Ngô Nhân Dụng
Một người ở Hà Nội vào thăm Sài Gòn
viết thư kể anh vừa trải qua một cơn hoảng hốt: “Có việc phải chạy vòng
Hồ Con Rùa ra Trần Cao Vận quẹo trái Hai Bà Trưng đi về ngả Tân Định.
Vừa đi một tí là thấy phất phới lá cờ Ngũ Tinh trong sân một tòa nhà to
lớn. Hóa ra, đó là tòa Lãnh Sự Quán Trung Quốc mới dọn về, chiếm ngụ
ngôi nhà sứ quán Đài Loan cũ!”
Ông bạn này
chỉ phản ảnh một “cơn sốt” lo lắng về Trung Cộng trong dư luận người
Việt Nam hiện nay. Một nhà báo khác nói cụ thể hơn: “Cho đến lúc này
Trung Cộng đã dấn sâu vào Việt Nam. Trung Cộng đã cột chặt Việt Nam vào
quyền lực Trung Cộng qua viện trợ, đầu tư và cả người của Bắc Kinh từ
trung ương cho đến tỉnh và thành phố. Trong số 18,000 xí nghiệp vừa của
Việt Nam, Người Trung Quốc (Hán Đỏ) chiếm từ 80%-90% vốn hoặc trực tiếp
hoặc dưới tên vợ bé nàng hầu người Việt. Họ còn nắm lấy các “gói thầu”
trong các công trình xây dựng lớn. Người của tổng cục tình báo Hoa Nam
lúc nhúc trong hệ thống quyền lực ...”
Tôi không biết nhà báo này lấy các
con số và tin tức trên từ đâu ra, hay anh chỉ nhắc lại những lời đồn đãi
đang phổ biến trong dân Việt! Những tin tức khó kiểm chứng này đang lan
truyền khắp nơi, vì ai cũng lo ngại áp lực của Bắc Kinh trên nước ta.
Ngay trên các tờ báo do đảng Cộng sản cầm đầu cũng thổi cơn sốt tăng
nhiệt độ khi loan tin người “Hán Đỏ” khai thác bè nuôi cá ngay cạnh căn
cứ quân sự Cam Ranh! Điều đáng mừng là trong cơn sốt lo lắng này người
mình vẫn tỉnh táo; nhờ tỉnh táo nên vẫn phân biệt những người “Hán Đỏ”
từ Trung Quốc mới qua, tách biệt ra khỏi tập thể người Việt gốc Hoa,
những người đã sống nhiều đời ở nước ta, đã trở thành công dân Việt Nam!
Đọc lịch sử chúng ta không quên có những người Việt gốc Hoa đã chống
chính quyền Trung Quốc thời phongg kiến, như Lý Bôn, như Trần Cảnh!
Nói chung, những điều khiến người
Việt đang nhìn vào các lãnh vực viện trợ, đầu tư, đấu thầu, để thấy mối
lo về sự xâm nhập của người Trung Quốc vào Việt Nam; bên cạnh những hành
động gây hấn trên biển, đảo.
Nhưng có một mối lo lớn ít được nhắc
tới, là nạn ma túy đã lan tràn ở nước ta từ hàng chục năm qua; đó là
mối đe dọa lớn nhất đối với tương lai dân tộc, còn nguy hiểm hơn tất cả
những cuộc xâm lăng quân sự, thương mại hay khai thác đất, rừng, biển!
Lâu nay báo chí do đảng Cộng sản
Việt Nam kiểm soát không loan tin về nạn ma túy, có lẽ một phần vì đối
với độc giả thì đó là một loại “chuyện bình thường ở huyện.” Nhiều đồng
bào sống ngoài Bắc nhận xét là gần một nửa thanh niên các thành phố đã
lâm cảnh ghiền ma túy! Ở Móng Cái, Hải Phòng, tỷ lệ còn cao hơn! Không
mấy ai không biết một gia đình có con mắc bệnh ghiền!
Năm ngoái, nhờ báo ngoại quốc chúng
ta mới biết mấy con số: Năm 2000 ở Việt Nam có 56 trung tâm cai bệnh
nghiện ma túy, đến năm 2010 đã tăng lên thành 123 trung tâm! Trong vòng
10 năm mà số trung tâm chữa bệnh ghiền tăng lên hơn gấp đôi! Những tin
tức về thanh niên ghiền ma túy ở Việt Nam được báo chí quốc tế chú ý sau
khi có tin hơn 600 thanh niên phá “nhà tù” cai nghiện vào tháng Năm năm
2010 ở ngoài thành phố Hải Phòng. Báo chí ngoại quốc cũng báo động
người tiêu thụ nước họ về nạn cưỡng bách lao động, sử dụng các thanh
niên đang cai nghiện trong các xưởng chế hóa hạt điều để xuất cảng. Họ
kêu gọi tẩy chay hạt điều của Việt Nam vì sử dụng lao động cưỡng bách!
