Những tù nhân lương tâm ra khỏi trại giam và những câu hỏi
Mấy ngày gần đây, dư luận chú ý đến vài trường hợp “bỗng nhiên” được
nhà nước gia ân, trả tự do hoặc “đặc xá”. Từ việc thả người tù xuyên thế
kỷ Nguyễn Hữu Cầu cho đến người được giam cầm cho đến lúc thả ra để
chết như thầy giáo Đinh Đăng Định. Và gần đây là Cù Huy Hà Vũ “được sang
Mỹ chữa bệnh bởi lòng nhân đạo của nhà nước ta”.
Những động thái đó đặt ra nhiều câu hỏi. Thoạt nghe, có vẻ như là có
những chuyển biến nào đó trong môi trường chính trị ở Việt Nam. Nhiều
người ít am tường đặt vấn đề phải chăng nhà nước đã phần nào hiểu ra
rằng những con người kia vô tội, rằng việc bắt bớ, giam cầm con dân vô
tội của mình là hành động tự sát?
Hay chỉ vì vừa qua, câu trả lời từ thực tế Bauxite Tây Nguyên đã như
gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt nhà nước làm bừng tỉnh những bộ óc đang
mê muội hướng theo “Chủ trương lớn của đảng” trong vụ Bauxite, nên đây
là động tác ăn năn?
Hay đây là sự khởi đầu cho một cuộc thay đổi như Cuba, một độc tài
Cộng sản, người “anh em” của Việt Nam đã thả hàng loạt tù nhân chính trị
gần đây?
Hay chính phủ Việt Nam đã biết ngượng khi ông Thủ tướng Việt Nam mới
gần đây yêu cầu Miến Điện cải thiện tình hình dân chủ, nên bây giờ học
tập phong tào thả tù chính trị hàng loạt và cho đảng đối lập hoạt động
cho phần nào đỡ bẽ mặt?
Hay vì Việt Nam mới đây đã là thành viên Hội đồng Nhân quyền LHQ nên
nhà nước chứng tỏ cho thế giới thấy rằng: Tớ đây cũng chẳng đến mức nào
như các bạn đã đánh giá?
Hay vì lãnh đạo đảng và nhà nước đã nhận thức được rằng: Việc giam
giữ các tù nhân lương tâm chẳng có lợi gì cho đất nước, cho dân tộc mà
ít nhất cũng làm cho bộ mặt nhà nước nhem nhuốc hơn về lĩnh vực quyền
con người, nhất là xã hội sẽ bị bóp nghẹt và không thể tiến bộ?
Xin thưa là không phải thế! Những giả thiết, những câu hỏi trên vẫn là chuyện hoang đường hiện nay.
Công dân – con tin của đảng
Kể từ khi cộng sản (đảng) xâm nhập vào Việt Nam, con dân nước Việt đã
thay danh đổi phận liên tục nhiều lần. Mỗi lần thay đổi, đều là những
sự đau đớn, nhức nhối và hậu quả thì cứ chồng chất từ thế hệ này sang
thế hệ khác.
Ban đầu, khi đảng mới là một kẻ “không quê hương, sương gió tơi bời” –
Tố Hữu – mà nói theo ngôn ngữ ngày nay để chỉ kẻ không cha mẹ, anh em
họ hàng làng xóm là “đứa bụi đời”- thì khi đó đảng coi dân như cha, như
mẹ. Đảng được dân nuôi nấng, chăm sóc vì những lời lẽ có cánh, bởi lý
tưởng sáng ngời. Nhiều người dân đã không ngần ngại chia da, xẻ thịt để
nuôi đảng mong đảng “đưa đất nước, dân tộc qua nô lệ rồi dẫn năm châu
đến đại đồng” – HCM..
Thế rồi, cơ hội đến và đảng thành công trong việc cướp chính quyền,
trở thành “người đầy tớ trung thàn, tận tụy của nhân dân”. Đảng viên khi
đó trở thành “công bộc của nhân dân”. Chỉ có điều, ở cương vị “đầy tớ”
đảng đã sử dụng nhiều cách, nhiều kiểu để biến các ông chủ của mình
thành nô lệ cho đám đầy tớ- đó là sự đánh tráo khái niệm. Mọi hành động,
suy nghĩ của ông chủ phải từ đầy tớ, mọi hoạt động của ông chủ phải
theo ý đầy tớ… tất cả đều muốn xông vào làm đầy tớ để được “phục vụ” ông
chủ. Nhỡ có ông chủ nào vô tình hay cố ý làm trái ý đầy tớ, ông chủ sẽ
được ưu tiên “làm chủ tập thể” trong nhà tù.
Với cái quyền lực tử việc cướp được chính quyền, đảng đã đặt ra mục
đích và đưa cả đất nước vào cuộc chiến Bắc – Nam khủng khiếp nhằm đưa tư
tưởng Cộng sản xuống tận cùng đất nước. Khi đó, bản chất của đảng được
giấu kín trong nhiều mỹ từ kế hợp hoàn cảnh chiến tranh mà đảng đã đeo
đuổi bấy lâu. Thực chất, tất cả mọi hành động và việc làm của đảng, chỉ
là phục vụ mục đích lâu dài, có tính toàn cầu của Cộng sản Quốc tế. Mà ở
đó, lợi ích dân tộc, lợi ích quốc gia chỉ là thứ yếu, còn cái chủ yếu
là sự bành trướng của tư tưởng, chủ nghĩa cộng sản.
