Hiệu Minh
Chốt nghĩa là chốt lại. Không chốt nghĩa là từ chối. Câu trả lời của
cô gái, anh đáng yêu, anh rất tốt, nhưng em không thể cưới anh làm
chồng.
Chuyện của cô gái chưa chồng
Hôm qua đi café ở góc đường 17 và đại lộ Pennsylvania, ngay cạnh
Trắng, với một cô bé chưa chồng, mình được thông báo, nàng vừa bỏ mấy
người theo đuôi cùng một lúc. Có lẽ trong lòng cũng có gì đó nên lôi
mình ra để nghe loa phường. Như một sự trùng lặp, chỗ này cũng có chốt
của cái bốt cảnh sát canh gác nhà TT Mỹ.
Cô bé này khá, bỏ một anh đã khó, bỏ 3 anh một lúc, trong 1 tuần,
cũng đáng nể. Người tình chết như rạ, có lẽ do nàng duyên dáng, hiểu
biết và tự tin.
Tại sao không đi tiếp. Anh ơi, bọn em như hai đường thẳng song song,
đi đến vô cùng mà chẳng gặp nhau. Anh ấy nhìn đôi chim sẻ tình tự dưới
bóng cây trong chiều tà muốn làm thơ. Còn em, với tâm hồn ăn uống, em
nhìn ra chú chim quay nằm trên đĩa, nhắm với bia, thật là tuyệt. Hỏi
thật anh chứ, “đôi bờ” như thế có nên cưới nhau.
Mình hỏi, làm thế nào mà bỏ nhẹ nhàng, đối phương và mình không
buồn, vẫn làm bạn tốt của nhau dù không đi đến cuối cuộc đời. Nàng bảo,
với anh nào em cũng chỉ nói một câu “Anh là người rất tốt, nhưng mà em
không…chốt” đúng theo kiểu tuổi teen xứ Việt. Rồi em chỉ, anh có thấy
cái chốt bên kia đường không. Nó bật lên là hết đường vào “Do not
enter”!
Kết quả, tất cả cùng vui vẻ, biết chẳng xơ múi gì nên lặng lẽ, không
hẹn đi ăn tối, café, tặng hoa như xưa. Hết phiền muộn cho đời.
Hỏi bây giờ em định sao. Em sẽ đi tìm người tốt và yêu để em muốn… chốt.
Không chốt với Trung Quốc.
Vụ giàn khoan xâm lấn biển Đông đã đủ làm sáng mắt những ai hy vọng
vào tình hữu nghị Việt-Trung. Còn yêu viển vông còn khổ cho dân tộc này.
Trung Quốc từng giúp Việt Nam trong chiến tranh, xây dựng CNXH theo
mầu sắc Mao Trạch Đông, cả một quá trình núi liền núi sông liền sông.
Có lẽ chẳng khác gì tình cảm nảy nở giữa cô gái và chàng trai. Hai
quốc gia này từng cạnh nhau trong tư tưởng CS, CNXH, hữu nghị bền lâu.
Nhưng thỉnh thoảng người anh lại chơi em một vố. Hoàng Sa 1974, Gạc Ma 1988, biên giới 1979 và gần đây là biển đảo.
Em nhìn về biển xa xăm với đôi mắt lãng mạn “chung một biển Đông mối
tình hữu nghị, sáng như rạng đông”, nhưng ông anh nhìn ra đôi chim quay
béo múp với dầu hỏa, khí đốt, hải sản hàng trăm tỷ đô la và sẵn sàng
xuống tay với em để độc chiếm.
Hai đất nước đi trên hai con đường song song cả ngàn năm nay. Và
ngàn năm tiếp sau cũng sẽ mãi vậy. Tại sao cái đôi ấy phải cưới nhau như
đôi vợ chồng Ngâu, mỗi năm gặp nhau vào rằm tháng 7 chỉ để than một
câu, ôi giá ngày xưa đừng tin nhau.
Trung Quốc không chốt VN rồi, tại sao xứ ta vẫn ngần ngừ không
quyết. Hãy bỏ đi tìm người tình khác, hoặc cả hai nhìn thấy chim sẻ trên
đĩa, hoặc cùng tâm đắc bài thơ đôi chim nhảy nhót trong chiều tà.
Chuyện chốt của người Mỹ
Nghe tin cụ John McCain vừa sang Hà Nội sáng nay, mình thấy rất vui.
Hai tuần trước, Bí thư thành ủy Phạm Quang Nghị tặng TNS John McCain
một món được hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau, nhưng ông cựu tù Hỏa Lò
nay là TNS, ứng viên TT Hoa Kỳ, vẫn thấy vui thăm Hà Nội vì chiến lược
Đông Á của Hoa Kỳ.
Chẳng hiểu ông nghĩ gì về bức tượng bên hồ Trúc Bạch, cứ tin là ông
chẳng để ý, nhưng là chủ nhà, ta nên khéo léo một chút, được việc, vui
lòng khách đến vừa lòng khách đi. Không may chuyện đã rồi, cũng chẳng
sao, miễn là ta biết cách ra khỏi thế khóc dở, mếu dở.
óc đường 17 cắt Pennsylvania. Ảnh: HM
John McCain là người coi trọng nhân quyền, lần này thay vì tặng bức
ảnh chụp ông bị trói tay giơ qua đầu, VN nên tặng món quà nhân quyền, tù
nhân lương tâm, chắc ông sẽ vui hơn. Cụ thể là thả vài anh như Ba Sàm,
Trương Duy Nhất, Phạm Viết Đào, Điếu Cày hay nhiều tù nhân lương tâm
khác.
Cũng thấy phục sự kiên nhẫn của người Mỹ đối với xứ Việt ta. Mỗi đợt
có vị Mỹ sang, lại có một vài anh rời khám. Có anh theo sang tận Mỹ.
Nhưng các ông khách Mỹ về nước, lại có bloggers khác thế chân, cứ như
ngoại giao …tù nhân. Chả hiểu lần này, McCain sang có giải thoát được ai
vì ông hiểu nằm Hỏa Lò khổ như thế nào.
Chỉ có điều, cho dù tốt đến đâu, nhưng sự kiên nhẫn có giới hạn.
Cuộc tình nào cũng phải đi đến kết thúc, hoặc đi đến tận cùng, hoặc phải
chia tay.
Nếu như một lúc nào đó, cựu tù Hỏa Lò đọc blog này và học thuật của
thiếu nữ chưa chồng “Anh rất tốt nhưng em không thể chốt” thì mọi việc
sau đó trở nên quá muộn.
Cao bồi xứ Mỹ với hệ thống chính trị Tam quyền phân lập, tạo nên một
xã hội với những nhát cắt rõ ràng trong định chế, khó mà bàn chuyện với
họ nếu chẳng đi tới đâu.
Vĩ thanh
Đôi lúc các nhà chính trị hay vòng vo tam quốc, đi đường quanh co
thay vì chọn lối tắt, hoặc chạy tới vô cùng mà chẳng hiểu đích tới là
gì. Điều đó làm hại sự phát triển của quốc gia, kìm hãm trí tuệ của hàng
chục triệu người. Cái giá phải trả đó là tụt hậu, nghèo đói và bị coi
thường.
Chốt hoặc không chốt, không thể có chuyện nhùng nhằng yêu hàng thế
kỷ mà không đi đến đâu. Đó là sự viển vông của người không biết thế nào
là…chốt.
Chính khách mà không biết quyết là gì, nên cắp sách học cô bé chưa chồng, tôi gặp cạnh Nhà Trắng chiều qua.
HM. 7-8-2014