Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

Suy nghĩ về quê hương


Bích Ngọc
theo Diễn Đàn
Mưa kèm theo gió thổi, đập mạnh vào cửa sổ, làm tôi giật mình thức giấc, nhìn đồng hồ đã quá nửa khuya, bước sang phòng bên cạnh, kéo mền, đắp ngay ngắn lại cho con, nhìn khuôn mặt con gái đang say giấc nồng, bất chợt tôi nhớ đến cô bé Nguyễn Phương Uyên.
Trưa nay đọc báo Diễn Đàn, mục "thấy trên mạng", đưa tin sinh viên Nguyễn Phương Uyên, đã bị công an bắt giam, vì tội danh làm thơ chống giặc xâm lăng Trung Quốc, mấy ngày nay cha mẹ em, bỏ mọi công việc làm dưới quê, lên Sài gòn, chạy vạy khắp nơi tìm con, nhưng đến gõ cửa cơ quan nào, bà cũng chỉ nhận những cái lắc đầu vô cảm từ phía công an.
Mẹ của Nguyễn Phương Uyên, giọt nước mắt lăn dài trên má, khuôn mặt bơ phờ vì mất ngủ, lo lắng, thương cho đứa con gái bé bỏng của bà, thấy xót xa làm sao!
Nhớ đến câu khẩu hiệu năm xưa " giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh ", vậy thì cô bé đáng được khen, được nêu gương quá đi chứ, em còn ở lứa tuổi hồn nhiên" ăn chưa no, lo chưa tới", lứa tuổi mà xã hội bây giờ đầy rẫy các trẻ vị thành niên, chỉ biết ăn chơi, hưởng thụ, thì Phương Uyên với tâm trạng khắc khoải, lo cho vận nước, viết lên suy nghĩ, kêu gọi chống giặc Tàu, đang xâm lăng đất nước, chiếm lãnh thổ Việt Nam.
Giặc Tàu đã gây bao đau thương, đánh đập, giết chết ngư dân nghèo Việt Nam, làm chia lìa, tan tác bao gia đình, vợ mất chồng, con mất cha, kéo theo biết bao hệ lụy, con em ngư dân phải bỏ học nửa chừng, thay cha tìm mưu sinh, phụ giúp Mẹ, ánh mắt các em buồn vời vợi, hướng nhìn vô định về tương lai mập mờ, như ngọn đèn dầu leo lét, mà cha các em thắp trên con tàu nhỏ bé, khi vẫy chào vợ con, bắt đầu ra khơi, mưu sinh ngay trên vùng biển của chính đất nước mình, lại bị giặc Tàu hà hiếp, giết mất xác.
Nước mắt chua xót, cam chịu của các bà vợ, của các con em ngư dân, trong bộ film Phóng sự do ông André Menras trình chiếu khắp nơi, làm chúng tôi cũng đau xé tâm can, khi nghĩ về thân phận của người dân Việt Nam.
Nguyễn Phương Uyên, một cô gái nhỏ bé, khuôn mặt trong sáng, thánh thiện, với tội danh mà Công an gán cho "Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân" (?), thêm tội danh làm thơ, chống Trung Quốc (?)
Theo tôi, Nguyễn Phương Uyên tuổi đời còn rất trẻ, mà đã có lập trường yêu nước rõ ràng, mãnh liệt. Như vậy Nguyễn Phương Uyên đáng được khâm phục, đáng được trân trọng quá đi chứ!

Mới đây báo chí trong nước đưa tin và đăng hình ông Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng sang thăm hữu nghị Trung Hoa, mặt mày ông tươi cười, hớn hở, bắt tay thật chặt với các viên chức lãnh đạo cấp cao của Trung Hoa. Trong khi Việt Nam vào giai đoạn dầu sôi, lửa bỏng, giặc Trung quốc ngang nhiên xây dựng những tòa nhà chính phủ TQ kiên cố, ngay trên quần đảo Trường Sa của Việt Nam. Ông – một vị Thủ Tướng – lại không nêu cao tinh thần dân tộc, lòng yêu nước, không một bài phát biểu hùng hồn, không một động thái chính trị rõ rệt lên án Trung Quốc xâm lăng lãnh thổ Việt Nam, mà tổ tiên dày công gầy dựng. Bên tai tôi vẫn còn vang vọng, hùng hồn bài thơ của tiền nhân trong kháng chiến chống quân Tống, học thuộc lòng làu làu từ thời Trung Học Trưng Vương, oanh liệt tự hào, dõng dạc biết bao :

Nam quốc sơn hà

Nam quốc sơn hà Nam đế cư,
Tiệt nhiên định phận tại Thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.

