Phương Bích      
Đây là một cụm từ mới, có lẽ chỉ xuất hiện trong thời đại này. 
Gần đây, nó được sử dụng như một thức vũ khí để sắn sàng gắn cho bất cứ 
ai có hành động phản kháng lại chính quyền, bất kể đúng sai. Ở đây dường
 không có sự đối thoại, mà chỉ có sự áp đặt.
Cái tội danh rất mập mờ này cứ như một thứ phao cứu sinh cho chính 
quyền nên họ rất khoái dùng. Đối tượng nào họ cũng có thể gắn tội này mà
 bất chấp tuổi tác, bản tính, khả năng...Và hầu như cái tội danh này chỉ
 hay dùng trong các vụ phản kháng lại chính quyền, còn những vụ gây rối 
trật tự công cộng thực sự như đánh nhau, chửi nhau ầm ĩ phố xá hay tắc 
hết cả đường phố thì cảnh sát có khi còn né vội.
Chính quyền thì cũng là con người. Cũng hoàn toàn có thể sai. Mà đã 
sai lại vô cùng tai hại. Nó đã sai thì một ly đi cả ngàn dặm, gây ra 
biết bao nhiêu tổn thất về vật chất và tinh thần, niềm tin bị suy thoái 
và lòng căm hận ngút trời. Điều gì khiến con người ta đeo đuổi khiếu 
kiện hàng chục năm trời? Bên cạnh nỗi thống khổ của người này lại là sự 
dửng dưng, vô cảm của kẻ khác. Những điều đó ai cũng nhìn thấy cả, chỉ 
có điều họ có lên tiếng hay không thôi.
Trước một quyết định sai lầm của những người mang danh chính quyền, 
người dân có phản ứng là chuyện đương nhiên. Vụ đánh hai nhà báo đài VOV
 ở Văn Giang ngày 24/4 vừa qua cho thấy, họ bị đánh chỉ vì dám đứng đó 
chụp ảnh. Người dân vào “bênh” nhà báo cũng bị đánh. Sự việc đó sao 
không thấy Sở Thông tin và Truyền thông Hưng Yên đưa tin? Cả đài VOV và 
truyền hình trung ương cũng không hề đưa tin nhằm làm rõ vụ việc, nhưng 
lại rất tích cực đưa tin về vụ việc của bà Lê Hiền Đức hôm 2/6 vừa rồi.
Qua việc báo đài chỉ đưa tin một chiều mà không hề hỏi nhân chứng của
 cả hai bên, người ta nhận thấy rõ họ đã có ý đồ ngay từ ban đầu khi bố 
trí quay phim, cắt xén để nhằm những lúc bà bị kích động mà bôi nhọ hình
 ảnh của bà.
Nhiều người đã phân tích tình huống:
-     Một bà già 82 tuổi, không thể qua mặt ngần ấy nhân viên bảo vệ 
 để tự ý lên tận tầng tư của tòa nhà, gây rối suốt trong mười mấy tiếng 
đồng hồ, từ chiều ngày 1/6 cho đến tận sáng ngày 2/6 được. Cụ thể là 
chúng tôi nghe tin bà bị đau nên đề nghị lên xem xét tình hình của bà, 
nhưng bị từ chối và chúng tôi đành phải ngồi đợi ỏ sảnh.
-     Cho dù bà Đức không được mời thì việc cưỡng chế bà ra khỏi tòa 
nhà ngay từ ban đầu quá dễ dàng. Họ khiêng được bà ra khỏi phòng làm 
việc mà lại không khiêng bà ra khỏi tòa nhà đó được là điều phi lý.
-     Vào lúc 10 giờ đêm, khi bà Đức đã quá mệt nên đồng ý để chúng 
tôi đưa bà xuống thì họ vẫn một mực từ chối không cho chúng tôi lên dù 
chỉ một người.
-     Ngoài lãnh đạo công an, lãnh đạo sở có mặt đầy đủ trong tòa nhà
 (theo lời của công an phường Cát Linh), công an phường sở tại đã có mặt
 từ chiều nhưng lại bỏ đi không lập biên bản, để rồi 3 giờ sáng lại quay
 lại lập biên bản.
