Trà Giang       

Bài viết sau đây có đụng đến tên một số người, dù được viết tắt, gắn 
với địa danh có thật, đầy đủ để kiểm chứng, nhưng không có mục đích nói 
về những cá nhân đó về những hành vi đặc trưng của họ. Bởi như vậy sẽ 
không nói được hết về họ và về những hành vi đặc trưng tương tự ở những 
người khác cùng loại hình với họ ở những địa danh khác. Mục đích của bài
 viết chỉ đơn giản chứng minh, báo động tiếp tục cho một quá trình không
 bình thường nhưng đã trở thành bình thường trong đất nước được gọi tạm 
bằng tiêu đề của bài viết.
Ông N. H. B., qua thời gian làm Bí thư tỉnh ủy ở một tỉnh miền Trung,
 đã làm được 3 việc riêng rất lớn. Thứ nhất, ông đã đặt tên cho một 
trường học ở địa phương này bằng tên của anh ruột ông, một liệt sĩ tử 
trận tại một tỉnh phía Nam; kế theo sự đặt tên đó, ông đã dùng thế mạnh 
uy quyền của mình để “kêu gọi” sự “ủng hộ” của nhiều doanh nghiệp để xây
 dựng một số hạng mục cho ngôi trường đó với số vốn nhiều tỉ đồng. Thứ 
hai, ông đã vận động cho con trai mình được cấp phép đầu tư một dự án 
khu dân cư cao cấp có diện tích vài chục hecta ở sát nách khu đô thị 
tỉnh lị, núp dưới bóng một công ty có một đại diện pháp nhân người Hàn 
Quốc cha căng chú kiết nào đó. Thủ tục cấp phép đầu tư hết sức nhanh 
chóng, thuận lợi để đến hiện nay, đất ruộng màu mỡ trở thành đất bỏ 
hoang và hàng trăm hộ nông dân đang ngồi ăn dần cái đuôi thạch sùng tiền
 đền bù của mình, rồi sẽ hết và bơ vơ. Thứ ba, suýt nữa, cùng với dự án 
chung cư đô thị đó, ông cho lấp con sông chính của tỉnh để làm một cái 
đập dâng với mục đích tạo công trình ăn chơi giải trí phụ để thu hút sức
 mua của những căn biệt thự và các công trình dịch vụ dự kiến sẽ được 
xây trong khu đô thị mới của con ông.
Nhờ công tích sự nghiệp ấy, ông được điều động thăng cấp thủ trưởng 
của một cơ quan tối cao của hệ thống pháp chế nước nhà. Một ông bí thư 
khác lại được điều về, nhanh chóng khẳng định mình bằng việc xem thường 
tất cả các vị dưới quyền cao tuổi của địa phương, gây rối lên trong công
 tác nhân sự nhân việc cái gọi là thực hiện nghị quyết trung ương 4, mà 
thực chất là hiện thực hóa mưu đồ sắp xếp quyền lực và quyền lợi theo ý 
của một số người để chuẩn bị hết nhiệm kỳ, tiện thể ra oai với những cán
 bộ trẻ đang tham vọng ngấp nghé vào một số vị trí đặc quyền của tỉnh, 
qua đó tranh thủ kiếm chác từ nguồn chạy chức chạy quyền mà cái nghị 
quyết trên đã nói đến như một việc phổ biến. Cùng với việc làm mà ông 
gọi là “cuộc cách mạng” đó của tỉnh, ông cũng không quên đền ơn đáp 
nghĩa người tiền nhiệm bằng việc tiếp tục “vận động” các doanh nghiệp hỗ
 trợ cho ngôi trường đặc biệt nói trên mà hiện thực nhất là ngày 
22/5/2013 vừa qua, trực tiếp ông đương bí thư đã đến trao 1 tỉ đồng của 
một công ty nhà nước thuộc tập đoàn dầu khí để xây dựng nhà tập đa năng 
của trường, trong tổng số vốn 6,2 tỉ đã huy động được từ các doanh 
nghiệp khác.
Điều không bình thường đã trở thành bình thường bộc lộ qua một số 
việc nêu trên, mà từ đó có thể khái quát cho những hiện tượng khác đang 
diễn ra trong đời sống kinh tế chính trị của đất nước là:
1. Việc đặt tên trường đó có thực hiện được không nếu đó không phải 
là anh ruột của bí thư tỉnh ủy? Còn bao nhiêu anh hùng liệt sĩ khác chưa
 được lấy tên để đặt, trước hết là cho các trường học?
2. Việc lợi dụng quyền lực để “kêu gọi”, thực sự là gợi ý, cưỡng ép 
các doanh nghiệp góp tiền xây dựng cho một ngôi trường như vậy nghĩa là 
gì và có thể làm được không nếu ngôi trường ấy không mang tên anh ruột 
ông  bí thư tỉnh ủy? Còn bao nhiêu ngôi trường xập xệ ở hầu khắp các địa
 phương miền núi, bao nhiêu học sinh dân tộc thiểu số bán trú phải ở 
trong những căn chòi với bữa ăn toàn rau, mì tôm và thịt chuột, ếch nhái
 tranh thủ từ nền kinh tế cộng sản nguyên thuỷ ở những chốn sơn cùng 
thuỷ tận này?
3. Cả hai việc trên đều xuất phát từ việc khai thác uy quyền của 
những quan chức đảng và mối quan hệ của các vị này với các doanh nghiệp,
 doanh nhân, nhất là lĩnh vực tư nhân. Mối quan hệ gắn kết thân thiết 
này là gì trong hệ thống kinh tế chính trị Việt Nam hiện nay? Làm thế 
nào để xây dựng “chủ nghĩa xã hội” khi công việc hàng ngày của một ông 
bí thư chủ yếu là gặp gỡ riêng, làm việc, nhận lời mời cơm, tiếp khách 
đến chào...đối với các doanh nghiệp, doanh nhân, nhất là những cuộc tiếp
 chớp nhoáng vài ba phút tại nhà riêng, với những nụ cười rất tươi khi 
từ biệt, là việc nghe doanh nghiệp doanh nhân mồi chài, hiến kế trục lợi
 nhiều hơn là nghe ý kiến tham mưu của cán bộ cấp dưới? Liệu có lành 
mạnh, bình thường không khi một ông bí thư tỉnh ủy đến ngồi dự một cuộc 
gọi là hội thảo của một công ty tổ chức tại một sở, mà thực chất là đi 
lừa phỉnh chào bán hàng thiết bị giáo dục bởi công ty ấy là sân sau, là 
người nhà của ông bí thư?
4. Những món tiền gọi là tài trợ của các công ty nhà nước được sử 
dụng nói trên thuộc phạm trù nào của nền kinh tế định hướng xã hội chủ 
nghĩa? Liệu những người chủ, giai cấp tiền phong, tức là công nhân của 
các công ty này có quyền được biết về những món chi tiêu đó không?
Đó là những câu hỏi khó từ những việc làm tưởng là rất khó. Nhưng nó 
vẫn làm được vì những cơ sở thiết chế và thể chế xã hội chủ nghĩa vốn có
 của nó, xuất phát từ sự độc quyền lãnh đạo không thể buông được. Những 
việc như thế không thể diễn ra ở các nước tư bản chủ nghĩa dẫy chết; nó 
diễn ra ở đây, để làm chứng cho quá trình đảng dùng cơ sở xã hội chủ 
nghĩa cũ để hướng đến những mục tiêu tư bản hoang dã mới trong chiếc 
bánh vẽ đổi mới.
Trà Giang 
 
