Nguyễn Trọng Tạo: Nhận được bài viết của nhóm học
trò biên kịch phim của thầy Nguyễn Quang Lập, tôi khá bất ngờ. Bất ngờ
vì Lập đã dạy dỗ nên một lớp người trẻ tuổi hiểu biết sâu sắc cái nghề
họ sẽ làm. Bất ngờ vì học trò rất am hiểu và kính trọng người thầy của
mình. Có lẽ việc Nhà văn Nguyễn Quang Lập (bloger Quê Choa) bị bắt tạm
giam đã làm lay động tâm hồn các em, và các em đã cất lên tiếng nói tự
trái tim về người thầy kính yêu của mình. Thật đáng trân trọng…
CÓ MỘT NGUYỄN QUANG LẬP NHÀ GIÁO…
1. Có nhiều người biết một Nguyễn Quang Lập, nhà văn của “Những mảnh
đời đen trắng”, “Tiếng gọi phía mặt trời lặn”, “Tình Cát”, “Ký ức vụn”,
“Chuyện đời vớ vẩn”…
Có nhiều người biết một Nguyễn Quang Lập của sân khấu kịch với “Mùa
hạ cay đắng”, “Lý Thường Kiệt”, “Điện thoại di động” “Đứa con bị đánh
cắp”…
Có nhiều người biết một Nguyễn Quang Lập, nhà biên kịch của những
kịch bản điện ảnh Việt Nam xuất sắc “Đời Cát”, “Thung lũng hoang vắng”,
“Không có Eva”, “Đảo của dân ngụ cư”… Và là đồng biên kịch của những dự
án phim truyền hình gây tiếng vang lớn “Cảnh sát hình sự”, “Gió qua miền
tối sáng”…
Có nhiều người biết một Nguyễn Quang Lập đầy dấu ấn của Văn Nghệ Trẻ,
một Nguyễn Quang Lập tham gia khởi lập tạp chí Cửa Việt… Một Nguyễn
Quang Lập của Nhà xuất bản Kim Đồng…
Và hẳn, càng nhiều người biết một Nguyễn Quang Lập, người tạo nên
chiếu rượu “Quê Choa”, nơi mà các bạn văn và độc giả gọi ông bằng cái
tên trìu mến “Bọ Lập”.
Nhưng, chúng tôi, những lứa học trò đầu tiên, lại tự hào, bởi chúng
tôi biết đến một Nguyễn Quang Lập mà rất ít người biết tới. Một Nguyễn
Quang Lập – thầy giáo. Một Alexan Đờ Cu Lập của riêng chúng tôi.
Nhóm biên kịch và các diễn viên phim “Lập trình cho trái tim”. Ảnh: Lương Trần.
2. Năm 2006, Khóa đào tạo Biên kịch, Lý luận phê bình điện ảnh do quỹ
Ford tài trợ đặt tại trường Nhân văn chính thức khai giảng khóa đầu
tiên. Trong buổi ra mắt, bên cạnh những cái tên quen thuộc Đặng Nhật
Minh, Phạm Nhuệ Giang … chúng tôi lần đầu biết đến Nguyễn Quang Lập,
người đàn ông với bước chân tập tễnh, đôi mắt biết cười. Người đàn ông
ấy khi ngồi ở bàn chủ tọa một tay vẫn nhoay nhoáy nhắn tin dưới gầm bàn,
dáng điệu vô cùng bình thản.
Cũng người đàn ông ấy, khuôn mặt chẳng chút phật lòng khi cả chục học
viên lớp biên kịch mà ông đảm trách, không một đứa nào biết ông là ai,
ông viết cái gì. Nhưng ông đã làm cả lũ học trò đang uể oải, lơ đãng lúc
đó ngồi thẳng người với câu tuyên bố sấm sét: “Thầy có thể biến một con
bò trở thành nhà biên kịch!!!”
Sau 8 năm, lời tuyên bố tưởng như “nổ tung giời” ấy đã trở thành hiện
thực. Những “con bò” đầu óc hoàn toàn phẳng phiu, hoàn toàn không có
những ý niệm nào về phim ảnh, về kịch bản, về cấu trúc, nhân vật khi đó…
giờ đây, đã trở thành những người làm nghề, những biên kịch thực thụ.
Nhưng hẳn, đó là chuyện của 8 năm sau. Còn khi đó, những giờ học của
thầy luôn làm lũ học trò chúng tôi đầy cảm xúc. Hào hứng, phấn khích, lo
sợ.