-     Trong suốt 14 tiếng đồng hồ, họ quay phim bà Đức nhưng lại 
không quay được thời điểm mà bà làm vỡ kính và tự gây thương tích như họ
 đã tố cáo bà. Không quay được cảnh họ khiêng bà ra, “đánh rơi” bà làm 
đầu và chân bà đập xuống đất. Bẻ tay bà để cướp điện thoại?
Thiết nghĩ chỉ cần ngần ấy chi tiết cũng đủ để hình dung ra những 
điểm cực kỳ vô lý và  khó hiểu của vụ việc. Việc quay phim rồi cắt xén, 
nhằm bôi nhọ một bà cụ trong cơn bức xúc vì bị bỏ mặc trong hơn mười bốn
 tiếng đồng hồ là việc làm không đàng hoàng một chút nào của chính 
quyền. Đặc biệt đây lại là một cơ quan truyền thông, nhưng hành xử lại 
bóp méo và làm sai lệch thông tin thì quả là tồi tệ hết chỗ nói. Nhưng 
tôi nghĩ người đọc tỉnh táo sẽ nhận ngay ra sự thật, rằng chính quyền 
đang độc diễn.
Ngay cả khi chúng tôi thấy phẫn nộ trước hành xử vô nhân đạo của 
những người đang làm việc trong Sở TTTT này với một bà cụ như vậy, thì 
họ luôn hỏi anh/chị là ai với bà cụ này khi chúng tôi lên tiếng can 
thiệp.
Xin kể một câu chuyện không liên quan lắm đọc được ở trên báo. Một 
doanh nhân đang đi trên đường thì bị người đi đường chặn xe lại, nhờ chở
 một thanh niên bị tai nạn giao thông vào bênh viện. Vị doanh nhân này 
đang vội và cũng không muốn phiền phức nên rút ví ra một ít tiền, bảo 
gọi xe khác và ông ta phóng xe đi tiếp. Tối hôm đó, ông ta nhận được 
tin, đứa con trai duy nhất của ông bị tai nạn dọc đường. Vì không được 
đưa đi cấp cứu kịp thời nên con ông đã chết khi tới bệnh viện, đó chính 
là người mà ông ta đã từ chối giúp đỡ trong ngày hôm đó.
Người Việt Nam ta bây giờ có vô cảm đến thế? Cứ phải là họ hàng thân 
thích thì mới được cứu giúp người ư?
Có câu nói khá hay: Chỉ có con mồi mới rú lên... còn người đi săn thì
 im lặng!
Tôi hình dung ra những con người trong tòa nhà hôm đó giống những kẻ 
đi săn, chỉ ngồi rình quay “con mồi” là bà Đức, chờ những phản ứng của 
cụ già bức xúc do mệt mỏi, đói khát trong suốt 14 tiếng đồng hồ để kết 
tội bà.
Họ tố cáo bà gây rối mà không nhìn thấy toàn bộ sự việc đã tố cáo 
chính sự đối xử tàn nhẫn của họ đối với người dân, nhất là một người già
 như bà Đức như thế nào. Thấy được sự lúng túng yếu kém trong cách xử lý
 một vụ việc quá đơn giản, hoặc ngược lại là ý đồ bôi xấu hình ảnh một 
người đang được nhiều người trông cậy. Vì để khống chế “hành vi gây rối”
 của một bà già bé nhỏ có lẽ chỉ nặng hơn bốn chục ký lô như bà Đức, thì
 chỉ cần một người ra tay trong vòng dăm phút là xong, hà cớ gì cả mấy 
chục con người ngồi nghĩ suốt đêm như thế.
Tôi tin là dù trong những phút nóng giận vì bị những vị “công bộc” 
của dân đối xử hỗn hào, tàn nhẫn, bà Đức có hành vi và lời nói gì không 
phải cho lắm thì cũng không hề làm giảm sút lòng tin yêu của những người
 đã từng trông cậy vào bà. Ngược lại, người ta gọi đó là đòn “đánh dưới 
thắt lưng” một bà cụ của chính quyền, mà đã là đòn đánh dưới thắt lưng 
thì chả đẹp mặt tý nào.