Nhờ các nguồn tin họ thâu thập chúng ta được biết thêm là các trung tâm
cai bệnh nghiện ma túy chẳng có hiệu quả bao nhiêu: Trong số những thanh
niên được tự do sau tối hiểu hai năm “trị bệnh,” sau khi được thả ra có
80% đến 90% lại bị ghiền trở lại! Chưa kể là chính guồng máy phụ trách
cai nghiện cũng đầy những đồng lõa với bọn buôn ma túy, cung cấp thuốc
cho các “tù nhân.”
Chúng ta không biết chính quyền
Trung Quốc có khuyến khích việc sử dụng ma túy ở nước khác hay không;
nhưng chắc chắn các đường dây buôn ma túy vào nước ta đi qua lãnh thổ
nước láng giềng phương Bắc! Bao nhiêu phạm nhân ra tòa về tội buôn ma
túy đều khai đã chuyển thuốc về qua đường biên giới. Thuốc phiện từ vùng
Tam Giác Vàng có thể đi qua Trung Quốc hoặc Lào trên đường tới Việt
Nam! Không biết guồng máy công an Việt Nam đang làm gì mà để cho ma túy
hoành hành như vậy?
Dù chính quyền Trung Quốc hoàn toàn
không dính líu gì đến các tổ chức buôn ma túy này nhưng các “thương
nhân” Trung Quốc cũng đủ sức tổ chức các mạng lưới buôn lậu đi từ miền
Bắc Miến Điện, Thái Lan đến nước Việt Nam! Trên đường, họ dư sức mua
chuộc các người phụ trách những nút chặn ở biên giới Việt-Trung hay
Lào-Việt. Những người Trung Quốc sang Việt Nam làm bè nuôi cá ở quân
cảng Cam Ranh có thể hoàn toàn chỉ vì chính họ thấy dễ làm ăn và có lợi
lớn thì họ tự ý đầu tư; họ không cần theo chính sách nào của chính phủ
Bắc Kinh cả. Những người buôn lậu ma túy cũng vậy, nếu mua chuộc được để
bán ma túy ở đâu được là họ tới liền, không cần chính quyền nào mách
bảo! So sánh với mạng lưới buôn ma túy này thì những nhà thầu khai thác
rừng, biển là những “người khách” rất hiền lành tử tế!
Nhưng các chính quyền độc tài mang
óc bành trướng không bao giờ ngần ngại khuyến khích việc dùng ma túy ở
nước khác để thi hành thủ đoạn xâm lấn của họ. Làm sao cho thanh niên
một nước sa ngã vào vòng ma túy là phương pháp xâm lược chắc chắn nhất!
Trong lịch sử, bọn quân phiệt Nhật
Bản đã thi hành thủ đoạn đó ở Mãn Châu trong thập niên 1930. Nước Nhật
Bản biết cái hại của ma túy, sau khi chứng kiến người Trung Hoa bị nạn
này tiêu hủy hết sinh lực. Năm 1858, trước thời Minh Trị chấp chánh,
Nhật đã ký hiệp ước với đế quốc Anh yêu cầu người Anh không được đem á
phiện vào nước Nhật. Năm 1926, khi Thiên hoàng Hirohito lên ngôi, ở Mỹ
cứ 3,000 dân là có một người nghiện, còn ở Nhật chỉ có một người nghiện
trong số 17,000 dân. Người Nhật cũng rất giỏi trong việc bài trừ ma túy.
Năm 1895 Nhật chiếm Đài Loan, lúc đó 14% dân cư đảo này hút thuốc
phiện. Chính quyền đô hộ Nhật đã nỗ lực bài trừ ma túy, đến năm 1935 số
người nghiện chỉ còn là 1% dân số Đài Loan.
