Nguyễn Thông
Bà Cát Hanh Long - Nguyễn Thị Năm cùng các con
Bà Cát Hanh Long tức bà Nguyễn Thị Năm, bị cách mạng vô sản quy là
địa chủ cường hào gian ác, lôi ra xử bắn năm 1953. Hôm nay 13.3, tôi may
mắn được đọc trên tờ báo An ninh thế giới số mới nhất (12.3) bài viết
về bà Năm của nhà báo Xuân Ba bạn tôi. Chỉ mong sao cái chính quyền này
biết cúi đầu thừa nhận những sai phạm tày trời của họ để chiêu tuyết cho
những nạn nhân mà họ đã đày ải oan ức khốn cùng. Nhưng tôi (và có lẽ cả
bạn tôi nữa) đều hiểu rằng điều ấy rất khó.
Giờ thì anh Xuân Ba mới lên tiếng chứ tôi và em gái tôi, cô Người Làng Trà
đã viết về bà Năm từ năm 2007 cơ, trong lần đi tìm mộ người chú ruột hy
sinh và được chôn cất tại đồn điền của bà Năm ở Đồng Bẩm, Thái Nguyên.
Chính chú tôi là một trong hàng nghìn người được bà Năm cưu mang thời
kháng chiến, vì vậy gia đình tôi rất biết ơn bà.
Xin biên lại đây một phần liên quan đến bà Năm trong những ghi chép ngày ấy:
Chiều 6.8, nhớ câu nói của bà cụ Vãn “những người chết tại đồn điền trong khoảng những năm 1950 - 1953 đều chôn ở khu vực ao sen”
nên chúng tôi dò hỏi và tập trung tìm kiếm tại nơi này. Trên thực địa
mênh mông, nhà cửa chen lẫn rừng cây, chỗ nào chẳng giống chỗ nào. Ao
sen ở đâu, liệu có còn? Theo lối mòn cạnh tường rào UBND huyện Đồng Hỷ,
đến nơi cách đường lớn khoảng ba bốn trăm mét chúng tôi chỉ thấy một bờ
cây gai góc rậm rạp. Gặp bà cụ ngoài 70 đang chăn trâu, cụ hỏi ngay “chắc cô chú đi tìm mộ?”. Chúng tôi lại một phen kinh ngạc liền hỏi thăm bà cụ ao sen chỗ nào. Cụ chỉ tay “ngay cạnh chỗ cô chú đứng chứ đâu”.
Nhìn kỹ thấy đúng là có cái ao thực, hình bầu dục, vẫn còn những bậc đá
lên xuống. Phía bên phải ao, nhà cửa cây cối sầm uất, rậm rạp. Vạch cây
rẽ lá, chúng tôi dò tìm quanh quẩn một lúc thì phát hiện đằng góc ao có
đống đá nhỏ, trong đó một hòn to hơn và có vẻ trắng hơn. Chả biết có
phải cô đồng Hà nói vậy mà mình cảm thấy vậy chăng? Nửa phân vân, nửa hy
vọng, chúng tôi lại gần đống đá và thắp hương khấn mong chú Liễn về phù
hộ. Đi thêm một đoạn chợt thấy ngôi nhà xây tường gạch bao quanh, chúng
tôi gõ cửa. Một phụ nữ ngoài 40 đẹp hiền hậu ra mở cửa đưa chúng tôi
vào nhà mặc dù chưa biết khách là ai. Nhìn những huân huy chương treo
trên tường, tôi biết đây là nhà đại tá Mai Trung Lâm, nguyên tư lệnh
trưởng Quân khu 2, đã mất. Sau khi con dâu (người phụ nữa ấy) vào báo
tin, bà Lâm ra tiếp. Kha thưa với bà mục đích chuyến đi, bà tỏ vẻ rất
xúc động khi nghe chuyện về ông Liễn bởi bà từng là cán bộ kháng chiến
hoạt động tại vùng này. Hỏi về khu đồn điền, bà Lâm bùi ngùi kể cho
chúng tôi về bà Cát Hanh Long - Nguyễn Thị Năm và những đóng góp to lớn
của bà Năm với cách mạng; bà khuyên chúng tôi kiên nhẫn tìm kiếm, đừng
bỏ dở chừng. Bà lại giới thiệu sang gặp cụ Quỳ, người thân thiết với gia
đình bà Năm, nhà cũng gần đó.
Sang gặp cụ Quỳ. Chuyện trò một hồi, khi chúng tôi khoe đã gặp bà
Vãn, cụ Quỳ thoáng nhíu mày, im lặng không nói gì chỉ khuyên chúng tôi
nên tìm gặp ông Hanh, con trai cụ Nguyễn Thị Năm, lại cho cả địa chỉ và
số điện thoại nhà ông Hanh ở Hà Nội.
