Cụ Nguyễn văn Thành đúng là một Cậu Ấm. Cụ sanh năm1921 tại Huế. Con
trai của Quan Phủ Nguyễn văn Thọ tùng sự tại Thành phố Vinh dưới thời
Pháp thuộc và mẹ là một hoàng thân triều Nguyễn. Năm 17 tuổi, Nguyễn văn
Thành tình nguyện gia nhập lực lượng lính thợ làm Giám thị-Thông ngôn
theo lệnh tuyển mộ cưỡng bách của chánh quyền bảo hộ. Ông phải nhờ cha
xin đặc cách vì thiếu tuổi. Năm 1939, ông qua tới Marseille cùng với
20 000 lính thợ, đại đa số là nông dân, không biết đọc, biết viết chữ
quốc ngữ. Năm sau, Pháp thua trận, những người này không còn làm việc
cho công binh xưởng quân đội pháp mà được Sở Nhân công Bản xứ (M.O.I)
thuộc Bộ Lao động, đem bán cho xí nghiệp tư.
Từ đây, họ bị gởi đi làm công nhân không chuyên môn ((ONS) ở các nơi,
từ Toulon qua tới Bordeaux, luôn luôn thuộc phân nửa phia Nam nước
Pháp. Tức trên phần lảnh thổ của Chánh quyền Vichy.
Tới năm 1952, chỉ còn hơn 1000 người chọn ở lại Pháp sanh sống. Cụ Nguyễn Văn Thành là một trong những người này.
Cậu Ấm phản kháng
Khi nhà cầm quyền bảo hộ đặt xong nền cai trị ở Việt Nam, nhận thấy
hệ thống chánh quyền quân chủ có những cái hay của nó, người pháp tạm
thời giữ lại và chỉ đặt quan chức pháp ở vị trí lãnh đạo. Quan chức việt
nam luôn luôn làm phó. Thân phụ Cụ nguyễn văn Thành ở Vinh làm Phó
Tỉnh, đứng đầu là một quan chức người Pháp.
Trong nhà, Nguyễn Văn Thành là con trai cả và con cưng nên ông thường
xử sự với các em như ông là một thứ bạo chúa. Trái lại, đối đải với
người ăn người làm trong phủ, ông tỏ ra thân thiện và những người này
cũng dành cho ông nhiều quí mến.
Bà vú chăm sóc ông, thương yêu ông, cho ông nhiều ấu yếm hơn mẹ ruột
đối với ông. Sống trong phủ, ông không khác một hoàng tử nên ông chẳng
biết gì nhiều ở bên ngoài.
Một hôm, ông đi dạo chơi ra bên ngoài một mình. Một thiếu niên người
pháp, trạc tuổi ông, đi ngược chiều với ông. Lề đường rộng đủ cho hai
người tránh nhau và đi tiếp . Khi đi ngang qua ông, bỗng thiếu niên
người pháp cặp cổ ông và thoi vào mặt ông mấy cái đau điếng vừa văng tục
chửi ông bằng tiếng Việt. Khi thiêu niên pháp buông ông ra, ông co giò
chạy thẳng về nhà. Đây là lần đầu tiên ông bị kẻ lạ hành hung thô bạo.
Ông âm thầm lấy làm tức giận và xâu hổ với chính mình. Tại sao không
phản ứng kịp thời? Con quan, ông xưa nay nghĩ chẳng có ai dám đụng tới
mình. Sự thô bạo xảy ra vừa rồi làm cho ông thấy tự ái bị tổn thương lại
vừa sợ hãi. Con người ông như rã rời, suy nhược.
Trong trường tây, Cậu Ấm Thành không được học chút gì về Việt Nam.
Con quan lại làm việc cho Nhà nước Đại Pháp nhưng ông vẫn cảm thấy mình
là người Việt Nam. Nhờ làm bạn với người giúp việc trong nhà, ông học
được về những vị anh hùng dân tộc như Hưng Đạo Vương, Lê Lợi, Nguyễn
Trãi, …tất cả đều chống lại quân xâm lược Tàu giành lại độc lập cho đất
nước. Những điều học được ở những người giúp việc đem lại cho ông một
tinh thần tự hào.