Hào hứng bởi lẽ, thầy không hề giấu nghề, giáo án do thầy tự soạn thảo, được in phát cho học viên theo từng ngày lên lớp.
Phấn khích là ở chỗ, ngay trong buổi học, chúng tôi đã có cơ hội cùng
nhau tạo nên những câu chuyện, những kịch bản, có thể “bán ra tiền”
ngay lập tức. Bằng chứng chính là “Cho em một ngày vui”, một bộ phim
“bài tập” mà chúng tôi cùng nhau làm, sau đó đã đoạt giải HCB Liên hoan
phim truyền hình toàn quốc lần thứ 26. Tiền nhuận bút vừa chia nhau, vừa
liên hoan bét nhè vẫn không hết.
Còn lo sợ là vì, thầy Lập là người đòi hỏi rất cao ở học viên. Thầy
đã nói ngay từ đầu, thầy yêu cầu “sự trung thực”- có lẽ vì chữ đó thôi
mà nhờ đó thầy dành được vinh quang, được ngàn người mến mộ nhưng cũng
vì chữ “trung thực” đó mà thầy gặp muôn vàn khổ nạn trong đời mình. Ngu
dốt có thể chấp nhận, nhưng lười biếng thì không. Sự lơ là, đối phó là
thứ thầy ghét nhất. Và khi đã chạm vào thứ mà thầy ghét, thì thầy mắng
thẳng, mắng nặng, mắng rát mặt thì thôi.
Nhưng, thật ra, sự sợ hãi của chúng tôi ngày đó, không hẳn là sợ bị mắng.
Mà chúng tôi sợ thầy thất vọng…
Bởi lẽ, hơn ai hết, chúng tôi biết thầy đã giành cho chúng tôi tâm huyết như thế nào…
3. Ngay khi khóa học còn chưa kết thúc, vào một buổi chiều ở Linh
Đàm, thầy gọi hai đứa tên Hà, hai đứa tên Thủy trong lớp đến, hỏi có
muốn làm phim với thầy không? Và khi mà bốn đứa mắt còn đang tròn xoe,
chưa biết thế nào, thầy đã quẳng mỗi đứa 2 triệu tiền tạm ứng, và bảo,
nếu thích rèn nghề, thích kiếm tiền, thì làm với thầy.
Và, chúng tôi, đã bắt đầu những chặng đường làm nghề đầu tiên như
thế. Phim “Âm tính” do thầy Lập dẫn dắt 4 chúng tôi, Thái Hà, Thu Hà,
Đinh Thủy, Nguyễn Thủy sau đó đã giành HCV Liên hoan phim truyền hình
toàn quốc 2010.
Trong một giờ học cuối khóa, 4 đứa được thầy đặt cái tên “Lưỡng Hà
Song Thủy” đã hí hoáy viết một lá thư nghịch ngợm gửi cho thầy, bảo thầy
ơi, chúng em muốn thành lập một công ty làm kịch bản, thầy làm giám đốc
đi. Thầy viết lại: Đồng ý. He he. Kí tên. Giám đốc Alexan Đờ Cu Lập.
Cái tên Alexan Đờ Cu Lập chúng tôi đùa nhau gọi thầy bắt đầu từ đó.
4. Có lẽ, từ những mong ước ngây thơ ban đầu của chúng tôi, và cũng
vì thương những học trò trong khóa, ra trường rồi chưa xin được việc,
cuối cùng thầy quyết định lập một công ty thật. Một công ty chuyên về
kịch bản. Rồi từ ấy, là “Một ngày không có em”, “Lập trình cho trái
tim”, “Siêu thị tình yêu”, “Con đường hạnh phúc…” những bộ phim liên
tiếp ra đời… Trong đó “Lập trình cho trái tim” đã trở thành một trong
những bộ phim truyền hình gây sốt nhất từ trước tới nay.
Thời gian ấy, biết bao niềm vui. Biết bao nỗi buồn. Biết bao tranh
cãi… Học trò – nhân viên căng mắt làm kịch bản. Thầy giáo – giám đốc vò
đầu bứt tóc ngồi biên tập. Bàn tay phải lách cách gõ bàn phím, sửa từng
chữ, từng đoạn. Kì cụi cả đêm. Mớ tóc là bị thầy hành hạ nhiều nhất, mỗi
lần tức tối ngoài đập bàn phím thì lại vò đầu đến rối tinh rối mù.
