Mình
chẳng phải là nhà văn, chỉ là kẻ viết chơi làng nhàng trên mạng. Mỗi
thứ xía vào một tí, nhiều khi đọc lại những thứ hổ lốn mình viết, chả
biết gọi đó là gì. Thế nhưng mình vẫn có độc giả. Nói thì bảo là không
khiêm tốn, nhưng thực sự là vậy. Báo chính thống có dòng hậu trường sân
khấu về ca sĩ lấy chồng giàu, nghệ sĩ chia tay, người mẫu đồng tính, lộ
'' hàng'' , sốc, choáng...cũng có độc giả vô khối. Thì việc mình viết
lôm côm có vài người độc giả cũng là chuyện bình thường.
Độc giả của mình toàn các ông già, đôi khi là vài cậu thanh niên. Chả có em gái nào xinh tươi cả.
Một trong những người đó là nhiếp ảnh gia Nguyễn Đình Toán. Chú Toán mình hay gặp, lúc ở sự kiện
này, lúc ở sự kiến khác. Trong những lúc ấy, chỉ thấy chú Toán âm thầm,
lặng lẽ lướt đi giữa đám đông, tay máy bấm liên hồi. Mình lúc đầu nghĩ
chú ấy chỉ là người thợ ảnh cần mẫn, chuyên tâm, không để ý đến gì khác
ngoài chuyên môn của mình là chụp ảnh.
Một
hôm mình đế quán Lộc Vàng, thấy chú Toán ở đó. Nhờ chú chỉnh chế độ cái
máy ảnh của mình. Chú chỉnh xong đưa máy trả, nói rất nhỏ.
- Viết khá lắm.
Giật mình nhìn quanh tưởng chú nói gì, hay nói ai. Nhưng thấy cái nhìn của chú trìu mến vào mình. Mới biết là chú nói mình.
Ôi
thế ra người đàn ông cục mịch, ít nói, cần mẫn này đọc cả những cái lôm
côm mà mình viết trên mạng. Thật bất ngờ, rồi vài lần nói chuyện với
chú Toán, mới biết mọi thứ trong làng văn học, nghệ thuật Việt Nam, con
người, tác phẩm nào chú cũng biết hết. Cả đến sự cố trong cuộc đời của
người hát chơi nghiệp dư nữa, chú cho xem những tấm ảnh chú chụp ông
Toán Xồm từ những năm 80 ở đầu Tô Hiến Thành. Lúc ông Toán Xồm tù về,
không có nhà cửa, phải nằm ngoài vỉa hè. Bỗng tự hỏi, có nơi nào xảy ra
sự kiện liên quan đến văn học, nghệ thuật có tính lịch sử mà chú Toán
không có mặt nhỉ.?
Chú
Toán cho mình một đĩa VCD của đạo diễn Trần Văn Thuỷ và Nguyễn Sĩ Chung
thực hiện nhân dịp kỷ niệm 1000 năm Thăng Long có tên Vọng Khúc Ngàn
Năm. Phần 3 nội dung về nền Tân Nhạc Việt Nam hay còn gọi là nhạc vàng,
nhạc tiền chiến. Trong đó có nhiều lời bình đầy bất ngờ như ''năm 1954
là cáo chung cho nền tân nhạc Việt Nam, hay còn gọi là nhạc vàng, nhạc
tiền chiến'' hoặc đến đoạn nói về nhạc sĩ Đỗ Nhuận '' nhưng lạ thay sau
khi cử đi học nhạc ở học viện Tchaikovsky trở về, những tác phẩm sau này
của Đỗ Nhuận không làm người ta nhớ như những tác phẩm ông sáng tác
trước năm 1954 ''...