Sau vụ bị thiếu niên tây đánh, ông thường lân la tới khuya với những
người giúp việc. Nhờ đó ông như được thức tỉnh. Ông càng cảm thấy cần
biết thêm nhiều những giai thọai về anh hùng ái quốc dân tộc. Nhứt là
chuyện các vua phảng kháng chống Tây. Các vua Hàm Nghi, Thành Thái, Duy
Tân làm cho ông say mê tìm hiểu.
Từ đây, ông cảm thấy ghét đi học và muốn bỏ học. Ông thường trốn học.
Hằng ngày, mẹ ông kiểm soát bài vở của ông. Biết ông trốn học, bà bắt
ông năm dài xuống, lấy roi mây đánh vào đít ông, mỗi lần từ 4,5 roi trở
lên tùy theo lỗi nặng nhẹ. Đau điếng nhưng ông vẫn lơ là việc học vì
ghét cái học theo Tây ở nhà trườn .
Trong số người ăn người làm trong nhà, ông kính trọng và thương hơn hết là Bà Vú và Chú Kéo. Ai cũng gọi « Chú Kéo » vì công việc làm của chú là kéo xe đưa ông bà phủ đi và Cậu Ấm Thành đi học hằng ngày. Gọi Chú Kéo thành quen nên mọi người không ai nhớ tên thật của chú nữa.
Trong số người ăn người làm trong nhà, ông kính trọng và thương hơn hết là Bà Vú và Chú Kéo. Ai cũng gọi « Chú Kéo » vì công việc làm của chú là kéo xe đưa ông bà phủ đi và Cậu Ấm Thành đi học hằng ngày. Gọi Chú Kéo thành quen nên mọi người không ai nhớ tên thật của chú nữa.
Chú Kéo là người khiêm tốn, kín đáo, ngay thẳng. Không bao giờ chú
xuất hiện trước người khác, nhưng lúc nào cần là có chú ngay. Chú chẳng
những được người ăn người làm trong phủ kính trọng mà cả ông bà phủ cũng
lắng nghe ý kiến của chú. Khi khuyên ai việc gì, chú thường nói lại
những lời xưa nhưng chú dùng rất chính xác làm cho người nghe dể hiểu và
dễ nhớ.
Cậu Ấm Thành rất sung sướng và an tâm bên cạnh Chú Kéo và Bà Vú. Hai
người luôn luôn chịu lắng nghe Cậu, cả đôi khi la rầy Cậu khi Cậu có lời
không phải hay hành động không phải. Cậu Thành rất thích chơi với An,
con trai Chú Kéo. An lớn hơn Thành vài tuổi, không biết chữ, nhưng thông
mình. Chơi với Thành, An luôn luôn khéo léo nhường nhịn Thành mà không
chạm tự ái của Thành.
Cậu Thành thương yêu những người này và được những người này hết lòng
thương yêu lại. Cậu cũng muốn cha mẹ, gia đình Cậu cũng đối xử và được
đối xử như vậy, nhưng tập tục chỉ cho con người ta bổn phận và tuân thủ.
An, con trai Chú Kéo, thông minh nhưng không được đi học. Ngày kia
lớn lên sẽ nối nghiệp Chú Kéo, tiếp tục phục vụ gia đình chủ . Lớp người
này chỉ mong có được việc làm, tận tụy làm việc để việc làm được bền
vững nhờ chủ thương . Họ nghĩ thân phận của họ đã được an bài như vậy
nên không dám mong đợi một sự thay đổi tốt hơn. Điều này làm cho Cậu Ấm
Thành không khỏi nghĩ ngợi với một nỗi buồn rìêng khó tả.