Chính vì phục vụ mục đích của Quốc tế cộng sản, nên khi đặt lợi ích
dân tộc, lợi ích quốc gia là thứ yếu, hẳn nhiên đảng bị phản ứng bởi con
dân của một đất nước có chiều dày hàng ngàn năm lịch sử. Những cuộc
chiến tương tàn, những cuộc “cách mạng” nồi da nấu thịt, phá vỡ nền văn
hiến ngàn năm xây dựng và nhất là du nhập một chủ nghĩa bạo lực, dối trá
đã đẩy đảng dần dần đứng về phía ngược lại với nhân dân. Và khi đó,
thân phận con dân, nhất là những người có tinh thần yêu nước, thương nòi
đã trở thành “thế lực thù địch” của đảng.
Và thế lực thù địch ngày càng đông khi đảng ngày càng thể hiện sự
thối nát, tham lam, nhũng lạm và cướp bóc của dân, phá nát cơ đồ đất
nước bằng những “chủ trương lớn” của mình.
Bằng những luật lệ, những bản văn như “Hiến pháp” được ban hành theo
lệnh của đảng, quy định rõ sự độc tôn, độc tài của mình, đảng đã biến cả
90 triệu dân thành con tin của mình, có thể sử dụng họ theo ý đảng, bất
chấp lòng dân.
Đặc biệt, những công dân không tuyệt đối nghe theo ý Đảng là nguồn
lực tù nhân tiềm tàng vì các “chủ trương lớn” ngày càng thể hiện rõ
những hậu quả khốc liệt, đi ngược lợi ích nhân dân, đất nước.
Sử dụng con tin – Con người là vốn quý
Dưới sự lãnh đạo “tuyệt đối sáng suốt của đảng”, cơn quẫn bách về lý
tưởng, hoang tưởng trong lý luận, hoảng loạn bởi thực tế suy đồi đã dẫn
đất nước vào cuộc khủng hoảng toàn diện và không lối thoát, đảng buộc
phải “mở cửa, cải cách” mà thực chất là bắt đầu những bước thế giới đã
đi hơn một thế kỷ nay trên con đường hội nhập.
Chỉ có điều, con đường hội nhập vào sân chơi chung của thế giới có
những nguyên tắc chung mà cả thế giới đã thừa nhận, dựa trên những cơ sở
chung về đạo đức, quy luật xã hội loài người. Do vậy nhiều điểm đã tréo
ngoe với cách hành xử ý đảng thay luật pháp, công an, báo chí thay tòa
án, ý muốn của đảng là ý trời mà nhà cầm quyền Việt Nam vẫn sử dụng xưa
nay. Vậy mới sinh chuyện tranh cãi, đàm phán. Và những luận điểm, tranh
cãi, đàm phán nhiều khi được nhà cầm quyền đưa ra như những màn hài kịch
vô tiền khoáng hậu.
Chẳng hạn, một mặt các Nghị quyết, văn bản pháp luật ghi rành rành
rằng kinh tế Việt Nam là “nền kinh tế thị trường định hướng XHCN”, mặc
dù chẳng ai buộc phải gào lên như vậy. Tuyên bố hùng hồn xong, cứ tưởng
với sự quang vinh, sự vĩ đại của mình, đảng luôn “giữ vững lập trường
kiên định XHCN” như đã từng thề thốt. Ngờ đâu, lại vẫn là lời thề cá trê
chui ống.
Khi cần làm ăn, buôn bán với nước ngoài, những đất nước mà họ đã có
kinh nghiệm rõ ràng về sự quái gở của cái gọi là XHCN nên tránh xa nền
kinh thế XHCN như tránh hủi, thì đảng lại chạy sang “Đề nghị công nhận
Việt Nam là nền kinh tế thị trường” Khi đó, cái đuôi CNXH đảng giấu nhẹm
đi rất kỹ.
Vì sao vậy? Đơn giản là nếu không ghi rằng đây là nền kinh tế thị
trường nhưng phải “theo định hướng XHCN” thì làm sao đảng có thể muốn
chặn, muốn lấy, muốn cướp lúc nào cũng được cho danh chính, ngôn thuận?
Làm sao có thể Cải cách ruộng đất, Cải tạo tư bản, Đánh tư sản mại bản…
nếu không có cái đuôi “định hướng XHCN”. Mà nếu không có vậy, đảng lấy
gì tồn tại? Còn nếu không là kinh tế thị trường, thì đảng đã có kinh
nghiệm không chỉ mấy chục năm đeo đẳng mà là cả hệ thống Cộng sản thế
giới truyền lại rằng kinh tế XHCN chỉ đi đến chỗ phân phối từ quần đùi,
xilip, bàn chải đánh răng để rồi diệt vong mà thôi.
