Đồng Phụng Việt
Với mình, chuyện một cán bộ Thành Đoàn giựt xấp Tuyên ngôn Nhân quyền
trên tay một cô gái đang quảng bá các tiêu chí của nhân loại về quyền
con người là chuyện nhỏ.
Chuyện lớn là chính quyền Việt Nam đã tìm đủ cách để trở thành thành
viên Hội đồng Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc mà lại chỉ có thể nghĩ ra,
rồi tổ chức những hoạt động ngăn chặn như vậy mới là chuyện lớn.
Chuyện lớn nằm ở chỗ mà cha, anh của cậu thanh niên đó vẫn thường hay
nói: “tâm” và “tầm”. “Tâm” như thế và “tầm” chỉ ở mức như vậy thì làm
sao “lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối” mãi được (?). Người ta gọi như thế
là “qúa phận” đấy!
***
Với mình, chuyện cậu thanh niên giựt xấp Tuyên ngôn Nhân quyền đã từng du học ở Mỹ là chuyện nhỏ.
Học ở đâu, đã thủ đắc những bằng cấp loại nào cũng là chuyện nhỏ. Đâu phải cứ có học, có bằng cấp là thành nhân.
Nhận thức sống để làm gì và sống như thế nào hình như mới là chuyện lớn.
Lịch sử xứ nào, thời nào cũng có không ít kẻ đỗ đạt cao nhưng thiên
hạ và hậu thế gọi là “ngu trung”. Dù sao thì tận trung với bạo chúa, phò
bạo quyền cũng thuộc phạm trù “tự do lựa chọn”.
Chỉ muốn nhắc cậu thanh niên đó và những người bạn của cậu ta rằng
“tự do lựa chọn” luôn đi kèm với “tự chịu trách nhiệm”, mà trách nhiệm
do tận trung với bạo chúa, phò bạo quyền thì xem lại lịch sử đi. Nó nặng
nề lắm, liệu có gánh nổi chăng?
***
Với mình, chuyện cậu cán bộ Thành Đòan nói gì sau sự kiện cậu ta giựt
xấp Tuyên ngôn Nhân quyền trên tay một cô gái đang quảng bá các tiêu
chí của nhân loại về quyền con người là chuyện nhỏ.
Chuyện lớn nằm ở chỗ “tai mắt nhân dân”. Có thời, cha, anh của cậu ta
hay nói, họ làm được chuyện này, ngăn chặn được chuyện kia là nhờ “tai
mắt nhân dân”.
Khoan bàn chuyện cha, anh của cậu ta nói thiệt hay nói dóc, chỉ nhìn
mỗi sự kiện cậu ta tạo ra thì thấy “tai, mắt nhân dân” hướng vào ai, ủng
hộ và chống cái gì.
Tuy đã “ngụy trang” như “quần chúng tự phát” nhưng cậu ta không thể lọt qua “tai mắt nhân dân”.
Nếu bảo vệ đảng, bảo vệ chính quyền thật sự là bảo vệ chính nghĩa,
được “đại đa số nhân dân ủng hộ, đồng tình” thì việc gì phải cải trang,
phải che giấu diện mạo, lai lịch, rồi lấy ghế, lấy tay che chắn, thậm
chí bỏ chạy lúc bị chụp hình, không dám đeo bảng tên dù “thi hành công
vụ”. Khi hiện tượng này phổ biến đến mức trở thành lối hành xử chung của
những thành viên trong lục lượng đảm nhận vai trò “bảo vệ chế độ” thì
vì lý do nào đó mà muốn tỏ ra mẫn cán, cũng nên ngồi ngẫm lại. Thượng
cấp không phải nhân dân và nhân dân bao gồm cả thân nhân, thầy cô, bạn
bè, hàng xóm, người quen...
Nên khắc cốt, ghi tâm yếu tố “tai mắt nhân dân”, ngẫm nghĩ rồi hãy hành xử các bạn à!