Mặc dầu ở tuổi thiếu niên, Cậu Ấm Thành đã bắt đầu nhận thấy sự bất
công và bất bình đẳng giữa người với người cùng lứa tuổi, những người
cùng ở chung trong một nhà. Cậu cảm thấy bị dày vò bởi thân phận người
ăn người làm. Vào làm việc cho một gia đình giàu có, quyền thế, là tìm
được cho bản thân và gia đình cơm ăn, chổ ở tránh nắng mưa nhưng cũng từ
đây bắt đầu thân phận kẻ ăn người ở phụ thuộc vào chủ từ thế hệ này qua
thế hệ kia. Cậu Ấm Thành hiểu như vậy nhưng lại không dám đem nói
chuyện với cha mẹ điều Cậu khám phá.
Một hôm Cậu Ấm Thành đem sự thắc mắc của mình nói ra với Chú Kéo.
Chăm chỉ lắng nghe nhưng Chú Kép không trả lời thẳng với Thành, mà chỉ
nói vắn tắt « Cậu muốn tôi nói điều gì với Cậu bây giờ! Chúng tôi nghèo
và chúng tôi may mắn được việc làm ở đây. Cha mẹ Cậu đối xử với chúng
tôi đầy tình nghĩa. Chúng tôi phải biết giữ sự trung tín đối với gia
đình Cậu.
Cậu nhìn thấy An thông minh, lanh lẹ nhưng nó không biết chữ . Và sẽ
không bao giờ nó biết chữ được. Lúc nào đó, tôi mong ông bà sẽ cho phép
nó thay thế tôi tiếp tục phục vụ gia đình Cậu. Làm công việc kiếm cơm
này, nó chỉ cần có cặp giò khỏe là đủ!
Cậu Ấm Thành cảm thấy như có sự cay đắng trong lời nói của Chú Kéo.
Chú phải buồn lòng chớ vì Chú đã không tạo được tương lai cho con. Cậu
nghĩ tiếp những người ăn ở trong nhà được gia đình Cậu nuôi ăn, nuôi ở,
phát quần áo, thương mến thật lòng đi nữa, nhưng họ vẫn không thể làm
chủ được chính thân phận của họ. Tình trạng lệ thuộc này có thể liên tục
kéo dài qua nhiều thế hệ.
Những suy nghĩ này đã manh nha ở Cậu Ấm Thành ý niệm đầu tiên về tinh
thần phản kháng chống lại một cái gì mơ hồ bất công, một sự pha trộn
truyền thống, cơ chế xã hội, kẻ giàu người nghèo, sự phí phạm tài nguyên
con người, …
Quyết định thôi học
Môt hôm Cậu Thành lấy quyết định thôi học. Cậu đem nói với mẹ quyết
định của Cậu. Bà lắng nghe và không phản ứng . Cậu viết thư báo tin cho
cha vì lúc bấy giờ gia đình ở tại Huế, chỉ trừ cha của Cậu ở ngoài Vinh
vì công vụ. Như vậy Cậu Ấm Thành học chưa xong hết chương trình Trung
học phổ thông.
Biết được quyết định nghỉ học của Cậu Thành, ông viết thư cho Cậu,
thư viết bằng tiếng pháp, chấp nhận quyết định của con vì ông biết con
trai cả của ông không thể tiến thân theo văn nghiệp, càng không thể theo
quan trường. Ông chỉ muốn biết con của ông lúc này muốn điều gì, có
chọn lựa gì? Ông đồng ý Cậu Thành có thể làm nghề tay chân vì, theo ông,
không có nghề xấu, chỉ có con người xấu. Ông gởi Cậu Thành cho một
ga-ra để học nghề sửa xe hơi. Biết đâu ngày kia, Cậu Thành không trở
thành một ông chủ.
Nhưng Thành cũng bỏ học nghề.
