Nguyễn Chính Kết
Thời đất nước bị thực dân Pháp cai trị khắc nghiệt, biết bao người
yêu nước đã đầu quân dưới lá cờ của Hồ Chí Minh. Đọc những bài văn của
ông Hồ kể tội thực dân Pháp, kêu gọi người dân đứng lên đấu tranh lật đổ
chế độ thực dân, hứa hẹn một tương lai thật tươi sáng cho đất nước,
biết bao người lầm tưởng ông là một người yêu nước, là một nhà cách mạng
thật sự. Nhưng than ôi, cướp được chính quyền từ chính phủ Trần Trọng
Kim rồi, Hồ Chí Minh thành lập ngay một chế độ độc tài còn hà khắc và
chà đạp nhân quyền gấp bội thực dân Pháp. Dân tộc ta đúng là “tránh vỏ
dưa, gặp vỏ dừa”! Biết bao người yêu nước trước đây từng đầu quân dưới
lá cờ “giải phóng dân tộc” của Hồ Chí Minh phải thất vọng, uất ức và hối
hận vì mình đã lầm lẫn một cách nghiêm trọng, trở thành kẻ đồng loã với
những tên tội đồ dân tộc, góp phần làm nên chế độ buôn dân bán nước
hiện nay.
Tình trạng Việt Nam hiện nay còn tệ hại hơn cả thời thực dân Pháp.
Nhiều lực lượng trong và ngoài nước đã đứng lên đấu tranh, quyết tâm
giải thể chế độ hiện hành. Những gì cần làm trong cuộc đấu tranh − như
tố cáo tội ác của chế độ, thức tỉnh lòng yêu nước của toàn dân, kêu gọi
người dân tham gia đấu tranh xóa bỏ chế độ… − thì Hồ Chí Minh ngày xưa
đã làm, và hiện nay các đoàn thể đấu tranh chống độc tài cộng sản cũng
đang làm.
Nhưng vấn đề rất quan trọng cần phải nghiêm túc đặt ra là: sau khi
giải thể chế độ độc tài phi nhân này thì chế độ thay thế nó là chế độ
gì? Đừng để đất nước lâm vào cảnh “tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa” như Hồ Chí
Minh đã gây nên, là thay thế chế độ thực dân tàn bạo bằng chế độ cộng
sản còn tàn bạo hơn gấp nhiều lần. Nhưng làm sao biết được chế độ mới mà
chúng ta chủ trương thay thế chế độ độc tài toàn trị hiện nay có phải
là một chế độ thật sự tự do dân chủ không?
Một nguyên tắc giúp chúng ta biết được, đó là: cứ xem cây thì biết trái. Cây tốt ắt sinh trái tốt và cây xấu ắt sinh trái xấu.
Ứng dụng nguyên tắc này vào cuộc đấu tranh chống thực dân của cộng
sản ta thấy Hồ Chí Minh không hề áp dụng những nguyên tắc của các chế độ
dân chủ mà chỉ sử dụng những phương cách mà các chế độ độc tài chuyên
môn sử dụng. Do đó, dù Hồ Chí Minh có nói hay cỡ nào, hứa hẹn những điều
tốt đẹp tới đâu, thì chế độ mà ông ta thành lập thời hậu Pháp thuộc ắt
phải là một chế độ độc tài, phi nhân.
Cũng vậy, cứ xem cách mà các đảng phái, đoàn thể hay cá nhân đang áp dụng trong cách đấu tranh hiện nay, ta có thể biết ngay sau khi giải thể được chế độ cộng sản, nếu những tập thể hay cá nhân đó nắm quyền, thì họ sẽ lập nên một nhà nước hay thể chế loại nào, độc tài hay dân chủ. Nếu khi chưa nắm được quyền bính mà họ đã hành xử như cộng sản thì chắc chắn khi nắm được quyền bính trong tay, họ sẽ hành xử không khác gì cộng sản.
Cũng vậy, cứ xem cách mà các đảng phái, đoàn thể hay cá nhân đang áp dụng trong cách đấu tranh hiện nay, ta có thể biết ngay sau khi giải thể được chế độ cộng sản, nếu những tập thể hay cá nhân đó nắm quyền, thì họ sẽ lập nên một nhà nước hay thể chế loại nào, độc tài hay dân chủ. Nếu khi chưa nắm được quyền bính mà họ đã hành xử như cộng sản thì chắc chắn khi nắm được quyền bính trong tay, họ sẽ hành xử không khác gì cộng sản.
