Ở các nước tư bản có trộm cắp, có biểu tình phản đối chính sách
chính quyền, có giết người... như ở Việt Nam. Ở Đức này xe đạp mà không
khóa cũng bay luôn không biết khi nào. Túi xách để trong ô tô coi chừng
cửa kính xe bị đập vì cái túi. Đa số bọn ăn cắp là dân lang thang kiểu
di gan, những người ăn bảo trợ xã hội, không muốn đi làm chỉ rượu bia
lướt khướt rồi ra đường ăn xin hay đi trộm cắp. Một số dân châu Á (nước
nào thôi chả nói rõ, cứ nói chung chung cho lành) sang châu Âu cũng làm
những việc chẳng khác gì dân di gan. Nhưng ít ra dân châu Á còn chịu khó
làm hơn dân di gan, có điều họ làm ẩu hoặc làm tắt cho đỡ mất công sức,
bỏ qua những quy định về an toàn này nọ. Mấy cái việc đó cũng gây ra
lắm chuyện ảnh hưởng đến an ninh trật tự đời sống.
Chả bao giờ thấy chính quyền phương Tây, các chính khách phương Tây
đăng đàn ba hoa tự ca ngợi là chính trị ở nước họ ổn định, an ninh trật
tự ổn định cả. Chắc vì họ thấy đất nước họ còn nhiều điều chưa được vẹn
toàn cho lắm, bởi chuyện mất cắp, biểu tình, giết người, làm hàng giả,
ăn xin... vẫn còn xảy ra.
Nhưng ở phương Tây điểm xem nước nào mà một năm phải đưa ra tòa xử
hàng chục người vì tội chống chính quyền, âm mưu lật đổ chính quyền,
tuyên truyền chống phá chính quyền như ở Việt Nam?
Phải chăng bọn cảnh sát, an ninh phương Tây vì không khám phá ra
nhiều vụ chống chính quyền như ở Việt Nam, nên bọn lãnh đạo phương Tây
nó không dám công nhận là nước nó ổn định chính trị. Chừng nào an ninh
phương Tây phải bắt bọn chống chế độ nhiều như ở Việt Nam, chừng ấy bọn
Tây mới dám vỗ ngực là nước nó ổn định chính trị và cho đó là công lao,
là niềm tự hào.
Thôi! cái bọn tư bản thối nát không bàn làm gì, chúng cũng đã biết
nhục mà không dám nhận mình là đất nước ổn định chính trị, cũng bỏ qua
cho chúng. Người Việt nói chuyện Việt vậy.
Nhìn xem những vụ xử chống chính quyền ở Việt Nam là những ai? Hòa
thượng, Linh mục, Tu sĩ, nhà văn, nhà thơ,nhà báo,nhạc sĩ, giáo sư, kỹ
sư,tiến sĩ, nhà giáo, sinh viên, nông dân, doanh nhân, công nhân, người
già, thanh niên, phụ nữ... cựu chiến binh thậm chí là cả quan chức nhà
nước. Đủ mặt mọi tầng lớp nhân dân trong xã hội.
Từ tháng 1 đến tháng 5 năm 2013, trong vòng chưa đầy nửa năm, các bản
án cho người chống phá, tuyên truyền chế độ ở Việt Nam lên đến 100 năm
tù. Kỷ lục nhất trên thế giới này về số người chống chính quyền và số
năm tù phạt người vì tội chống chính quyền chưa? Nước nào trên thế giới
này sánh được điều đó, trừ người anh em hữu nghị Trung Quốc. Còn nếu
tính theo tỷ lệ dân số thì người anh Trung Quốc có khi còn nghiêng mình
bái phục đàn em Việt Nam về những án tù cho người bị kêu tội danh "chống
phá chính quyền".
Vậy thử hỏi sự ổn định chính trị ở Việt Nam là do "tuyệt đại đa số
dân chúng tin tưởng vào giai cấp lãnh đạo" hay là "tuyệt đại đa số những
ai không tin vào giai cấp lãnh đạo mà bày tỏ sự bất tin tưởng này đều
bị trừng phạt bằng những án tù rất nặng".
Xem trong nhiều phản hồi trên báo chí Việt Nam về vụ xử hai sinh viên
Uyên, Kha vừa rồi. Mới thấy sự hăng say bảo ổn định chế độ, bằng củng
cố niềm tin hay là bằng bạo lực, bằng trừng phạt? Thậm chí một kẻ tư
xưng là sinh viên năm thứ ba đã kêu gào như thế này trên báo Người Lao
Động.
Nguyễn Hoàng Nguyên Huy
1
17/05/2013 01:35
Là một sinh viên năm thứ 3 mà cái nhận thức về quá kém. Mà cái nhận thức đó còn thua các cháu thiếu nhi nữa. Và cũng tiết thương công sức cha mẹ cho ăn học mười mấy năm trời mà cái nhận thức càng kém đi. Tôi cũng xin đề nghị Bộ Công an cần kiến nghị nhà nước ta tăng mức hình phạt đối với tội tuyên truyền chống phá Nhà nước thật cao để răn đe và làm gương cho những người khác. Hình mức phạt này còn quá thấp chưa răng đe người khác được.
Tinh thần của cậu sinh viên này là điều quan trọng mà báo chí cần
nhấn mạnh. Đó là kêu gào xử tù nặng hơn nữa với những sinh viên cùng
trang lứa với cậu ta vì tội nói xấu Đảng, nói xấu Trung Quốc. Nhưng qua
phản hồi của cậu sinh viên này được báo đăng, cho chúng ta thấy một điều
là những biện pháp khắc nghiệt, dã man luôn luôn được ưu ái dùng đến
trong cái gọi là bảo vệ ổn định chính trị. Đến một cậu sinh viên cũng
khát khao đòi hỏi tăng án tù cho bạn mình, một xã hội quá nhân bản!!!
Không thấy phản hồi nào nói đến chuyện ổn định chế độ bằng củng cố
niềm tin, bàn bạc đi đến đồng thuận... chỉ có những kêu gào đầy hứng chí
và hả hê là xử nặng hơn nữa, trừng phạt tàn bạo hơn nữa để kẻ khác sợ
không dám màng đến chuyện bày tỏ bất đồng với chính quyền.
Đất nước chưa đầy nửa năm có đến 20 người thanh niên ra tòa vì tội
chống phá chế độ, chính quyền thản nhiên cho 100 năm tù kết án họ. Đất
nước có những sinh viên năm thứ ba kêu gào một cách phấn khích như tìm
thấy niềm hưng phấn khi đòi kết án tù người sinh viên thật nặng hơn.
Chỉ vì những sinh viên ấy bày tỏ chính kiến một cách ôn hòa bằng những
tờ giấy.
Chả nói đến kinh tế suy thoái, doanh nghiệp vỡ nợ, giải thể, các dự án lớn thua lỗ.
Chỉ nhìn thế thôi, đã hiểu sự ổn định trên đất nước này có hay không? Nếu có thì chúng được xây bằng gì?