Tôi gọi cái lý cùn nó là như thế, là bất cứ một hành động tự vệ nào 
của người dân thì đều bị quy là tội gây rối trật tự công cộng. Còn những
 hành xử sai của chính quyền, nguyên nhân dẫn đến sự phản kháng, tự vệ 
của người dân thì dấu nhẹm, không bao giờ bị xét đến. Một khi chính 
quyền đã đến mức phải dùng đến cái lý cùn để trấn áp người dân thì còn 
chính danh được bao lâu?

__________________________________________
Phương Bích - Khốn nạn thân các anh, đéo mẹ cha chúng nó!
Hôm 1/6, trong lúc chờ đợi bà Lê Hiền Đức ở trước cửa Sở Thông tin và
 Truyền thông (Sở 4T), tôi bỗng nhớ đến một câu trong bài tế viên quan 
Pháp, người bị giết trong khi diệt quân Cờ Đen từ ngày xửa ngày xưa của 
cụ Nguyễn Khuyến:
- “Khốn nạn thân ông, đéo mẹ cha nó”
Xin lỗi bà con, là tôi muốn mượn cụ một tý, để nói rằng thì là:
- Khốn nạn thân các anh, đéo mẹ cha chúng nó.
Thiệt tình ai chả biết nói bậy. Tôi cũng rứa, nhưng chỉ là không 
thích nói thôi, nhưng mà tôi thích câu của cụ Tam Nguyên Yên Đổ quá. Xin
 mượn cụ tý để thay lời ta thán. Tôi nói ở đây là theo đúng nghĩa đen, 
chứ ko phải chửi “xéo” như cụ Nguyễn Khuyến đâu ạ.
Mới hôm nọ, một bác than thở trên facebook (lại facebook) rằng Dân 
Việt giờ CHÁN SỐNG đến thế rồi sao? Hết vào đồn CA tự tử, lại tìm đến 
trước các bảo vệ dân phố ở ngoài đường" rồi tự ngã gây thương tích" đến 
mức "đa chấn thương, dập não trái, máu tụ não sâu và tổn thương mắt 
nặng", rồi giống như Trí Đức là đập mặt đập đầu vào dùi cui v.v...
Chả cứ ai, cái nhà anh Nguyễn Xuân Diện vợ đẹp con khôn thế vẫn còn 
yêu đời chán. Sợ rằng ai đó bảo anh ta chán sống khi đi làm việc với cơ 
quan công quyền, cứ nhất định phải có người đi cùng chứng kiến. Và vì 
rằng, TS Nguyễn Xuân Diện do chỉ giỏi Hán Nôm nên buổi làm việc cần có 
luật sư đi cùng và có cụ bà Lê Hiền Đức đi chứng kiến là việc làm bình 
thường, chẳng có điều luật nào của Việt Nam cấm. Bên Thanh tra, ngoài 
chánh, phó thanh tra còn có công an hộ vệ cơ mà. Biết đem thêm luật sư 
và thêm người chứng kiến không thuộc điều cấm cũng là một cách phòng 
thân...
Chuyện tưởng nhỏ như con thỏ. Khi biết Xuân Diện được Sở 4T mời làm 
việc, mấy anh em thường chơi với nhau đến ngồi gần Sở nọ để chờ. Thâm 
tâm cũng là tò mò muốn biết cái Sở này có gì liên quan đến lĩnh vực 
truyền thông của người dân vậy.
Chuyện vặt! Viết blog bày tỏ quan điểm cá nhân, viết bài, đưa 
tin...chắc chả có vấn đề gì. Tò mò lắm.
Đang ngồi cà phê cà pháo bên kia đường, thấy luật sư Hà Huy Sơn đi ra thì ngạc nhiên quá. Không lẽ làm việc chóng vánh thế?
Đang ngồi cà phê cà pháo bên kia đường, thấy luật sư Hà Huy Sơn đi ra thì ngạc nhiên quá. Không lẽ làm việc chóng vánh thế?
Chạy sang đường để đón mọi người. Chả thấy ai ngoài luật sư, mặt đang
 đỏ bừng bừng.
