Phạm Đình Trọng (Danlambao) - 21 giờ khuya ngày 2.4.2014, ông công an khu vực đến nhà đưa cho tôi Giấy Mời: 8 giờ 30 ngày 4.4.2014 đến trụ sở công an để “trao đổi liên quan đến một số bài viết”. Giấy mời có hai Liên. Tôi nhận Liên 2 và kí vào Liên 1 để người chuyển Giấy mời mang về trình. Trước khi kí, tôi ghi: Tôi đã nhận. Công an có việc cần trao đổi xin mời đến nhà tôi. Tôi không có việc cần gặp công an.
KHÔNG THỂ HÌNH SỰ HÓA ĐỜI SỐNG DÂN SỰ
1. Nhà nước của dân, do dân, vì dân là nhà nước phục vụ. Người dân là
chủ trả lương, trao quyền hạn và nghĩa vụ cho công chức nhà nước để phục
vụ người dân. Nhà nước của dân, do dân, vì dân không phải là nhà nước
cai trị coi người dân chỉ là bề tôi, là thần dân, là đám đông bầy đàn và
quan chức nhà nước hưởng lương lậu, bổng lộc từ tiền thuế của dân cứ
mặc sức dùng chức trách, quyền uy của dân trao để xách nhiễu dân.
Người dân đóng thuế nuôi bộ máy nhà nước là nuôi công bộc để phục vụ
dân. Nhưng người dân có việc đến cơ quan nhà nước thì bị công bộc của
dân mặt lạnh như kem, khinh khỉnh ra uy hành hạ dân đủ điều, làm khó
trăm bề để vòi phong bao. Còn công bộc có việc cần gặp dân thì viết giấy
sai người đưa xuống triệu dân lên. Quan chức nhà nước vẫn coi mình như
“phụ mẫu chi dân”, như cha mẹ dân của thời quân chủ phong kiến mới hành
xử với dân như vậy. Không thể cứ bình thản duy trì mãi một nhà nước xấu
xí như một định mệnh bất hạnh của người dân Việt Nam khốn khổ.
2. Những bài viết của tôi thuộc lĩnh vực văn hóa tư tưởng. Những bài
viết đó có gì không thuận với chính thống cần nhắc nhở, trao đổi, tranh
biện thì đó là việc của cơ quan tuyên giáo, của các nhà lí luận, của hội
đồng lí luận, không phải việc của công an.
Vẫn biết công an có cơ quan an ninh văn hóa. Nhưng “Giỏi giang cũng chỉ
một nghề / Con phượng thì múa, con nghê thì chầu” (Ca dao). Dù là an
ninh văn hóa nhưng vẫn là công an, chỉ có nghiệp vụ công an, không có
nghiệp vụ văn hóa, không có thẩm quyền thẩm định văn bản văn hóa. Vì thế
khi muốn buộc Điếu Cày Nguyễn Văn Hải tội Tuyên truyền chống nhà nước,
cơ quan công an điều tra vẫn phải đưa những bài báo của Điếu Cày Nguyễn
Văn Hải sang cơ quan văn hóa thẩm định, kết luận. Dù trong nhà nước
chuyên chính vô sản, cơ quan văn hóa cũng chỉ thẩm định theo ý muốn của
cơ quan công an điều tra mà thôi. Nhưng những văn bản văn hóa phải do cơ
quan văn hóa thẩm định đã xác nhận rằng cơ quan công an, dù là an ninh
văn hóa cũng không có thẩm quyền thẩm định văn bản văn hóa. Không có
thẩm quyền thẩm định, kết luận đúng sai của văn bản văn hóa, chỉ có thẩm
quyền và nghiệp vụ công an thì có gì để “trao đổi liên quan đến một số
bài viết” của tôi nhỉ!
Hơn nữa, cùng lấy con người làm đối tượng hướng tới, đối tượng quan tâm
của công việc nhưng con người của văn chương, của khoa học xã hội nhân
văn là con người văn hóa, tâm hồn, con người của chiều sâu tâm lí, tính
cách với những buồn vui, đau khổ, vui sướng, day dứt, trăn trở. Còn con
người mà công an dồn tâm sức săm soi, giám sát là con người sinh vật,
con người hành động, với công an, đó là con người tội phạm.
Chỉ chuyên sâu khám phá, phát hiện mặt trái, mặt tiêu cực của con người
sinh vật, con người tội phạm, chỉ thấy những xấu xa, tội lỗi, nguy hiểm
của con người sinh vật, công an khó đồng cảm, chia sẻ được với nỗi đau
của con người văn hóa, nỗi đau, nỗi trăn trở của những người làm văn
chương, những người trân trọng giá trị văn hóa, tâm hồn của con người.