Cách hành xử của cộng sản có thể tóm gọn như sau:
● Cộng sản không chấp nhận sự khác biệt hay đa dạng trong lãnh vực
chính trị đối với những người cùng theo đuổi mục đích chống thực dân đế
quốc như họ. Vì thế, họ tìm cách bách hại hay tiêu diệt những ai tư
tưởng hay có lập trường chính trị khác với họ. Họ không chấp nhận khác
biệt hay đối lập. Đối với họ, đối lập hay khác biệt đồng nghĩa với chống
đối, là đối thủ, là kẻ thù, cần phải trừng trị hoặc tiêu diệt.
− Hiện nay, rất nhiều người cùng quyết tâm chống độc tài cộng sản,
cùng đấu tranh cho tự do dân chủ như chúng ta, nếu có ai nói nghịch tai
ta, khác quan điểm hay lập trường của ta, mà ta quyết triệt hạ họ, mạt
sát họ hết ngày này qua tháng khác, thì ta cũng đâu khác gì cộng sản?
Người dân trong và ngoài nước cũng như chính giới các nước dân chủ làm
sao ủng hộ ta được khi thấy ta hành xử y hệt cộng sản?
● Cộng sản chủ trương tuyên truyền dối trá, lừa đảo miễn sao có lợi
cho mình và có hại cho đối thủ. Họ triệt để áp dụng câu nói của Goebel:
“Một câu chuyện dù hoàn toàn không đúng sự thật, nhưng nếu chúng ta cứ
nhắc đi nhắc lại, thì lúc đầu dân chúng có thể không tin, nhưng rồi sẽ
bán tín bán nghi, và nếu cứ tiếp tục nhắc lại mãi thì cuối cùng họ sẽ
phải tin đó là sự thật.” − Để hạ thủ những người khác lập trường hoặc
bất lợi cho mình, cộng sản sẵn sàng dựng chuyện, vu khống và tuyên
truyền bằng đủ mọi phương tiện để hạ uy tín, để mọi người nghĩ xấu và
tẩy chay họ. Để mọi người dễ tin hơn, ngoài việc “tuyên truyền đen” là
vu khống trắng trợn, cộng sản còn sử dụng “tuyên truyền xám” là dựa trên
những sự kiện có thật để từ đó bịa thêm những tình tiết bất lợi cho
đương sự. Nhờ những sự kiện có thật đó, người dân dễ tin vào những tình
tiết bịa đặt kia. Cộng sản sẵn sàng chụp mũ “phản động” cho những ai
chúng không ưa hay có khả năng cạnh tranh với chúng.
− Nếu ta cũng áp dụng câu nói của Goebel, sẵn sàng dựng chuyện vu
khống người khác, chụp mũ cộng sản cho những ai ta không ưa, thì ta có
khác gì cộng sản? Làm sao những quốc gia có lý tưởng dân chủ chấp nhận
ủng hộ những lực lượng đấu tranh nhằm giải thể chế độ độc tài cộng sản
khi họ nhìn thấy những lực lượng này nếu thành công thì sẽ thành lập nên
một chế độ độc tài khác, cũng chụp mũ, vu khống y như cộng sản?
● Cộng sản chủ trương “thà bắt lầm hơn bỏ sót”: chỉ cần nghe vài câu
nói hay thấy một hành động đáng nghi nào đó là đã vội kết án bừa bãi,
sẵn sàng bỏ tù hay tiêu diệt người ta. Đối với cộng sản, kết án oan một
người hay hàng trăm người không phải là vấn đề. Điều này chúng ta thấy
rất rõ qua những phiên tòa cộng sản, nhất là những phiên tòa xử những
người bất đồng chính kiến. − Còn các chế độ thật sự dân chủ thì chủ
trương “thà tha lầm hơn bắt lầm”. Nếu chỉ là nghi ngờ, chưa đủ bằng
chứng để kết tội, thì vẫn phải coi đối tượng là hoàn toàn vô tội.
− Trong hai cách đó, ta hành xử theo cách nào? Nếu chỉ dựa vào một
vài sự kiện khả nghi nào đó mà ta đã vội kết án những người cùng đấu
tranh dân chủ với ta là cộng sản, là thân cộng, hay chụp cho họ một cái
mũ bất lợi nào đó, thì cộng sản với ta có gì khác nhau? Nhiều người đã
bỏ cuộc, rời hàng ngũ đấu tranh vì bị chụp mũ vô cớ, hoặc nhìn thấy
những người đấu tranh khác bị chụp mũ. Họ không còn tin tưởng vào chính
nghĩa của những người mang danh đấu tranh dân chủ mà lại sẵn sàng chụp
mũ người khác như thế!