Nghe luật sư tóm tắt lại là họ không đồng ý để luật sư và bà Đức cùng
 chứng kiến. Muốn có luật sư thì phải làm thủ tục này nọ, mà Xuân Diện 
thì hẳn mới chỉ có ý có luật sư đi cùng để chứng kiến, chứ chưa có ý 
định thuê hay ủy quyền cho luật sư trong một vụ việc chưa rõ nội dung 
lắm. Còn bà Đức “đương nhiên” họ không chấp nhận cho tham dự. Giấy mời 
thì nói Xuân Diện đến gặp phó thanh tra Sở tên là Hương, nhưng khi đến 
đó thì ngoài bà Hương này còn có thêm một số người như chánh thanh tra 
và công an. Hóa ra họ thì được phép đặt ra nguyên tắc cho người khác, 
còn họ thì chả cần có nguyên tắc gì? Sao làm việc về lĩnh vực truyền 
thông mà lại phải có công an tham dự thế nhỉ? Điều này khiến bản thân 
Xuân Diện và bà Đức không yên tâm là phải.
Một nhóm người mặc đồng phục nhưng không có biển tên hay mũ mãng 
chỉnh tề gì, vào cưỡng bức bà Đức và luật sư ra khỏi phòng. Luật sư Hà 
Huy Sơn không muốn đôi co  bằng vũ lực nên rời khỏi phòng. Riêng bà Đức 
thì nhất định yêu cầu phải được ở lại chứng kiến, vậy là họ khiêng bà 
ra, đánh rơi bà hay cố tình quẳng bà xuống đất thì không biết, nhưng đầu
 bà bị đập xuống đất, cổ tay bị sái khi bị những gã đàn ông bẻ tay nhằm 
cướp điện thoại.
Nghe bà nói thế qua điện thoại, tôi và một cậu thanh niên rất lo lắng
 nên đi vào trong Sở 4T, yêu cầu được gặp bà Đức để xem bà bị đau thế 
nào. Nhưng mọi nỗ lực tiếp xúc với bà Đức của chúng tôi đều bị từ chối 
ngay ở khu vực lễ tân.
Tại khu vực lễ tân, có rất nhiều người ở đó với đủ loại trang phục để
 ngăn chặn chúng tôi. Mặc dù việc chúng tôi vào đây, yêu cầu được gặp bà
 Đức là công khai, nhưng một tay thanh niên trẻ cứ đứng chĩa camera về 
phía chúng tôi để quay. Tôi đi thẳng về phía cậu ta, hỏi tại sao cậu ta 
lại quay tôi thì cậu này chỉ cười một cách trơ trẽn và tiếp tục chĩa 
camera vào mặt tôi. Tôi cho lối hành xử của một thanh niên trẻ như vậy 
là rất vô văn hóa, được những người trong cái Sở thuộc Bộ Văn hóa này 
dung túng. Khi tôi phản đối việc quay phim này của cậu ta, thì tay phụ 
trách ở đó lại lên tiếng chỉ trích tôi, mà lờ đi hành động quay phim của
 cậu thanh niên kia.
Một điều đặc biệt là không một ai trong số bọn họ đeo biển tên, khi 
tôi hỏi tên họ và nhiệm vụ của họ thì chỉ nhận được sự im lặng và bỏ đi 
khi bị truy vấn.
Hóa ra chuyện có vẻ không nhỏ tý nào. Bình thường ở một cơ quan như 
cái Sở thông tin và truyền thông này thì cần gì đến mức phải bảo vệ một 
cách nghiêm ngặt đến thế? Lại còn bố trí hẳn người đứng quay phim ghi 
hình những người đến đây?
            Rõ ràng việc mời Xuân Diện đến làm việc đã có sự chuẩn bị
 đặc biệt, bằng việc có mặt của công an, ngăn chặn mọi sự tiếp xúc của 
chúng tôi đối với bà Đức và Xuân Diện đang ở bên trong. Những bộ mặt 
dường như có dán cái mác an ninh lượn lờ quanh đó rất đông. Họ thì giấu 
mặt, giấu tên, giấu thân phận trong khi chúng tôi công khai đến đó. Sự 
việc tưởng như rất nhỏ bỗng khiến chúng tôi cảm thấy như Xuân Diện và bà
 Đức gần như là bị bắt giữ ở trong đó và đang bị khủng bố về cả tinh 
thần lẫn thể xác vậy. Đương nhiên chúng tôi không thể làm gì, khi họ sẵn
 sàng chờ đợi để quy kết cho chúng tôi tội gây rối trật tự để gọi công 
an có sắc phục đến ngay lập tức.
