John Sifton
Ủy ban Đối ngoại
Tiểu ban Châu Phi, Y tế Toàn cầu, Nhân quyền Toàn cầu và các Tổ chức Quốc tế
Tiểu ban Châu Phi, Y tế Toàn cầu, Nhân quyền Toàn cầu và các Tổ chức Quốc tế
Buổi Điều trần ngày mồng 4 tháng Sáu năm 2013: Chính quyền Việt Nam vẫn duy trì chính sách đàn áp
Bản điều trần của John Sifton, Giám đốc Vận động, Ban Á Châu Tổ chức Theo dõi Nhân quyền
Xin cảm ơn quý vị đã mời tôi phát biểu tại phiên điều trần này. Hôm
nay, ngày mồng 4 tháng Sáu, đối với các nhóm hoạt động nhân quyền, đương
nhiên là một ngày bi thảm. Vào sáng sớm ngày này năm 1989, quân đội
Trung Quốc, một đoàn quân được trang bị xe tăng, dùi cui, súng đạn, tiến
qua các đường phố Bắc Kinh để dập tắt một cuộc biểu tình khổng lồ ở
Quảng trường Thiên An Môn. Vô số người đã bị giết vào ngày này, cách đây
24 năm, khi đang kêu gọi dân chủ và tự do.
Nhưng hành trình đó – hành trình đi tìm nhân quyền – hiển nhiên không
chỉ giới hạn ở riêng Trung Quốc, và cũng không bị chết trên Quảng
trường Thiên An Môn. Ngày nay, ở Việt Nam, người dân thuộc mọi tầng lớp
trong xã hội Việt Nam vẫn thường xuyên tham gia biểu tình và các hình
thức tự do ngôn luận khác. Sinh viên, người lao động, giáo viên, nhà
báo, nhạc sĩ, blogger, luật sư, cựu chiến binh và công an, nông dân –
những người công dân Việt Nam đang lên tiếng phê bình chính quyền, vạch
mặt tham nhũng và quản lý yếu kém, hay chế giễu chính sách cứng nhắc của
Đảng Cộng sản. Mới hai hôm trước đây, ở Hà Nội đã diễn ra một cuộc biểu
tình phê phán chính sách đối ngoại của chính quyền đối với Trung Quốc.
Tuy nhiên, ở Việt Nam, các cuộc biểu tình không tránh khỏi bị sách
nhiễu. Các hành vi bất đồng chính kiến ở Việt Nam luôn bị đàn áp, và
trong năm vừa qua, ngày càng nhiều người bất đồng chính kiến ở Việt Nam
bị kết án và bỏ tù. Các hành vi bất đồng chính kiến bị coi là vi phạm bộ
luật hình sự độc đoán ở Việt Nam, có nội dung cấm công khai phê phán
chính phủ và đảng cộng sản. Như Tổ chức Theo dõi Nhân quyền từng công
bố, trong năm 2012 có ít nhất 40 người được biết đã bị kết án và bỏ tù
vì bất đồng chính kiến một cách ôn hòa, một con số cao hơn năm 2011 vốn
đã gia tăng so với năm 2010. Và chỉ riêng trong năm tháng đầu năm nay,
hơn 50 người đã bị kết án trong các phiên toà chính trị, cao hơn tổng số
của cả năm 2012. Xin nhắc lại: chỉ trong mấy tháng đầu năm 2013, số
người bị kết án qua các phiên toà chính trị đã vượt mức của toàn bộ năm
ngoái. Ngoài ra, như tôi đã đề cập trong bản điều trần hồi đầu năm nay,
tình trạng côn đồ sách nhiễu người bất đồng chính kiến dường như cũng có
xu hướng gia tăng.
Tính từ khi tôi ra điều trần lần trước, cách đây mấy tháng, hầu như
không có sự cải thiện nào, chỉ có thêm án tù. Vào ngày 16 tháng Năm, hai
nhà hoạt động, Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha bị xử
lần lượt là 6 và 8 năm tù. Vào ngày 26 tháng Năm năm 2013, tức là chỉ
mấy ngày trước đây, công an bắt blogger Trương Duy Nhất với cáo buộc
“lợi dụng tự do dân chủ [để] xâm phạm lợi ích hợp pháp của nhà nước”
theo điều 258 của bộ luật hình sự. Trong ngày 28 tháng Năm, chính quyền
cũng tổ chức xét xử tám người thiểu số ở Tây Nguyên bị bắt từ tháng Sáu
năm 2012. Tám người này bị kết án vi phạm điều 87 của bộ luật hình sự,
phá hoại khối đoàn kết dân tộc, và đa số phải nhận án từ 7 đến 11 năm
tù. Và vào ngày mồng 5 tháng Năm năm 2013, chính quyền ở bốn thành phố
đã giải tán các buổi “dã ngoại nhân quyền” nơi các blogger và các nhà
hoạt động trẻ tuổi dự định phân phát và trao đổi Tuyên ngôn Toàn cầu về
Nhân Quyền và các tài liệu nhân quyền khác. Cuộc biểu tình chống Trung
Quốc diễn ra vào ngày Chủ Nhật gần đây nhất đã kết thúc bằng các vụ bắt
giữ và đánh đập mới của công an.