● Cộng sản chủ trương dùng bạo lực để ép buộc người khác phải làm
theo ý muốn hay đường lối của mình. Ai không theo thì khủng bố, hành
hung, tra tấn, sách nhiễu. Trong cuộc cải cách ruộng đất, nhiều người bị
buộc phải đấu tố địa chủ mà đành phải đấu tố mặc dù biết người mình đấu
là vô tội, thậm chí còn là người ơn của mình nữa. Chỉ vì sợ bị khủng
bố, phiền nhiễu mà đành phải làm điều trái với lương tâm, đạo nghĩa.
− Nếu ta cũng dùng bạo lực và khủng bố để ép buộc người khác phải
theo hoặc ủng hộ lập trường của mình, không chấp nhận cho họ được tự do
bày tỏ điều họ nghĩ, thì ta khác cộng sản ở chỗ nào? Thời đại tân tiến
hiện nay, bạo lực và khủng bố có nhiều dạng, chẳng hạn qua những phương
tiện truyền thông như truyền thanh, truyền hình, internet, email,
facebook... không nhất thiết phải dùng tới súng đạn, dao búa hay thứ vũ
khí khác. Nhiều người mang danh đấu tranh nhưng không dám nói dám làm
những gì cần phải nói phải làm chỉ vì sợ bị khủng bố bởi chính những kẻ
cùng chiến tuyến với mình, họ sợ “tự đưa lưng cho người ta đánh”, sợ “bị
văng miểng”.
● Để hô hào đấu tranh, cộng sản khích động hận thù bằng cách tuyên
truyền về những tội ác có thật của thực dân Pháp, và bịa ra những tội ác
để gán cho “đế quốc Mỹ” và chính quyền Miền Nam Việt Nam. Bị tuyên
truyền, nhiều người dân tin thật, đâm ra căm thù rồi tình nguyện chống
lại những người mà cộng sản muốn chống.
− Nếu ta cũng dựng chuyện, vu khống để tuyên truyền gây chia rẽ, hận
thù, để mọi người cùng với ta căm thù kẻ ta ghen ghét, kẻ bị ta coi là
đối thủ, mặc dù họ hoàn toàn vô tội, thì ta cũng độc ác đâu thua kém gì
cộng sản?
● Cộng sản chủ trương sử dụng bất kỳ phương tiện nào, kể cả những
việc thất đức tàn ác, miễn sao đạt được mục đích mình muốn. Còn các chế
độ dân chủ không chấp nhận những phương tiện trái đạo đức.
− Nếu ta cũng sẵn sàng làm những chuyện thất đức, vu oan giá họa cho
người để đạt được những gì ta muốn, thì ta tuy chống cộng sản nhưng cũng
xấu xa đâu kém gì chúng?
Vậy thì chúng ta đang chống cộng, đang đấu tranh cho tự do dân chủ theo kiểu nào? Kiểu độc tài cộng sản hay kiểu tự do dân chủ?
Nếu đấu tranh chưa thành công, chưa nắm được quyền lực trong tay mà
chúng ta đã xử sự giống hệt cộng sản thì lấy gì bảo đảm rằng thể chế mà
chúng ta sẽ thành lập tốt hơn chế độ cộng sản hiện nay? Nếu giải thể chế
độ cộng sản để lập nên một chế độ khác cũng độc tài, khủng bố, thất đức
như cộng sản, thì chính ta cũng nguy hiểm cho dân tộc không kém gì cộng
sản?
Cuộc đấu tranh cho tự do dân chủ hiện nay đang bị hai loại người sau
đây cản trở: (a) Những người cộng sản công khai hoặc dấu mặt, nằm vùng;
(b) Những người thật sự chống cộng nhưng với não trạng độc tài và thất
đức, cách hành xử không khác gì cộng sản; họ chống cộng mạnh hơn ai hết
nhưng cách họ chống y hệt cách cộng sản chống thực dân Pháp và chống Mỹ
trước đây.
Chúng ta cần xét lại cách đấu tranh của mình và sửa đổi lại nếu cần.
Nếu đấu tranh dân chủ hay chống cộng theo kiểu cộng sản, chúng ta sẽ
đánh mất chính nghĩa.
Hành xử như người cộng sản để bảo vệ chính nghĩa chẳng khác gì uống
thuốc độc để bảo vệ sức khỏe. Sức khỏe chẳng những không giữ được mà còn
gây bệnh hoặc chết người.
Là người đấu tranh dân chủ, hãy hành xử theo tinh thần dân chủ! Chỉ
như thế chúng ta mới giữ được chính nghĩa, và cuộc đấu tranh cho tự do
dân chủ của chúng ta mới thành công!
Houston, ngày 15/9/2014.