Hai chị em tôi quay ra sảnh ngồi đợi. Ngoài hai chị em tôi, chỉ có 
lèo tèo vài người đến nộp hồ sơ ở cửa tiếp nhận hồ sơ, còn lại là những 
người đàn ông mặc quần áo màu cứt ngựa như kiểu trang phục của dân 
phòng, đầu trần, dép lê lệt sệt đi lại trong sảnh. Nhìn cái cảnh này, 
thậm chí tôi băn khoăn tự hỏi, rằng cả cái tòa nhà to vật thế này, với 
một bộ máy nhân sự cồng kềnh trong đó không biết thực sự có ích lợi cho 
xã hội hay không?
Quãng hơn 4 giờ chiều thì Xuân Diện ra, không thấy bà Đức đâu. Hỏi 
thì Diện bảo bà yêu cầu công an đến lập biên bản, đưa bà đi bệnh viện. 
Hiện nay bà không uống bất cứ loại nước gì của họ đưa ra. Vậy là chúng 
tôi chạy đi mua sữa hộp, nhờ bọn họ chuyển cho bà Đức, nhưng không một 
ai nhận lời giúp.
Họ không dám hay cố tình để bà nhịn đói nhịn khát? Tôi hỏi các anh có còn lương tâm không, khi để một bà già 82 tuổi nhịn khát suốt từ trưa đến giờ thì họ chỉ im lặng. Hoàn toàn im lặng.
Họ không dám hay cố tình để bà nhịn đói nhịn khát? Tôi hỏi các anh có còn lương tâm không, khi để một bà già 82 tuổi nhịn khát suốt từ trưa đến giờ thì họ chỉ im lặng. Hoàn toàn im lặng.
Chúng tôi chẳng biết điều gì đang xảy ra nữa. Trong quá trình chờ 
đợi, tôi thấy xe 113 đến đỗ ngoài cửa, hai viên cảnh sát đi vào phòng 
tiếp dân một lúc rồi trở ra, leo lên xe phóng đi mất.
Lạ quá! Theo như Đài THHN nói là bà Đức gây rối!
Bình thường mà có ai đó gây rối thì họ chả có mặt ngay để gô cổ kẻ đó
 lại ấy chứ lại tha à? Vậy mà họ đến, rồi lại đi, coi như không biết gì 
đến vụ gây rối nghiêm trọng đang xảy ra trên tầng 4? Lạ rứa hè?
Lúc đầu thì chỉ có ba bốn kẻ “tò mò” như chúng tôi đến chờ. Sau khi nghe tin bà Đức bị đau khi bị cưỡng chế thô bạo thì một số người bắt đầu kéo đến. Hết giờ làm việc, họ đuổi chúng tôi ra khỏi sảnh và khóa béng cửa lại. Ngày cuối tuần, lại hết giờ làm việc, vậy mà những người bên trong có vẻ mẫn cán khác thường. Mặc dù cửa đã khóa, nhưng họ vẫn án ngữ ở bên trong khá đông.
Lúc đầu thì chỉ có ba bốn kẻ “tò mò” như chúng tôi đến chờ. Sau khi nghe tin bà Đức bị đau khi bị cưỡng chế thô bạo thì một số người bắt đầu kéo đến. Hết giờ làm việc, họ đuổi chúng tôi ra khỏi sảnh và khóa béng cửa lại. Ngày cuối tuần, lại hết giờ làm việc, vậy mà những người bên trong có vẻ mẫn cán khác thường. Mặc dù cửa đã khóa, nhưng họ vẫn án ngữ ở bên trong khá đông.
Quá sốt ruột, ba bốn người phóng xe máy ra công an phường  Cát Linh 
trình báo sự việc và yêu cầu họ đến lập biên bản để đưa bà Đức đi bệnh 
viện. Chờ hơn nửa tiếng đồng hồ mới có hai anh công an đi xe máy đến. 
Đến lúc này, họ mới cho luật sư Hà Huy Sơn đi cùng công an vào trong, 
theo lối cửa phụ bên phải tòa nhà.
Chỉ khoảng hơn vài chục phút thấy hai anh công an trở xuống lấy xe ra
 về mà chả thấy bà Đức xuống, mọi người chạy ra hỏi thì các anh bảo trên
 kia có cả lãnh đạo công an và lãnh đạo Sở giải quyết rồi, họ chả có 
phận sự gì cả nên về thôi.