Biết có ở lại Thái Nguyên cũng chưa thể tìm được mộ vì thông tin còn
quá ít ỏi, hôm sau 8.8.2003 chúng tôi quay trở về Hà Nội. Đến nhà số 117
Hàng Bạc, bé tí chỉ khoảng hai chục mét vuông, may mắn gặp bà Hanh, con
dâu trưởng cụ Năm. Ấn tượng đầu tiên về bà là sự gần gũi cởi mở nhưng
vẫn toát lên vẻ lịch lãm sang trọng. Chúng tôi xin phép thắp hương cho
cụ Năm, chạnh buồn nghĩ đến người phụ nữ mà cuộc đời gắn liền với một
giai đoạn cực kỳ hào hùng nhưng cũng đầy đau thương của dân tộc. Cụ Năm
là người đầu tiên bị xử bắn khi cuộc cải cách ruộng đất “long trời lở đất” năm 1953 mở màn, cái chết của “bà địa chủ”
này đã thành tấn bi kịch không chỉ của một con người, một gia đình mà
của cả một thời kỳ lịch sử. Mặc dù ngay sau đó Nhà nước đã tiến hành “sửa sai”, nhìn nhận lại những ấu trĩ, sai lầm của “cải cách ruộng đất”
nhưng có những nỗi đau vẫn cứ dai dẳng. Trò chuyện, bà Hanh bảo: Gia
đình tôi rất buồn vì đến giờ cụ (cụ Năm) vẫn chưa được công nhận là
người có công với kháng chiến. Mẹ tôi nuôi dưỡng, che chở cho cả sư đoàn
bộ đội, cán bộ, hiện rất nhiều người còn sống biết chuyện nhưng đều đã
cao tuổi, mai sau họ mất đi thì mọi chuyện sẽ rơi vào quên lãng. Bà kể
thêm, giọng đượm buồn: “Cô chú biết không, cô Đăng (tức bà Vãn mà
chúng tôi đã gặp trên Thái Nguyên) là người giúp việc cho cụ Năm, cụ rất
thương yêu, tin cậy. Vậy mà chả hiểu làm sao tự dưng cô ấy lại chính là
người đấu tố cụ nhà tôi hăng nhất”. Tôi chợt nhớ sự im lặng, trầm
ngâm của bà Quỳ lúc trên Thái Nguyên và thưa lại những điều tốt đẹp mà
bà Vãn nói về cụ Năm trong cuộc gặp vừa qua, bà Hanh nghe nhưng vẫn
buồn.
Sau cuộc gặp này, việc liên lạc với gia đình cụ Năm được giao lại cho
Nguyễn Ngọc Trai (con anh Trác), sĩ quan đang công tác tại Cục Bản đồ
(Bộ Quốc phòng). Trước đó ông Hanh có kể cho tôi nghe về chuyện tìm mộ
mẹ mình. Sau khi xử bắn, người ta đã đem xác “địa chủ” Nguyễn Thị Năm đi
chôn giấu nơi nào đó mà thân nhân không hề biết. Kể từ hòa bình lập lại
1954, gia đình rất nhiều lần tổ chức tìm mộ cụ nhưng không thành, thất
vọng đến mức đành phải lấy tạm một ít đất ở khu vực đồn điền, nơi bà bị
bắn cho vào cái tiểu sành đem về, thay cho hài cốt. Năm 1993, nghe người
ta kể về nhà ngoại cảm Nguyễn Văn Liên ở xã Ngọc Sơn, huyện Tứ Kỳ (tỉnh
Hải Dương), ông Hanh tìm đến. Lúc ấy mặc dù rất bận nhưng ông Liên vẫn
sốt sắng giúp; có lẽ với một người, một số phận như cụ Nguyễn Thị Năm
chả ai nỡ từ chối. Lúc tiến hành tìm kiếm, ông Liên vẫn ở Hải Dương, chỉ
hướng dẫn qua điện thoại. Cả đoàn nhất nhất làm theo lời nhà ngoại cảm,
ông Liên bảo hãy đến khu vực sân bay cũ bỏ hoang, thấy cây nào có lá
nhỏ nhất thì đào. Mọi người chia nhau tìm trên cả vùng rộng lớn, cây cối
um tùm và thật lạ cả khu vực mấy cây số vuông chỉ duy nhất một cây
phượng lá nhỏ. Chưa kịp gọi điện báo về thì nhà ngoại cảm chủ động gọi,
nói chính nơi đó, ngay gốc cây, hãy đào đi. Đào xuống sâu hơn một mét
quả nhiên thấy có bộ hài cốt chôn sơ sài đã nát vụn, duy chỉ còn mấy
chiếc cúc áo của chiếc áo mà cụ Năm mặc khi bị bắn là con cháu nhận ra
ngay. Mọi người òa khóc. Và may làm sao, không thể nào nhầm được khi lẫn
trong đám xương vụn đó chiếc vòng tay ngọc thạch cụ Năm thường đeo. Cả
nhà bùi ngùi xót thương đưa cụ về. Ông Hanh cùng con cháu đắp thêm đất
vào gốc cây phượng. Suốt 40 năm trên nấm mồ hoang không hương khói, cây
phượng vĩ vẫn nở những chùm hoa đỏ rực viếng hương hồn người đàn bà chịu
nhiều oan khiên.
Tháng 8.2007
Nguyễn Thông