Như vậy, biểu đồ cho thấy tình hình đang ngày càng xấu đi. Nhưng cũng
cần ghi nhận rằng tình hình này không có gì là mới lạ cả. Việt Nam đã
giam giữ các tù nhân chính trị một cách bất công trong nhiều thập kỷ
nay. Một vài tù nhân chính trị hiện đang thụ án đã bị giam giữ hàng chục
năm rồi. Và có một số trường hợp những tù nhân này không được cho đi
điều trị y tế thích hợp dù tình trạng sức khỏe ngày một tồi tệ.
Cần phải cập nhật thêm một điểm liên quan đến tự do báo chí. Như Tổ
chức Theo dõi Nhân quyền và các nhóm khác từng phúc trình, chính quyền
Việt Nam tiếp tục ra tay chặn, lọc thông tin từ các trang web trên mạng
internet. Gần đây, chính quyền Việt Nam đã xiết chặt hơn việc quản lý
truyền hình, đưa ra quy định hạn chế mới, được biết với tên gọi “Quyết
định 20,” có nội dung bắt buộc các hãng truyền hình nước ngoài đã được
cấp phép phát sóng qua truyền hình cáp hay các đài truyền hình trong
nước – ví dụ như CNN và BBC – phải trả phí biên dịch và biên tập, tức là
kiểm duyệt, cho phần nội dung, do cơ quan Việt Nam được nhà nước cấp
phép thực hiện. Quy định này cũng chỉ cho phép phát sóng các nội dung
“phù hợp với nhu cầu lành mạnh của người dân và không vi phạm những quy
định của pháp luật về báo chí Việt Nam.” Và tất cả các chương trình
quảng cáo trên các kênh truyền hình nước ngoài đều phải được sản xuất
tại Việt Nam.
Tất nhiên, đối với trường hợp của Việt Nam, còn rất nhiều vấn đề về
nhân quyền khác cần đề cập. Đàn áp tôn giáo. Cưỡng chế đất đai không
đúng quy trình. Nghiêm cấm mọi tổ chức công đoàn và nghiệp đoàn hoạt
động không có đăng ký. Các phiên tòa trình diễn, với thành phần tòa án
thiếu tính độc lập và việc xét xử không đáp ứng các tiêu chuẩn về xét xử
công bằng. Thêm vào tất cả các vấn đề đó là nạn bạo hành thường xuyên:
công an thường ra tay ngược đãi những người bị giam, giữ, đôi khi tra
tấn và đánh đập các đối tượng của mình, thậm chí gây chết người.
Một vấn nạn lớn khác là việc quản chế hành chính và cưỡng ép lao động
đối với những người bị cho là nghiện ma túy. Luật pháp và các quy định
khác ở Việt Nam vẫn cho phép quản chế tập trung những người nghiện hoặc
bị coi là nghiện ma túy, tới hơn 40,000 người trong năm 2012. Hơn 120
trung tâm trong cả nước trực thuộc Bộ Lao động đang quản chế những người
này, trong đó có cả trẻ em, theo các quy định nói trên mà không phải
qua một quy trình pháp lý thích hợp hay chịu sự giám sát tư pháp nào.
Như Tổ chức Theo dõi Nhân quyền đã công bố trong một bản phúc trình
trước đây, những trại viên trong hệ thống trung tâm này bị cưỡng ép lao
động – hay tham gia “lao động trị liệu” theo cách gọi văn hoa của chính
quyền. Những công việc này bao gồm trồng trọt và chế biến một số nông
sản và các sản phẩm khác – một số trong đó đã được đưa vào dòng lưu
thông thương mại của Hoa Kỳ.
Vậy đây là hình ảnh Việt Nam hôm nay: một chính quyền quốc gia có
tính chất bạo hành và áp chế một cách có hệ thống các quyền tự do ngôn
luận, lập hội và nhóm họp ôn hòa, thường xuyên đàn áp những người lên
tiếng chất vấn các việc làm của chính quyền hay đòi hỏi các giải pháp
dân chủ khác.
Trước tình thế này Hoa Kỳ có thể làm gì?
Đã đến lúc chính phủ Hoa Kỳ phải nhìn các sự việc cho đúng thực chất.
Từ vài năm trước, từng có niềm hy vọng rằng những nỗ lực từ việc đối
thoại quân sự chiến lược với Việt Nam và đàm phán thương mại cởi mở
trong bối cảnh Hiệp ước Thương mại Xuyên Thái Bình Dương (TPP) có thể
mang lại tác dụng khuyến khích Việt Nam cải tổ, và có lẽ sẽ bớt độc
đoán. Giờ đây, tình hình cho thấy rằng niềm hy vọng này đã bị đặt sai
chỗ. Chính quyền Việt Nam vẫn chưa hề nới lỏng nắm đấm của họ.
Tổ chức Theo dõi Nhân quyền đề nghị tiểu ban này, cũng như toàn bộ Ủy
ban Đối ngoại, chất vấn chính quyền Obama một cách nghiêm khắc về nội
dung đối thoại hiện hành của họ với Việt Nam. Có một câu hỏi là, đâu là
điểm tới hạn để chính phủ Hoa Kỳ cần có hành động trước sự bất khoan
nhượng kéo dài của Việt Nam? Đến thời điểm nào, chính phủ Hoa Kỳ có thể
cân nhắc các hành động, ví dụ như, bỏ qua Việt Nam trong TPP hay các đàm
phán thương mại song phương khác, và bắt đầu xét lại việc hợp tác quân
sự?
Dưới góc nhìn của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền, chúng tôi tin rằng thời điểm đó chính là ngay bây giờ.
Cảm ơn quý vị đã cho tôi cơ hội phát biểu điều trần ngày hôm nay.