Té ra là vậy! Té ra là họ có mặt cả đấy. Lại có cả công an nữa. Họ 
biết cả nhưng không giải quyết vụ việc. Chỉ là lập biên bản một bà già 
hơn 80 tuổi đến gây rối theo yêu cầu của chính bà mà sao họ không thể 
làm?
Luật sư bảo bà Đức đồng ý anh chị em vào đưa bà xuống, nhưng lúc này 
ngay cả cái việc đó họ cũng không cho chúng tôi vào đưa bà xuống nữa. 
Gửi sữa vào cũng không nhận. A! Họ định làm gì thế nhỉ? Rốt cuộc, cái Sở
 4T này cũng chả khác gì cơ quan công an hay sao?
Không tìm được câu trả lời, tất cả chúng tôi ngồi ngoài kiên trì chờ 
đợi.
Trời tối dần, chúng tôi thay phiên nhau đi ăn. Có người đem một túi 
bánh và nước đến tiếp tế cho những người bám trụ.
Rồi trời bắt đầu mưa. Mọi người lui hết lên sảnh. Ban đầu còn cố co 
cụm vào những chỗ kín, nhưng rồi nước rỏ tong tong ngay sát cửa kính. 
Mọi người chửi sao cái thằng thiết kế ngu thế, làm cái mái hiên chỉ để 
tránh nắng chứ không tránh được mưa. Sau rồi thì mặc kệ ướt. Đang chuyện
 trò thì thấy một chiếc xe cứu thương chạy tới, đỗ lại. Mọi người mừng 
húm, tưởng họ đến đưa bà Đức đi. Nhưng chỉ sau vài phút, chiếc xe lại 
chạy đi mất.
20 giờ! 21 giờ! 22 giờ! Mưa vẫn không ngừng. Phố xá thưa dần.
Chúng tôi mặc áo mưa đứng ngoài trời, họ ở trong nhà, hai bên cùng 
nhòm nhau qua cánh cửa kính. Mỗi bên sốt ruột một kiểu, có lẽ chẳng ai 
hiểu được ý đồ của ai. Bọn họ cũng đi tới đi lui bên trong, lấy tay chỉ 
vào đồng hồ tỏ ý bức bối lắm. Chợt nhớ ban nãy có người xách hai túi 
bánh mỳ đi qua, chúng tôi ồ lên chỉ trỏ, bảo chắc họ gọi bánh mỳ ăn để 
cố thủ đấy.
22 giờ 30, nhóm anh em trực bên hông nhà chợt trở nên huyên náo. Tôi 
chạy vội ra. Theo hướng tay chỉ của mọi người, thấy trên cao, trong cái ô
 cửa sổ duy nhất còn sáng đèn của tòa nhà, cái bóng bé nhỏ của bà Đức 
đang cầm dép đập vào cánh cửa kính. Cảnh tượng hệt như một cuộc bắt cóc 
vậy. Hàng phố đổ ra xem. Mọi người bắt đầu gào lên như điên:
- Bà kia kìa, bà đang kêu cứu kìa
- Bà ơi! Bà ơi!....
- Thả bà tao ra, lũ khốn nạn! Chúng mày có còn là con người nữa không
 hả? Chúng mày có mẹ không? Có bà không? Ai đẻ ra lũ chúng mày hả? Lũ 
khốn nạn! Thả bà tao ra...
Có người trong cơn bức xúc không kìm được cố đẩy cánh cửa xếp chỗ bảo
 vệ, nhưng họ cũng cố giữ lại. Có những người bình thường vốn nói năng 
nhỏ nhẹ, mà lúc này cũng không kìm được chửi bới rầm rĩ. Trong khi tất 
cả chúng tôi không thể cầm lòng khi nhìn thấy bóng bà Đức bé nhỏ, đang 
đập cửa kêu cứu một cách tuyệt vọng thì những người canh cửa vẫn một mực
 im lặng hứng chịu cơn giận giữ của chúng tôi.
Mặc dù trút cơn giận dữ vào mặt họ đấy, nhưng tôi vẫn muốn mượn câu 
của cụ Nguyễn Khuyến để chửi lên một tiếng:
- Khốn nạn thân các anh, đéo mẹ cha chúng nó.
