Phạm Lê Vương Các
Sinh viên Luật, TPHCM
Sinh viên Luật, TPHCM
Phương Uyên lúc còn hoạt động Đoàn
Công luận đang đặc biệt chú ý phiên tòa sơ thẩm xét xử
hai sinh viên Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha vào ngày 16/5 tại
Tòa án nhân dân tỉnh Long An với cáo buộc 'Tuyên truyền chống nhà nước'
theo điều 88 Bộ luật Hình sự.
Xét xử theo điều luật ‘hai cái còng’ trở nên quen thuộc đối với công
luận trong nuớc và thế giới trong vài năm trở lại đây, nhưng dùng nó để
‘chụp’ hai thanh niên đang ngồi trên ghế giảng đường với một cáo trạng
đậm màu sắc chính trị không khỏi làm nhiều người thấy chột dạ và xót
xa.
Nếu hai thanh niên này xếp hàng để khóc như trẻ con khi đuợc nắm tay
các sao Hàn thì đã không sao. Nếu họ sử dụng tư duy để luyện tập lắng
nghe một-hai-hay ba nốt nhạc để phán đoán bài hát thì cũng chẳng có vấn
đề gì.
Còn nếu như họ hoạt động theo kiểu phong trào được ban phát từ Đoàn và Hội sinh viên có khi còn được thăng tiến và trọng dụng.
Nhưng hai sinh viên này đã không làm thế. Họ đã chọn cách lắng nghe
tiếng gọi của dân tộc, viết bằng máu trên những mảnh vải có nội dung lên
án giặc ngoại xâm.
Họ đã sử dụng tư duy của mình để phán đoán dòng chảy của nhân loại và
cuối cùng lựa chọn con đường dấn thân đấu tranh chính trị thay vì có
thái độ bàng quan như bao người cùng trang lứa.
An ninh quốc gia?
Cho nên, cáo buộc theo điều 88 vì 'truyền đơn có nội dung không hay
về Trung Quốc’ và ‘phỉ báng Đảng Cộng sản Việt Nam’ dành cho hai sinh
viên này không những không đảm bảo cho an ninh quốc gia mà trái lại đã
tạo nên dư luận và hình ảnh vô cùng xấu cho nhà nuớc.
Vì nó mang lại cảm giác rằng lòng yêu nước dường như đang bị xúc
phạm khi mà Trung Quốc có những hành động đe dọa đối với Việt Nam
trong thời gian gần đây.
Liệu phiên tòa xét xử Phương Uyên sẽ làm nhiều thanh niên sinh viên 'thức tỉnh'?
Nó cũng mang lại cảm giác bất an cho giới trẻ nói riêng và dân chúng
nói chung khi nhìn vào đảng cầm quyền. Đã là đảng lãnh đạo của nhân dân
mà không dung thứ cho việc bị phỉ báng hoặc chỉ trích thì ai có quyền
hoài nghi về đảng đó.
Đáng nói hơn, vụ việc của Phương Uyên và Nguyên Kha là dấu hiệu
cho thấy lực luợng chống đối Nhà nước đang dần được trẻ hóa.
Không chỉ là những ông già bà lão bị quy chụp là thành phần bất
mãn, mà sự bất mãn này đã xâm nhập vào giới thanh niên sinh viên ở
độ tuổi tràn đầy năng luợng sống đang ấp ủ những hoài bão tươi đẹp với
đầy niềm tin vào tương lai.
Kết án tù Phương Uyên và Nguyên Kha trong trường hợp này không giúp
đảm bảo an ninh quốc gia mà nó chỉ làm cho giới trẻ càng hoài nghi và
chán nản để rồi tiếp tục bàng quan trước vận mệnh của đất nước, khiến
quốc gia ngày càng rối ren.
Tham dự chính trị
Giới trẻ ngày nay hiểu rằng họ là ai, đất nước này đang cần gì và họ
phải làm gì: không có gì khác hơn là chủ nhân của một đống nợ nần với
tài nguyên quốc gia đang cạn kiệt cùng sự suy đồi đạo đức đã bám rễ và
một định hướng đang phải mò mẫm mỗi ngày.
Họ cũng thừa biết trụ cột của một quốc gia thịnh vượng là gì: không
có gì khác ngoài một thể chế dân chủ với quyền con người được đảm bảo
và xã hội dân sự phát triển.
Để rồi tiếng gọi lương tri đã thôi thúc hai sinh viên này hành động.
Dù hành động rải truyền đơn của hai sinh viên này có thể không được
nhiều người ủng hộ về phương pháp đấu tranh chính trị, nhưng nó thể hiện
sự can dự vào chính trị khi dũng cảm thoát ly khỏi khuôn khổ của hệ
thống chính trị hiện hành.
Phương Uyên và Nguyên Kha đã không cố gắng bám víu và trông đợi vào
sự 'cơ cấu' như nhiều người trẻ hiện nay mà lại chọn con đường dấn thân
để rồi phải chịu rủi ro.
Từ đây có thể nói rằng:
"Con đuờng duy nhất để giới trẻ hiện nay rèn luyện năng lực tham dự
vào chính trị là phải dũng cảm đối mặt và chấp nhận rủi ro từ Điều 88
Bộ luật Hình sự".
Đất nước này giờ đây không cần những vết máu loang trên những con
đường mà luôn cần những tấm lòng dấn thân, sự dũng cảm đối mặt và chấp
nhận rủi ro để đối diện với Điều 88 thì mới có hy vọng vào tương lai
tươi sáng và tiền đồ cho dân tộc.
Nếu Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha phải chịu án tù thì họ
chính là những người trẻ đã viết nên những trang đầu tiên làm lay động
tâm thức xã hội.
Đó là đem vào đời sống chính trị Việt Nam hình ảnh của những người
trẻ có tinh thần dân tộc, có lý tưởng sống nhưng phải đối diện với tù
tội.
Nó đã thách thức lương tri của những tri thức hàng đầu của đất nước
và đặt ra câu hỏi cho hàng triệu thanh niên sinh viên còn đang bàng quan
với thời cuộc.
Bài viết thể hiện quan điểm riêng và cách hành văn của
tác giả, một sinh viên năm thứ ba ngành Luật ở thành phố Hồ
Chí Minh.