Tháng 7/1939, Hoàng đế Bảo Đại đưa ra lởi kêu gọi để tuyển mộ 20 000
người tình nguyện qua Pháp làm việc . Không phải đánh giặc, mà làm việc
trong công binh xưởng. Ở Việt Nam người ta chỉ biết lờ mờ là Pháp đang
sửa soạn để đánh Đức quốc xã của Hitler vì người có bộ râu cứt mũi đó
muốn chiếm cả thế giới và thống trị mọi người.
Số người tình nguyện hưởng ứng lời kêu gọi của Hoàng Đế Bảo Đại quá
ít nên chỉ mấy hôm sau, nhà cầm quyền pháp làm áp lực lên nhà vua đổi
lời kêu gọi thành lệnh động viên. Những người tình nguyện chỉ ai nói
được ít nhiều tiếng Pháp. Thế là Cậu Ấm Thành ghi tên tình nguyện đi Tây
làm Giám thị-Thông ngôn.
Việc động viên thanh niên từ 18 tới 45 tuổi làm mất đi những cột trụ
gia đình, gây xáo trộn đời sống xã thôn. Đúng là phép vua thua lệ làng.
Dân làng bèn thay thế cột trụ gia đình bằng vị thành niên hoặc ngưòi lớn
tuổi và mất năng xuất lao động.
Chánh quyền ở làng đồng lõa trong việc gian lận này, miễn làm sao nộp
đủ số người yêu cầu đồng thời họ cũng kiếm được chút tiền còm bỏ túi.
Vả lại việc gian lận lại giúp cho nhiều gia đình không bị mất lao động
chủ lực. Cả hai đều có lợi.
Có một trường hợp cưòi ra nước mắt. Người cha của một gia đình đi làm
ăn xa, bị bắt đưa tới một trại tập trung chờ ngày xuống tàu đi tây. Ở
đây, một buổi sáng tạp dịch, ông đối mặt với người con trai ở nhà cũng
bị bắt theo lệnh động viên. Thế là cà hai cha con đều chờ ngày xuống tàu
đi Tây một lượt.
Từ nay, đi xa, đi qua xứ Tây, ý nghĩ này cứ chiếm lấy đầu óc Thành.
Đi khỏi xứ đối với Thành như một tia sáng lóe lên ở đầu đường hầm bên
kia. Hay đi để không còn nghĩ ngợi gì cả, hay đúng hơn, để làm một cử
động. Hay phạm một cử động. Đi tới đâu, không quan trọng vì Thành không
ao ước phải tới nơi nào. Thành đi không phải để tìm một giải pháp.
Càng ngày, đầu óc Thành càng bám chặc vào ý nghĩ ngông cuồng này
« Rời khỏi đây, đi tới một nơi khác, ngay cả tới cái chết đi nữa cũng
được ».
Cậu Ấm Thành tới nhà người yêu – Cậu yêu thầm lặng – để từ giả nhưng
Cậu không dám gặp, chỉ dừng lại cách nhà lối hai mươi thước để thấy bóng
dáng nàng bên cửa sổ. Vậy cũng đủ lắm rồi!
Thành đi ra ngoài Vinh với cả gia đình để gặp cha. Trong bữa cơm đầu
tiên, Thành lấy giọng cứng rắn thưa lại với cha lần cuối cùng quyết định
của mình đi Tây theo lời kêu gọi của Vua Bảo Đại. Mặc dầu lời can gián
của cha mẹ, Thành vẫn cương quyết giữ quyết định của mình. Thấy không
thể thay đổi được ý kiến của Thành, mẹ của cậu bèn lo hành trang cho
cậu. Cha cậu lo giấy tờ. Thấy chưa đủ tuổi, ông đặt vấn đề với nhân viên
tuyển mộ, và nêu lên luôn, mắt của Thành cận thị nặng, hi vọng hồ sơ
tình nguyện của Thành sẽ bị từ chối. Nhưng viên Trung sĩ Phòng tuyển mộ
ghi vào hồ sơ «Hồ sơ tốt, chấp thuận» .
© Nguyễn thị Cỏ May
© Đàn Chim Việt