Nhưng từ đầu thập niên 1920 Nhật Bản
đã có chủ trương chiếm Mãn Châu, thành lập một Mãn Châu Quốc đặt ông
vua bù nhìn Phổ Nghi lên. Đạo quân Quan Đông của Nhật đang chiếm đóng
một khu miền Đông Bắc Trung Quốc đã lẳng lặng cho phép bọn con buôn ma
túy Nhật đưa thuốc phiện vào Mãn Châu. Năm 1931, khi quân Nhật chiếm thủ
phủ Mukden (bên thành phố Trường Xuân bây giờ), họ khuyến khích người
Mãn hút thuốc phiện bằng đủ cách. Các nhà hút thuốc được mở ra. Thanh
thiếu niên được mua thuốc với giá rẻ, cũng như những người mới thử hút
lần đầu được mua thuốc với giá “khuyến mãi.” Chính quyền quân phiệt Nhật
lập ra những quán nhỏ chích thuốc bên lề đường trong trung tâm thành
phố. Một phóng viên Mỹ đã thử, tới trả tiền, sắn tay áo thò cánh tay vào
và được chích thuốc, mà không cần nhìn thấy mặt người chích cho mình!
Vào năm 1931, theo thống kê của Hội Quốc Liên thì cứ 120 người Mãn có
một người hút thuốc phiện; đến năm 1938 số người nghiện vụt lên tăng gấp
ba lần, cứ 40 dân Mãn có một người nghiện! Ngoài việc “truyền bá” thuốc
phiện chính quyền quân phiệt Nhật còn khai thác cả những “dịch vụ” khác
như mãi dâm, cờ bạc. Tất cả đều nhằm hủy hoại ý chí dân bản xứ, trong
lúc mưu đồ chiếm Mãn Châu để khai thác các tài nguyên phục vụ cho công
nghiệp nước Nhật!
Hiện nay đã có nhiều người Trung
Quốc đang di cư sang các thành phố gần biên giới ở Miến Điện, Lào, và
Việt Nam, khai thác các trung tâm cờ bạc và mãi dâm. Họ chỉ cần mua
chuộc được những viên chức địa phương, và được chính quyền trung ương
các nước đó ngoảnh mặt làm ngơ, là tha hồ phát triển việc kinh doanh
kiếm lợi!
Chúng ta không tin rằng một chính
quyền Trung Quốc nào bây giờ lại sử dụng một chính sách xâm lấn ghê tởm
như bọn quân phiệt Nhật vào thế kỷ trước. Nhưng nạn ghiền ma túy trong
giới thanh thiếu niên ở nước ta có thật và rất trầm trọng. Không cần một
nước ngoài nào chủ trương hay thúc đẩy, chính mạng lưới buôn ma túy ở
trong nước Việt Nam cũng đủ làm suy yếu sinh lực của dân tộc Việt. Và
bọn con buôn ma túy quốc tế, bọn kinh doanh cờ bạc và mãi dâm quốc tế
phải nhìn thấy đây là một mối lợi khổng lồ, bỏ qua rất uổng!
Cho nên người Việt Nam phải tự động
phát khởi một phong trào chống ma túy để cứu lấy thế hệ thanh niên bây
giờ. Các tổ chức thanh niên ở Việt Nam phải phát động ngay một phong
trào chống ma túy, giáo dục thanh thiếu niên bài trừ ma túy, từ trong
trường học tới các khu phố. Khi thanh thiếu niên được tự do gia nhập
những tổ chức giáo dục, thể thao, văn nghệ, thì chính họ sẽ tạo ra những
môi trường lành mạnh để giúp các bạn trẻ khác khỏi sa ngã vào đường
nghiện ngập.
Hiện nay đã có những đoàn thể thanh
niên được phép hoạt động, dưới bóng các tôn giáo, như Gia Đình Phật Tử,
Hùng Tâm Dũng Chí, vân vân. Hướng Đạo Công Giáo cũng đang hoạt động
trong khuôn khổ các nhà thờ. Nhiều người đã ký kiến nghị yêu cầu tái lập
Hội Hướng Đạo Việt Nam, một tổ chức giáo dục thanh niên quốc tế rất ích
lợi, đã bị xóa bỏ ở miền Bắc từ năm 1954 và sau năm 1975 ở miền Nam.
Những đoàn thể thanh niên tự nguyện và tự do phải được phép hoạt động
thì mới giúp giới trẻ tránh xa cảnh nghiện ngập, và sẽ xây được nền tảng
cho một xã hội công dân năng động sau này.
Thanh niên Việt Nam phải ý thức mối
họa ma túy đang hủy hoại sức sống của cả dân tộc. Lo lắng về sự xâm nhập
của những lái buôn Trung Quốc sang khai thác nước ta, mua chuộc các
quan chức cai trị dân ta; đó là một mối lo có lý do chính đáng. Nhưng
đừng quên mối họa ma túy đang lan tràn, còn nguy hiểm gấp nhiều lần ảnh
hưởng của người ngoại quốc. Trước nạn ma túy, người Việt Nam phải tự cứu
lấy tuổi trẻ nước mình, không thể trông chờ vào ai khác.