Về nhân quyền, đảng luôn kêu rất to rằng “Ở VN, con người là vốn
quý”. Lúc đầu nhiều người không hiểu vì sao có câu nói vui đến vậy. Thế
nhưng ngẫm ra thì câu nói đó đặc biệt sâu sắc. Nếu không là con người,
thì lấy đâu ra hàng lớp lớp người lao động, chiến đấu, góp xương gom máu
cho đảng từ khi là đứa trẻ lưu vong cho đến ngày cướp chính quyền và
lãnh đạo tuyệt đối, nhưng “Đảng không có lợi ích nào ngoài lợi ích của
nhân dân” như hiện nay. Nếu không là con người, nhất là con người Việt
Nam đã mấy chục năm đảng nhào nặn, rót thông tin bằng mọi cách trong
công cuộc “xây dựng con người mới XHCN”, xây dựng lớp lớp “thanh niên
Thế hệ HCM” thì hôm nay VN đã không có một xã hội vô cảm, ích kỷ chỉ
nhăm nhăm cho lợi ích cá nhân, gia đình và phe nhóm đảng phái của mình
mà không đoái hoài đến cơ đồ đất nước, thảm trạng xã hội. Có như vậy thì
mọi chuyện về lãnh thổ mất vào tay giặc, người dân bị đánh đập, bị bắn,
bị bắt ngoài biển cứ kệ, đã có “đảng và nhà nước lo”.
Con người không chỉ là vốn quý khi là những đàn cừu chăm lo gánh vác
mọi chuyện nộp tiền cho đảng tiêu, mà con người lại tiếp tục trở thành
“vốn quý” của đảng, ngay cả khi đã được chuyển sang “thế lực thù địch”
và bắt bỏ tù. Vì sao vậy?
Như đã nói ở trên, muốn vào sân chơi chung, đảng và nhà nước cần
chứng tỏ thành tích nhân quyền và thái độ hợp tác theo các nguyên tắc
chung của thế giới. Nhưng, nếu như đảng bảo đảm vấn đề quyền con người
tốt đẹp lên, nghĩa là con người được tôn trọng, thì còn đâu chỗ đứng cho
đảng độc tài? Vì vậy cần có những chiêu trò mới.
Và việc bắt công dân của mình làm con tin, rồi thả ra, trục xuất cho
“đi chữa bệnh”, “cho đi ra nước ngoài theo chính sách nhân đạo” để thể
hiện “tiến bộ về nhân quyền” là con bài dễ làm và nhanh chóng, hiệu quả,
có lợi nhất cho nhà nước.
Bởi không có gì dễ chịu hơn khi tống khứ đi được một số đối tượng hay
đòi quyền lợi chung cho mọi người, có khả năng làm “đàn cừu” đang sống
vô cảm lại hưởng ứng việc nghĩ đến đất nước, tương lai mà không mặc cho
đảng tự tung tự tác.
Không có gì dễ chịu hơn, khi tống khứ được đối tượng có thể cản trợ
việc cai trị độc tài của mình mà không những không bị lên án, lại còn
được khen thưởng.
Không có gì dễ chịu hơn khi buộc “thế lực thù địch” của mình phải lưu
vong để một thời gian sau sẽ biến thành “khúc ruột ngàn dặm của đảng”,
mang dola về để phục vụ nhân dân, Tổ Quốc XHCN theo tiếng gọi thiêng
liêng của đảng. Khi đó:
“Việt Kiều tuổi hãy còn non
Đảng yêu, đảng quý như con trong nhà
Trong tay có nắm đô la
Việt gian bán nước, hóa ra Việt Kiều”
Việt gian bán nước, hóa ra Việt Kiều”
Không có gì dễ chịu hơn, khi bọn tư bản đế quốc đang giãy chết, lắm
tiền nhiều của, lắm mưu nhiều kế vẫn cứ bị trí tuệ đỉnh cao của ta lừa
cho hết keo này sang keo khác trong ván cờ nhân quyền hiện nay.
Bởi khi đã bước được vào sân chơi chung, vào thời điểm cần thiết nào
đó đảng cho hàng loạt công dân vào tù, thì mọi lời kêu gào từ bên ngoài
dù kịch liệt, dù thảm thiết đến mấy, đảng cũng bỏ ngoài tai. Và họ sẽ
trở thành con tin.
Nhà nước VN luôn tuyên bố “Ở VN không có tù nhân chính trị, không có
tù nhân lương tâm”. Thế nhưng, những người được đảng và nhà nước đưa ra
mặc cả không phải là những tội phạm lừng lẫy như Dương Chí Dũng, như Năm
Cam… mà lại là những nhân sĩ, trí thức, những người yêu đất nước, dân
tộc, ghét chế độ độc tài, căm thù bọn bán nước.
Để rồi, họ sẽ được đưa ra mặc cả, làm giá và đánh đổi khi đảng cần một thành tích nhân quyền nào đó.
Hà Nội, ngày 10/4/2014
J.B Nguyễn Hữu Vinh (Blog RFA)