu vãn
đất nước. Từ mấy năm nay trong đảng Cộng sản họ la hoảng về “diễn biến
hòa bình,” chuyển sang báo động tình trạng “tự diễn biến.” Tất cả cho
thấy chính họ biết ngày tàn đang sắp tới; hiện tượng tự diễn biến là có
thật. Không phải tự diễn biến về tư tưởng, đường lối nào cả, vì bây giờ
đâu còn ai chứa tí ti tư tưởng nào nữa! Tình trạng tự diễn biến xẩy ra
trong lãnh vực cơ cấu quyền lực. Nói giản dị, là không biết ai có quyền
gì, ai phải nghe theo ai; nói cách khác, thằng nào được ăn miếng lớn,
thằng nào phải ăn miếng nhỏ. Nếu diễn biến hòa bình là may mắn. Bế tắc
quá thì sẽ diễn biến mà không được hòa bình. Ðể giải quyết vấn đề cơ cấu
quyền lực người ta đang sẵn sàng lên đài đấu võ chết thôi. Biết tình
trạng suy tàn đang tiến tới trước mắt, nhưng đám người đang hưởng những
đặc quyền đặc lợi không thể tự cởi các dây trói chằng chịt để thoát khỏi
ngõ bí. Bởi vì hễ một tay đầu sỏ muốn cởi bỏ một chỗ này thì lập tức có
tay đầu sỏ khác thấy sắp mất phần ăn, nhẩy vào phá đám, đòi cởi bỏ chỗ
khác. Tóm lại, hết thuốc chữa.
Các tay đầu sỏ biết nạn tham nhũng là hố sâu sẽ chôn vùi đảng. Nhưng
tham nhũng cũng là sợi dây liên kết cả đảng lại với nhau. Nếu không có
tham nhũng, nếu không hy vọng dùng quyền lực để làm giầu cho gia đình,
thì các đảng viên cầm quyền đâu còn thấy lý do nào để bảo vệ ách độc tài
của đảng? Không thể nào chấm dứt tham nhũng nếu còn chế độ độc tài, cho
nên họ chỉ còn cách dùng món võ tố tham nhũng làm khí cụ hại lẫn nhau.
Cuộc đấu đá công khai trong vụ Nguyễn Bá Thanh là một thí dụ dễ thấy
nhất. Nguyễn Phú Trọng đưa Nguyễn Bá Thanh về Hà Nội coi Ban Nội Chính
để dùng Thanh tấn công Nguyễn Tấn Dũng. Sau khi đem được ủy ban chống
tham nhũng về trong tay, Nguyễn Phú Trọng thật ra cũng không biết có
cách nào diệt phe Dũng hay không. Thanh có thể đóng vai tiên phong tấn
công vào thành trì kiên cố của đồng chí Ếch.
Ðồng chí Ếch bèn ra tay trước. Thanh tra Nguyễn Ðức Hạnh tố giác
những vụ thất thoát ở Ðà Nẵng, căn cứ địa của Nguyễn Bá Thanh làm thiệt
hại công quỹ hàng ngàn tỷ đồng. Thủ đoạn tiết lộ bản báo cáo của thanh
tra nhắm triệt hạ uy tín của Nguyễn Bá Thanh, giống như chặt chân ngựa
trước khi tướng tiên phong này lên ngựa! Ngày hôm sau, phe Nguyễn Bá
Thanh lập tức phản công, bác bỏ tất cả những kết luận của nhóm thanh
tra.
Khi đọc cả bản báo cáo của Nguyễn Ðức Hạnh và lời phản công của đàn
em Thanh là Văn Hữu Chiến, người ta thấy bản chất của chế độ trong việc
bóc lột người dân. Vấn đề lớn nhất là của người dân là Ðất. Tai họa của
bao nhiêu “dân oan mất đất,” của bao nhiêu anh Ðoàn Văn Vươn từ mấy chục
năm nay là đảng Cộng sản đã có đủ cách bóc lột người dân qua chính sách
ruộng đất để làm giầu cho nhóm lãnh tụ lớn nhỏ đang nắm quyền, từ trung
ương xuống tới cấp thành phố, cấp huyện, cấp xã.
Ðọc những lời biện bạch của Văn Hữu Chiến, chúng ta thấy rõ mấy điều.
