Tác giả: một tiến sĩ trẻ, đẹp trai, nhưng tự nhận mình “hèn nhát ” và xin lỗi bạn đọc khi không công khai tên họ.
Ảnh minh họa (internet)
Tôi, có thể xem là một trí thức không?
Tôi sinh năm 1982, một người đàn ông Việt Nam.
Tôi được sinh ra trong một gia đình khá giả, bố mẹ có chút địa vị xã
hội và là doanh nhân, từ bé tôi đã được chăm sóc, nuôi nấng khá đầy đủ,
có phòng riêng, có gia sư kèm cặp chuyện học hành. Tôi là con trai độc
nhất của gia đình.
Tôi may mắn được bố mẹ tạo điều kiện cho tôi được du học ở trời Tây
trong quãng thời gian là sinh viên theo diện tư phí. Nhờ bản chất thông
minh sáng dạ nên tôi đã giành được một suất học bổng cho bậc học Thạc Sỹ
và liên tiếp cho bậc tiến sỹ do chính phủ cấp cho du học sinh, không
phải bằng nguồn ngân sách của Việt Nam. Tôi trở thành tiến sĩ ở một cái
tuổi khá trẻ giống như các bạn người bản xứ nhưng rất trẻ so với mặt
bằng chung ở Việt Nam, 27 tuổi.
Tôi yêu công việc nghiên cứu nên đã qua một nước tư bản khác, làm
việc với chức danh học giả (Postdoc-Fellow), mức lương dù không hẳn là
rất cao nhưng cũng là cao đủ để tôi có thể sống rất thoải mái, đi du
lịch nhiều nơi. Tôi nghĩ, lứa tuổi của tôi cái quan trọng là tích lũy
kiến thức, thiết lập các mối quan hệ với các nhà khoa học để sau này
quay về phục vụ tổ quốc của mình. Sau hai năm làm việc, tôi đã muốn trở
về VN để cống hiến. Với tôi, áp lực kinh tế không phải là quá lớn và tôi
muốn thực sự cống hiến.
Thế nhưng khi quay về VN, tôi đã nhận ra một thực tế đau lòng. Gần
như chẳng có nghiên cứu khoa học thực sự. Họ thường tự nghĩ ra một cái
“công trình” có vẻ như rất đao to búa lớn, rót vào đó tiền tỉ, chỉ để
báo cáo trong hội trường. Họ nghĩ, những người như chúng tôi, hoặc là
muốn trở về vì không thể ở lại nước ngoài, hoặc muốn lên làm lãnh đạo,
chen vào những vị trí béo bở để có thể đút túi một cách hợp pháp những
khoản tiền khủng dựa vào cái mác trí thức, một trí thức được đào tạo rất
bài bản.
Đối với trí thức như tôi, được lao động, được cống hiến, được khám
phá và bảo vệ chân lý là niềm hạnh phúc. Bỏ qua những nỗi lo toan về cơm
áo gạo tiền, tôi chỉ muốn làm nghiên cứu khoa học một cách nghiêm túc
bởi vì tất cả những giả dối, lừa gạt và cẩu thả sẽ bị phanh phui và bị
lên án không sớm thì muộn. Hãy nhìn những sự giả mạo, đạo văn của những
người làm khoa học không nghiêm túc ở các nước tư bản mà xem, họ bị
trừng phạt rất khủng khiếp, nếu không có những khoản tích lũy trước đó,
cuộc sống gần như đóng sầm cửa lại khi họ bị gỡ bỏ các công bố trên tạp
chí khoa học, bị tước chức danh khoa học, bị thôi việc. Tôi ngạc nhiên
đến tròn mắt khi một người có “tiếng tăm” trong làng học thuật nói với
tôi rằng “muốn được xét duyệt đề tài thì phải ngoại giao, phương pháp,
hiệu quả chẳng là cái mốc xì gì đâu” khi họ rỉ tai tôi trong lúc chén
chú chén anh.
Thử hỏi, có đất nước nào, xã hội nào có thể phát triển được khi những
kết quả nghiên cứu khoa học lại được xây dựng dựa vào sự quen biết, dựa
vào sự xào nấu chế biến thậm chí bịa đặt?
Dù biết rằng cha mẹ tôi rất buồn, nhưng rồi tôi lại xách va li ra đi
khi tôi tìm được một vị trí làm việc khá tốt với mức lương cũng tương
đối so với mặt bằng chung (68 nghìn UDS/năm) ở một viện nghiên cứu tại
một nước tư bản.
Chắc là tôi lại phải chờ đợi, chờ đợi một sự thay đổi ở Việt Nam, để
rồi sau đó tôi sẽ trở về để cống hiến sức lực trong việc xây dựng đất
nước với một mức lương thấp, thậm chí rất thấp. Chẳng thể nào tốt đẹp
khi sự thực thật bị bưng bít, chân lý bị bẻ cong, mọi thứ không được
minh bạch, quyền lực không bị kiểm soát.
Người Nhật, người Hà Lan, người Mỹ,… họ đã có những con người của
nhiều thế hệ trước đó biết làm việc, biết cống hiến phụng sự hết mình
cho tổ quốc, cho dân tộc họ thì họ mới có được như ngày hôm nay, chẳng
có một thành quả nào tự nhiên dễ dàng có được mà không phải phấn đấu
cống hiến. Vì thế, tôi muốn là một nhà khoa học chân chính chứ không
muốn là một thứ trang sức dùng để trang trí cho đẹp đội hình. Và sự cống
hiến của tôi là có thật, những cống hiến đó sẽ là có ích thực sự cho
dân tộc tôi, cho hai chữ Việt Nam trên nền học thuật của khu vực và thế
giới, cho thế hệ con cháu chúng ta chứ không phải là những cống hiến
phục vụ một đảng phái hay một thế lực nào.
Tôi biết, bạn bè của tôi nhiều, rất nhiều người như thế.
Liệu tôi phải chờ đợi đến bao giờ????