Xa cách nhận thức, xa cách cái nhìn về con người như vậy, làm sao có thể
“trao đổi” về những bài viết mang nỗi đau, nỗi day dứt về con người, về
thế sự nhỉ!
Bệnh nghề nghiệp, thày thuốc chữa bệnh nhìn đâu cũng thấy vi trùng. Luật
sư nhìn sự việc nào cũng liên tưởng tới điều luật này, điều luật nọ.
Công an nhìn đâu cũng thấy tội phạm và công an luôn đặt mình ở vị trí
đối mặt với tội phạm, ra uy trấn áp tội phạm. Mấy năm trước tôi đã một
lần làm việc với hai cán bộ của bộ Công an tại trụ sở công an quận Tân
Bình và tôi đã trở thành đối tượng của quyền uy trấn áp đó, trở thành
tội phạm.
Mở đầu buổi làm việc hai cán bộ bộ Công an đưa cho tôi tập bài viết của
tôi được in ra từ trên mạng bảo tôi kí xác nhận đúng là bài viết của
tôi. Một việc làm tốn kém tiền bạc của dân, tốn kém công sức, thời gian
cũng lại là tiền bạc và hoàn toàn không cần thiết. Các bài viết tôi đều
ghi tên rõ ràng, đầy đủ. Suốt mấy năm qua, người đọc đều biết rõ về tôi,
cơ quan an ninh văn hóa càng biết rõ hơn, tôi có chối bỏ những bài viết
của tôi đâu mà phải tốn tiền in ra, đưa tôi xác nhận. Làm việc với an
ninh, tôi không còn thư thái, tĩnh tâm dò từng chữ hơn chục bài viết, có
bài hơn chục trang. Với lòng tin vào sự đàng hoàng của cơ quan công an,
tôi chỉ nhìn qua tên bài viết rồi kí đại. Kí như vậy là tôi đã nhận
phần bất trắc về mình nếu như có gài bẫy trong những bài in lại đó.
Nhưng lần sau bị đưa vào tình thế đó, tôi vẫn lại kí đại. Đó là điều
không thật sự an toàn đối với tôi.
Với sự cởi mở, vui vẻ của tôi, buổi trao đổi khởi đầu khá nhẹ nhàng,
bình đẳng. Nhưng gần cuối buổi, anh cán bộ công an trẻ, có lẽ tuổi chỉ
bằng già nửa tuổi của tôi bỗng lấy bộ mặt và giọng nói hình sự căng
thẳng trấn áp tôi và yêu cầu tôi không được viết đưa lên mạng buổi làm
việc này. Cuộc gặp có hai điều đáng nhắc lại.
- Tôi nhận ra mục đích chủ yếu của cuộc gặp chỉ để công an dằn mặt, nhắc
nhở, răn đe tôi, một công dân sử dụng quyền tư do ngôn luận bộc lộ
những chính kiến khác biệt với chính thống. Trước đó vài tháng, một công
an cấp thành phố và một công an cấp quận đã đến nhà bảo tôi đừng viết
bài đưa lên mạng nữa. Cuộc gặp này không nói thành lời điều đó nhưng bộ
mặt hình sự, trấn áp, răn đe đã nói ra điều đó.
- Công dân làm việc với cơ quan công an về những bài viết công khai, hợp
pháp trên mạng, không có gì là bí mật quốc gia thì có gì phải giấu nhỉ?
Không muốn công khai những cuộc gặp răn đe của công an với công dân
nhưng công an lại hào phóng phát đi quá nhiều giấy mời đòi công dân đến
đồn công an làm việc. Yêu cầu tôi không được viết là tước đoạt quyền tự
do ngôn luận của tôi. Dẫu vậy, để khỏi gây căng thẳng với cơ quan công
an, tôi đã không viết lại một sự việc có nhiều điều rất đáng ghi lại về
một thời công an trị.
Vâng. Người dân Việt Nam hôm nay đang phải sống trong thời công an trị.
Công an lộng hành. Công an kiêu binh. Công an dày đặc trong xã hội. Công
an có mặt quá đông trong chính trường. Công an là thường trực ban bí
thư, nhân vật thứ hai trong đảng cầm quyền. Công an là Thủ tướng Chính
phủ. Công an đứng đầu Chính phủ. Công an đứng đầu nhiều tỉnh, nhiều
huyện. Công an đứng đầu Tòa án tối cao, đứng đầu Ủy ban Tôn giáo của
Chính phủ.