Thứ nhất là các cán bộ địa phương nắm toàn quyền về việc phân phối
quyền sử dụng đất. Họ định giá đất bao nhiêu, trao quyền sử dụng cho
người nào, đó là lợi khí làm giầu mà họ chiếm độc quyền. Quyền của họ
dựa trên Hiến Pháp, nói rằng tất cả đất, ruộng là của công, và đảng Cộng
sản chiếm độc quyền lãnh đạo. Dựa trên hai điều đó, các cán bộ tha hồ
thao túng các luật lệ về đất đai để làm giầu.
Nhưng luật lệ về đất đai lại thay đổi như tin khí tượng, có lúc nói
thế này, có lúc nói khác đi. Luật lệ lại mơ hồ, như khi nói “tùy từng
thời điểm,” để các cán bộ nắm quyền tha hồ giải thích theo quyền lợi của
mình. Trong vụ tranh cãi về đất đai ở Ðà Nẵng ta thấy cảnh bên nào cũng
có thể biện minh cho công việc cấp phát quyền sử dụng đất của họ. Nói
là thiên vị, dĩ công vi tư, làm giầu cho phe đảng cũng đúng. Nói ngược
lại, cũng đúng nốt!
Tất cả chỉ vì những luật lệ về đất đai luôn thay đổi chủ yếu là lúc
nào cũng giữ một ý tưởng, là mọi quyền quyết định về giao đất cho ai sử
dụng đều nằm trong tay nhóm cán bộ cầm đầu ở địa phương. Các luật lệ đặt
ra lung tung, chằng chéo, nhưng các cán bộ lúc nào cũng nắm nắm quyền
giải thích luật theo ý mình, tức là theo quyền lợi của phe mình. Văn Hữu
Chiến nêu ra một thí dụ ai cũng phải thấy là “kinh khủng,” nếu không
sống trong chế độ cộng sản. Một người được giao quyền sử dụng đất với
giá là 100 tỷ đồng. Nếu đi vay ngân hàng thì chỉ vay được 60 tỷ thôi.
Người đó chuyển quyền cho chị em ruột, với giá mới là 600 tỷ; để có thể
tới ngân hàng vay được 360 tỷ!
Không có một nền kinh tế nào trên thế giới lại để xẩy ra hiện tượng
kỳ lạ như vậy! Nên nhớ là những đồng tiền mà ngân hàng đem cho vay là
tiền của người dân ký thác trong đó. Nên nhớ là đất công là của toàn
dân, chứ không phải do đảng Cộng sản làm ra. Bây giờ đảng nắm quyền
quyết định giá bán là 100 tỷ, rồi người mua vẫn dựa theo luật lệ dùng
đất cầm thế mà đi vay được 360 tỷ. Họ dùng hàng trăm tỷ bạc đó làm gì,
dân chúng không ai được biết hết! Sau cùng, họ có hoàn trả được ngân
hàng món tiền vay hay không, cũng không người dân nào được biết. Một
chính quyền thực sự do dân cử ra, trong một xã hội tự do dân chủ và nền
kinh tế có luật lệ, sẽ không bao giờ cho phép những quái thai kinh tế
như vậy xuất hiện! Còn ở nước ta, người ta kể ra những chuyện như vậy
lại cốt để biện minh là mình vô tội!
Vậy nguồn gốc tội lỗi nằm ở đâu? Tại sao ở nước ta câu chuyện “khủng
long thời tiền sử” này lại xẩy ra? Tất cả chỉ vì đảng Cộng sản nắm toàn
quyền, quyền hành vô giới hạn; cho phép các cán bộ thao túng, sử dụng
đất, sử dụng đồng tiền của người dân theo quyền lợi riêng của họ!
Các lãnh tụ cộng sản đã ngồi mát ăn bát vàng như vậy từ mấy chục năm
nay. Vì họ tranh giành miếng ăn, xâu xé lẫn nhau cho nên người dân mới
được thấy rõ những hiện tượng kỳ quái như thế. Cuộc đấu giữa các lãnh tụ
cộng sản phơi bày bộ mặt thật của chế độ.
Không biết trong thời gian tới vụ cãi lộn giữa Nguyễn Ðức Hạnh với
Văn Hữu Chiến và Nguyễn Bá Thanh sẽ đi tới đâu. Không biết cuộc đấu đá
giữa Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và Nguyễn Tấn Dũng sẽ đi tới đâu.
Tất cả là dấu hiệu cho thấy họ khó “tự diễn biến” trong hòa bình được.
Chế độ đang trên đường tan rã.