Ờ! Bọn họ đẩy các anh ra đối mặt với chúng tôi, còn họ thì lẩn trốn 
trong tòa nhà như một lũ chuột, tắt hết đèn đóm. Ngay cả đèn trong ô cửa
 sổ bà Đức đập cửa lúc trước giờ cũng tắt ngóm. Cả tòa nhà trở nên tối 
thui, đen ngòm. Từ một ô cửa tối đen đó có đốm đèn đỏ của máy quay hồng 
ngoại chĩa xuống. Bên trong cánh cửa xếp bảo vệ, hai thằng trẻ ranh cầm 
camera chĩa vào mặt chúng tôi quay. Thật khốn nạn quá. Bọn họ được dạy 
để biến thành những cỗ máy vô cảm, trơ lỳ hay nhâng nháo? Nhưng trong 
những bộ mặt trơ lỳ đó, tôi vẫn nhận ra có những ánh mắt cam chịu, buồn 
bã. Hẳn chính họ cũng không hiểu điều gì đang xảy ra. Chỉ biết là họ 
phải chấp hành mệnh lệnh của những kẻ đang cố thủ ở bên trong kia.
Thú thực là tôi đang vô cùng nóng ruột, khi đi vắng suốt từ 13 giờ 30
 đến giờ, để mặc bố tôi đang nằm ở nhà một mình. Mọi người khuyên tôi về
 từ nãy, nhưng tôi cứ cố nán lại để xem rốt cục họ sẽ giải cái bài toán 
này thế nào.
11 giờ đêm, tôi không chờ được nữa nên đành để mọi người ở lại. Phố 
phường trong cơn mưa vắng tanh. Tôi phóng xe như điên, nghe nước mưa 
quất ràn rạt trên kính mũ bảo hiểm mà lòng dạ cứ cồn cào một nỗi phẫn 
uất không thể giải thích nổi.
Về đến nhà là 11 giờ 30, muộn quá nên bố dỗi không ăn hoa quả nữa, 
bảo gần nửa đêm rồi còn ăn cái gì. Tôi thay bộ đồ ướt mèm rồi vào mạng 
chờ tin tức. 1 giờ sáng mọi thứ vẫn án binh bất động. Tôi cứ để máy tính
 đó, định bụng chỉ chợp mắt một lúc thôi. Ai ngờ mệt quá ngủ thiếp đi 
đến gần 5 giờ mới choàng dậy, vào mạng mới biết đến 3 giờ sáng thì họ 
mới chịu đưa bà Đức đi. Nhờ anh em phóng xe đuổi theo mới biết họ đưa bà
 Đức vào bệnh viện Việt Xô.
Như vậy một mình bà già 82 tuổi đã ở trong cái Sở 4T ấy suốt mười bốn
 tiếng rưỡi, không ăn, không uống, không ngủ. Và cùng với bà, cả mấy 
chục con người của cả phía cũng phải cùng thức với bà. Một người trong 
chúng tôi đã phải thốt lên, quyết định của một thằng ngu nào đó đã làm 
cho biết bao nhiêu người phải khổ theo thế này.
Tin vỉa hè là Sở công an Hà Nội cũng bị trên Bộ chửi cho không ra thể
 thống gì trong cái vụ ngày 1/6 này. Cách giải quyết một sự việc tưởng 
chừng như rất đơn giản, lại trở nên bung bét như thế, chỉ chứng tỏ sự 
lúng túng của những kẻ thiếu năng lực, nhưng lại thừa ngộ nhận về quyền 
lực của họ quá lớn, chưa nói đến cách hành xử thiếu văn hóa và vô lương 
tâm của họ.
Sự việc chắc chắn sẽ chẳng dừng lại ở đây. Để xem bài học từ vụ Bùi 
Hằng có lặp lại hay không. Từ hôm trói chân trói tay Bùi Hằng lôi ra 
khỏi trại, không thấy đài báo nói gì về chuyện này nữa, cứ như thể nó 
chưa từng xảy vậy. Chả thế mà tôi đã từng nghĩ, cái tay nào tham mưu 
cách xử lý trong mấy cái vụ này nên cho nghỉ việc hết, làm muối mặt 
chính quyền quá đi mất. 


 