(Sông núi nước Nam, vua Nam ở,
Rành rành định phận tại sách trời
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm
Chúng bây sẽ bị đánh tơi bời)

Hàng triệu người dân Việt Nam trong và ngoài nước đều nghiêng mình, ngả mũ chào kính phục lòng yêu nước của em Nguyễn Phương Uyên, của nhạc sĩ Việt Khang, các Luật sư, Bác sĩ, các nhà trí thức, bloggers, hiên ngang bày tỏ quan điểm yêu nước, thương dân, kêu gọi chúng ta cùng nhau chống giặc xâm lăng phương Bắc, đòi dân chủ, bình đẳng.
Vậy mà điều vô lý hết sức, lại có thể xảy ra ngay trên đất nước Việt Nam, là để trả giá cho hành động yêu nước của mình, họ lại bị nhà nước bắt giam, giữa bốn bức tường lạnh lẽo, sau chấn song sắt, không ngày trở về, vô lý quá đi mất!
Càng thương, càng kính trọng những nhà ái quốc trẻ tuổi, thì tôi càng giận biết bao các ông chính trị gia Việt Nam, các ông quyền cao, chức trọng, đang công du khắp nơi trên thế giới, các ông ngồi Mercedes, được tiếp đón long trọng, tiệc tùng cao sang, mỹ vị, uống rượu ngoại đắt tiền, vậy các ông có khi nào chạnh lòng, lương tâm có giây phút nào cắn rứt, xấu hổ, khi nghĩ đến những nhà ái quốc trẻ, chỉ vì bày tỏ lòng yêu nước, mà phải bị giam cầm.
Các ông có bao giờ thương cảm cho những nông dân bị chiếm đoạt đất đai ? Các bác nông dân bao tháng ngày còng lưng, áo vải sờn vai, phơi mình giữa trưa nắng gay gắt, đổ bao công sức, mồ hôi, cấy cầy trên mảnh ruộng, chăn nuôi thủy sản, những nông dân nghèo đã vắt kiệt sức lao động, bằng chính sức lực của mình, đóng thuế cho xã hội, đem lợi tức cho ngân quỹ quốc gia. Để rồi chính các ông, những nhà lãnh đạo, được thừa hưởng thành quả, công sức của dân. Vợ con của các ông sống trong cao sang, nhung lụa quyền quý.
Vậy các ông có bao giờ tự thân đến từng gia đình ngư dân, để an ủi, động viên, để cùng cảm nhận nổi đau khổ của vợ, con cái ngư dân, đã bị giặc Trung Quốc ngang nhiên giết chết? Biết bao giờ các ông mới sẽ đến bắt tay từng nhà yêu nước trẻ tuổi, nói lời cảm ơn rằng họ đang nêu cao tinh thần yêu nước, bất khuất chống ngoại xâm?
Không, hoàn toàn không, thay vào đó các ông còn bỏ tù những ai dám nói lên chính kiến của mình, ghép cho họ tội chống phá, trong khi kẻ đáng bị bắt chính là những tên giặc Tàu đang hiện diện trên đảo Trường Sa, Hoàng Sa.
Từ khi tôi được sinh ra, lớn lên trên đất nước Việt Nam, cho đến giờ, nhìn lại đất nước, sao vẫn thấy toàn là những chuyện buồn, đầy rẫy bất công, vô lý, ngay cả vì bày tỏ quan điểm yêu nước, quyền tự do cơ bản, mà người dân cũng bị bỏ tù ngay trên chính quê hương mình.
Thấy chua chát làm sao, cái khẩu hiệu giăng đầy khắp nơi, từng cơ quan chính phủ " Đảng và nhà nước ta vì dân, phục vụ nhân dân" 
" Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, độc lập, tự do, hạnh phúc "
Đọc  đến hai chữ " Tự do, Hạnh phúc", sao thấy mắt mình cay xè. Nén một tiếng thở dài, tôi mở toang cửa sổ, nhìn sang khu rừng cạnh nhà, mùa Thu đang hiện diện khắp nơi, trên từng ngọn cây, lá vàng rơi phủ kín sân, thoáng chốc một cơn gió đến thổi tung đám lá vàng lên không trung, rồi đáp nhẹ nhàng xuống bãi cỏ mềm, cảnh thiên nhiên vào mùa Thu làm buồn thêm, buồn khi nghĩ về Việt nam, quê hương mình, dân tộc mình.

Bích Ngọc
Frankfurt

Lưu trữ

Tự điển



Tự điển Việt Nam
đã được bổ sung những ý nghĩa "chính thức"