Nguyễn Văn Thạnh
Người lương thiện là người có trái tim yêu thương. Tình thương theo
lẽ tự nhiên sẽ dành cho người thân, bạn bè, rồi mới đến đất nước, đồng
bào. Tôi cũng vậy.
Giây phút mẹ tôi khóc, yêu cầu tôi về quê (http://www.thanhblog.org/2014/02/tiep-theo-cau-chuyen-me-toi-ra-on-ca-xa.html?m=1)
là giây phút khủng hoảng tinh thần đối với tôi. Lúc đó tôi rất đau khổ
và cũng định nghỉ, về quê cùng với mẹ. Nhưng lý trí mách bảo tôi rằng,
tôi cần phải vượt qua, không thể để mình mềm lòng (tôi về nhà lúc đó bố
mẹ tôi sẽ nhốt tôi lại, tịch thu máy móc liên lạc vì họ quá sợ tôi sẽ bị
giết). Tôi biết rằng, giai đoạn này đất nước cần những người như tôi,
tôi không thể đầu hàng và gục ngã. Và bây giờ tôi thấy đó là lựa chọn
đúng.
Thời gian rồi tôi về quê, bố mẹ tôi đã hiểu, không còn sợ, không còn can ngăn tôi, công an không còn dọa dẫm họ nữa. (http://www.thanhblog.org/2014/03/con-uong-vuot-qua-so-hai.html)
Tuy nhiên đó chỉ mới là một nửa. Điều tôi đau lòng, mệt mỏi nhất lúc này là chuyện vợ.
Bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn có một gia đình yên ấm, công việc
ổn định, an toàn cho chồng con. Vợ tôi cũng vậy. Vợ tôi là một giáo viên
nhà nước nên càng ít có lựa chọn hơn. Dù cô ấy có lúc ủng hộ việc tôi
làm nhưng cô ấy không thể đứng vững trước sự truy kích, làm khó của
cường quyền suốt trong thời gian dài. (https://danluan.org/tin-tuc/20131226/du-a-lien-noi-voi-anh)
Nắm được điểm yếu này, lâu nay cường quyền liên tục tấn công làm khó
khăn không cho tôi thuê nhà. Tôi nghĩ họ biết việc họ làm là bẩn thỉu và
không hiệu quả nhưng họ vẫn làm vì mục tiêu là tác động đến sự xáo động
gia đình, dùng vợ để ngăn cản chồng hoặc làm cho tôi mệt mỏi, nhụt ý
chí.
Thời gian rồi tôi phải sống ở Lăng Cô-Huế(nhà anh Phan Đình Thành- www.dinhthanh.net), trong khi vợ tôi sống ở Đà Nẵng. Sự xa cách, chia rẽ tư tưởng và việc làm khó của chính quyền (http://www.thanhblog.org/2014/03/gay-phien-ha-va-nhung-lam-qua-muc.html)
làm cho tình cảm vợ chồng tôi chia rẽ. (Tất nhiên là vợ chồng nào cũng
có sự xung đột trong cuộc sống, nhưng chính sự truy kích của cường quyền
trong thời gian qua làm cho vấn đề nghiêm trọng hơn).
Đây là điều làm tôi rất đau lòng. Nhiều khi tôi muốn buông xuôi nhưng
hình ảnh ánh mắt trẻ thơ oan ức do bố bị công an đánh chết mà không tìm
được công lý, hình ảnh ngư dân bị Trung Quốc ức hiếp, đánh đập thậm chí
là giết chết, rồi hình ảnh người yêu nước như thầy Định bị bách hại làm
tôi thấy có điều gì đó đau đớn, bứt rức trong người nếu không tiếp tục
nói, viết ra điều mình biết, mình cho là đúng.
Tôi đang đứng trước sự lựa chọn vô cũng khó khăn: im lặng để có một gia đình yên ấm hay tiếp tục đi con đường đã chọn?
Tôi biết rằng dù lựa chọn thế nào trong tôi cũng có những tổn thương ghê gớm (http://www.rfa.org/vietnamese/ReadersOpinions/nguyen-trung-ton-blog-0228-02282014112348.html).
Tôi đang đau khổ.