Và rồi là những buổi họp, những lần trả kịch bản. Lũ học trò lần nào
cũng nín cả thở, hồi hộp, đợi chờ “phán xét” của thầy. Bị thầy mắng,
thầy chê thì buồn thối cả lòng. Được khen một câu, thì sướng âm ỉ cả
tuần không hết… Nhưng đáng giá hơn cả, là từ những họp bàn và rút kinh
nghiệm ấy, chúng tôi được thầy truyền đạt, chỉ dẫn những bài học, mà sau
này càng làm nghề, chúng tôi càng ngấm.
Trong khoảng thời gian vài ba năm đó, chúng tôi từng là nguồn gốc của
những cơn thịnh nộ của thầy, nỗi thất vọng của thầy, sự bực bội của
thầy. Nhưng, chúng tôi cũng biết, chúng tôi hẳn cũng từng là niềm vui
của thầy, sự trìu mến của thầy, sự hi vọng của thầy…
Ấm áp là những khi vừa kí kết hợp đồng, lúc tiền nhuận bút về, những
lúc nghe tin phim bắt đầu bấm máy… thầy trò lại ngồi uống bia, hát hò
vui vẻ bên nhau. Lũ chúng tôi toàn con gái, giỏi ăn chứ không giỏi uống,
lần nào cũng chỉ nhìn thầy uống bia rồi há hốc mồm nghe thầy kể những
câu chuyện thâm cung bí sử trong làng văn. Những kinh nghiệm làm nghề.
Những ứng xử trong đời sống, rồi nghe thầy lắc đầu tặc lưỡi “Bọn con gái
ăn nhiều thật” hay thỉnh thoảng tư vấn tình yêu “Mấy cái đứa này ngốc
quá, chọn đàn ông là phải thế này này…”
Thầy trở thành người cha, người anh, người bạn lớn của tất cả chúng
tôi. Vậy nên, khi các bạn của khóa biên kịch thứ 2 muốn thầy giảng dạy
thêm, chúng tôi thậm chí còn giận thầy, vì thầy đã không coi chúng tôi
là những học trò duy nhất.
Nhưng cuối cùng, tất cả những học viên từng được thầy dẫn dắt đều làm
việc với nhau, gắn bó với nhau. Vì chúng tôi có chung đam mê nghề
nghiệp. Và vì chúng tôi có chung một người mà chúng tôi cùng yêu quý. Là
thầy.
5. Sau này, khi bắt đầu có thể tự đứng vững bằng đôi chân của mình,
ra ngoài làm việc, va chạm, chúng tôi mới nhận ra, thật may, trong giai
đoạn đầu tiên, chúng tôi đã có thầy đỡ đầu, đã có thầy che chắn. Bởi lẽ,
khi bước vào môi trường quá nhiều tráo trở, bị lừa lọc, bị ăn chặn, bị
quỵt tiền… chúng tôi mới hiểu ngày đó, nếu không có thầy, chúng tôi đã
không dễ dàng đến thế, để có được những dự án đầu tiên, những bộ phim
đầu tiên.
Thầy, người ngày ngày xức dầu để có thể đủ sức khỏe lên lớp, không bỏ buổi nào.
Thầy, người rút tiền chia cho từng đứa, khi nhận nhuận bút kịch bản.
Thầy bảo thầy phát lộc. Thực ra là bởi thầy biết có mấy đứa đang hết
tiền.
Thầy, người từng thuê cả chuyến xe về Nam Định, để lũ học trò biết không khí liên hoan phim, để chúng có thêm động lực cố gắng.
Thầy, người từng tặng cho học trò từng tấm thẻ điện thoại.
Thầy, người từng yêu cầu các diễn viên tên tuổi “chào” lũ học trò cho
tử tế, với tuyên bố “Sau này chúng mày rồi sẽ cần tụi nó đấy”.
Thầy, người từng bảo “Các em hoàn toàn có khả năng. Nếu các em không tin chính mình, thì làm sao người ngoài tin các em được”.
Thầy, người đã khiến chúng tôi có sự tự trọng khi làm nghề. Bởi lẽ, chúng tôi được dán một cái mác, là học trò thầy Lập.
Được là học trò của thầy, với chúng tôi, là cơ duyên. Là may mắn.
Và hẳn, cũng là một thương hiệu. Một thương hiệu mà chúng tôi luôn trân trọng với riêng mình!
Hà Nội, 12.2014
Những học trò thầy Nguyễn Quang Lập