Không có nghiệp vụ quản trị đất nước. Không có kiến thức hành chính quốc
gia. Chỉ có nghiệp vụ trấn áp tội phạm. Nhà nước công an đó nhìn mọi
người dân đều là tội phạm và biến xã hội thành một nhà giam lớn. Công an
tùy tiện bắt giam người dân lương thiện. Công an lạnh lùng đánh chết
dân trong trong trụ sở công an. Đánh chết dân trên đường làng. Đánh chết
dân giữa phố đông. Công an đánh nhà báo, đánh dân giữ đất giúp cho nhóm
lợi ích bất chính cướp đất của dân. Công an đang gây tội ác chồng chất
với dân. Công an đang vay quá nhiều nợ máu của dân. Công an ngang nhiên
tước đoạt những quyền con người thông thường cơ bản của người dân. Công
an đùng đùng kéo đến bao vây ngăn chặn không cho người dân ra khỏi nhà
đi biểu tình chống giặc Tàu xâm lược. Công an tùy tiện thu hộ chiếu, cấm
người dân xuất cảnh. Trí thức viết về hiện thực đau buồn của đất nước,
phản biện những chủ trương, những việc làm nguy hại cho đất nước của
đảng cầm quyền, một việc làm được Hiến pháp và pháp luật cho phép cũng
bị công an gọi lên gọi xuống hết năm này sang năm khác. Công an kết cấu
thành băng nhóm chia nhau chốt chặn từng cung đường làm luật tống tiền
lái xe. Công an làm cả những việc thất đức với người chết mà đám du thủ
du thực, ma cô lưu manh ngoài đường phố cũng không dám làm là xông vào
cướp băng tang viếng người chết.
Nhà nước công an đang hình sự hóa mọi mặt đời sống của một xã hội dân
sự. Bóng công an đè nặng xuống cuộc sống người dân lương thiện. Nhưng
những băng nhóm tội phạm cứ nhởn nhơ tồn tại, rầm rộ mang hàng nóng
thanh toán nhau náo loạn cả khu dân cư giữa ban ngày thường xuyên diễn
ra trên khắp đất nước giữa thời bình.
CÔNG AN NHÂN DANH PHÁP LUẬT ĐỂ VI PHẠM PHÁP LUẬT
Ông Võ Văn Kiệt, một người cộng sản trung thực hiếm hoi có nhận xét rất
đúng rằng: Ngày 30 tháng tư năm 1975 có một triệu người vui thì cũng có
một triệu người buồn. Trong xã hội, tình cảm cũng như nhận thức, tư
tưởng, chính kiến của con người ngược xuôi, trái chiều nhau là đương
nhiên, rất bình thường. Không thể “Bắt tình cảm ngược xuôi / Theo đúng
luật đi đường nhà nước”.
Một xã hội độc đảng như xã hội Việt Nam có vài chục triệu người yêu đảng
Cộng sản, ủng hộ đảng Cộng sản dù yếu kém, tham nhũng thế nào cũng
nghiễm nhiên lãnh đạo nhà nước và xã hội Việt Nam như một định mệnh
nghiệt ngã của dân tộc Việt Nam thì cũng sẽ có vài chục triệu người
không dành cảm tình cho đảng Cộng sản, không chấp nhận sự độc quyền
thống trị xã hội của đảng Cộng sản là điều rất bình thường. Người yêu
đảng Cộng sản có nhu cầu được nói ra tình yêu đó thì người không chấp
nhận dành quyền lãnh đạo đất nước cho đảng Cộng sản cũng có nhu cầu giải
tỏa nỗi niềm của mình. Đó là nhu cầu tự nhiên, rất con người, rất chính
đáng. Nói ra tình yêu, giải tỏa nỗi niềm bằng ngôn ngữ, bằng tác phẩm
nghệ thuật, bằng ngôn luận, bằng báo chí, bằng biểu tình. Nhu cầu rất tự
nhiên, rất con người đó được Hiến pháp 2013 bảo đảm ở điều 25: Công dân
có quyền tự do ngôn luận, tư do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp,
lập hội, biểu tình . . . Tôi viết bài giải tỏa những suy nghĩ, chính
kiến của mình cũng chỉ là thực hiện cái quyền Hiến pháp trao cho tôi mà
thôi.
Hiến pháp 2013 còn có điều 15: Mọi người có nghĩa vụ tôn trọng quyền của
người khác. Nhưng người dân sử dụng quyền Hiến pháp trao cho, biểu tình
chống giặc Tàu cướp biển Việt Nam, bắn chết dân Việt Nam đã bị lực
lượng đông đảo công an cùng côn đồ ngăn chặn, gây rối, đàn áp, hành
hung, bắt giam. Công an đã nhiều lần đến chặn cửa nhà tôi không cho tôi
đi biểu tình. Viết giấy mời tôi lên trụ sở công an “trao đổi liên quan
đến một số bài viết” của tôi cũng nhằm trấn áp, răn đe tôi đừng viết ra
những chính kiến của tôi khác biệt với chính thống.
Công an là công cụ bảo vệ pháp luật. Mọi việc làm của công an đều đương
nhiên nhân danh pháp luật. Nhân danh pháp luật, công an đã làm nhiều
điều trái pháp luật.