Không
biết trong chú Toán còn biết gì, chắc chắn nếu ai muốn làm một thiên
phóng sự hay tìm tư liệu lịch sử trong nền văn học nghệ thuật của Việt
Nam thế kỷ 20 thì nên tim đến nhiếp ảnh gia Nguyễn Đình Toán. Người
không những có những bức ảnh quý hiếm mà còn có những điều chứng kiên,
những hiểu biết chất chứa trong lòng bao nhiêu năm qua. Nhưng để khai
thác người nghệ sĩ già ít nói ấy bật ra một mẩu chuyện, một tấm hình,
phải có một một chữ duyên, cũng như nhiều nghệ sĩ khác đang sống trong
chế độ này cũng thế. Nhiều người đã ra đi và mang theo những giai thoại
lịch sử văn học nghệ thuật Việt Nam như một bí mật bị vĩnh viễn chôn
vùi. Chả thế mà trong Vọng Khúc Ngàn Năm, lời bình ngậm ngùi nhắc đến
những bài hát mà phải 43 năm sau mới được công khai trình diễn...
Quán Lộc Vàng là một nơi lưu trữ một phần những điều như vậy.
Trong
cái quán lá đơn sơ này có một người chủ quán là người chứng kiến và
cũng là chứng nhân cho một gia đoạn tăm tối của nền Tân Nhạc Việt Nam.
Câu chuyện về án tù 10 năm mà ông Lộc phải chịu khi hát những bài tình
ca lãng mạn, bất hủ này không còn xa lạ với chúng ta bây giờ. Nhưng về
những bài hát nguyên gốc, những dị bản của lời hát thì chưa hẳn nhiều
người đã biết. Lời bài hát mà ca sĩ Lộc Vàng thể hiện nhiều khi khác
hoàn toàn những lời hát mà các ca sĩ chuyên nghiệp hát trên sân khấu. Và
hơn nữa là có những bài hát mà ta chưa từng nghe ở đâu. dù có cố gắng
tìm kiếm trên sạp đĩa, ở trên mạng, nhưng mong muốn được nghe bài Tâm Sự
của Đoàn Chuẩn chẳng thể nào tìm thấy. Chỉ thấy một đoạn lời ngắn,
không có lời hát.
Hôm qua tỉ tê chú Lộc cho nghe bài đấy, may là chú đồng ý hát cho nghe.
Một phút yêu lầm Cô Tô mất
Ngàn năm ân hận nữa Phù Sai.
Thật
lạ, khi bài Tâm Sự lại là nhạc phẩm gần như cuối cùng trong sự nghiệp
sáng tác của người nhạc sĩ tài danh Đoàn Chuẩn, lại có những phút hối
tiếc như vậy. Từ niềm tin mãnh liệt vào tình yêu được khẳng định trong
bài '' Gửi người em gái'' như '' rồi ngày thống nhất đến rất nhanh
không ai ngờ..nụ cười trong gió sớm, tôi đứng chờ em, bên cầu Hiền
Lương.'' Một niềm tin yêu chắc chắn đầy tính lạc quan cách mạng như
thế, bỗng nhiên ở nhạc phẩm Tâm Sự sau này, lời nhạc của Đoàn Chuẩn chứa
đầy hối tiếc như vậy. Không những thế lời kết của bài hát như câu hỏi
đầy trách oán
- Sao nỡ dối lòng Dương Quý Phi.?
Ngày
thống nhất đã đến rồi. Sao Đoàn Chuẩn bất ngờ nhắc nhớ tới những điển
tích nước mất, nhà tan vì tình yêu mông muội của các bậc quân vương như
Ngô Vương Phù Sai, Đường Minh Hoàng.?
Một nhạc phẩm khá lạ so với những nhạc phẩm thường thấy ở Đoàn Chuẩn.
Có lẽ vì khó tìm ra câu hỏi , cho nên những nhà chức năng văn hoá đã không phổ biến nhạc phẩm này của ông.
- Thuở ấy tình yêu chưa vướng lưới
Thời gian chưa đủ xoá niềm tin...
Hãy
lắng nghe Tâm Sự của Đoàn Chuẩn qua lời ca của chú Lộc Vàng, và cảm
nhận nỗi niềm người nhạc sĩ muốn gửi gắm về một mùa thu đến rất bất ngờ,
khi mà hoa phù dung ( một loại ma tuý ) tràn ngập, làm người mê đắm vào
những tình yêu nước mất, nhà tan.
Tình yêu đôi lứa bao giờ cũng đẹp, nhưng chuyện tình yêu khiến vong quốc cũng đáng trách nhất dù rất đẹp
Nguồn Blog Nguời Buôn Gió