Ngô Nhân Dụng
Ðọc các tin tức về hội nghị lần thứ bảy Ban Chấp Hành Trung Ương đảng
Cộng Sản Việt Nam đang diễn ra ở Hà Nội, bỗng nhiên lại nhớ đến một đoạn
văn trong Tấn Thư. Ðoạn văn nay nói về “Những con rận ở trong quần,”
phê bình thái độ và hành vi của những người thuộc loại “hủ nho,” chỉ
sống trong các giáo điều rỗng tuếch trong lúc xã hội băng hoại, kinh tế
suy sụp, đạo lý suy vi, không còn ai tin vào một trật tự tinh thần nào
nữa.
Theo báo Người Lao Ðộng, Hội nghị Trung ương Bảy đang “xem xét, quyết
định các vấn đề lớn” của nước Việt Nam, trong đó có vụ “Tiếp tục đổi
mới, hoàn thiện hệ thống chính trị; Dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992;
Sơ kết 1 năm thực hiện nghị quyết trung ương 4; Quy hoạch cán bộ cấp
chiến lược...” Ðọc bản chương trình nghị sự này, điều đáng chú ý không
phải là quý vị ủy viên trung ương đảng sắp bàn những chuyện gì. Ðáng
kinh ngạc nhất là những chuyện họ không bàn!
Bài diễn văn khai mạc của ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đưa ra một
thực đơn sáu món, trong đó không có món nào liên quan đến những vấn đề
sôi bỏng của đất nước! Kinh tế chậm lụt, không. Tham nhũng lộng hành,
không. Trẻ em thất học, sinh viên ra trường thất nghiệp, cũng không. Tất
nhiên họ không bàn về bản án xử ông Ðoàn Văn Vươn, nhưng cũng không hề
nói câu nào đến vấn đề quyền sử dụng ruộng đất của nông dân, không nghĩ
tới những oan khuất của đồng bào Dương Nội, Vụ Bản, vân vân. Không một
câu nào nhắc tới mối đe dọa của Trung Quốc trên biển Ðông với những hành
động gây hấn trắng trợn.
Hội nghị Trung ương Bảy không màng đến những vấn đề đó; nhất là vấn đề
quốc phòng. Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản làm như không hề biết đến “cuộc
chiến tranh tàng hình” mà giới lãnh đạo Bắc Kinh đang thực hiện trong
vùng Ðông Nam Á. Xin quý vị độc giả đọc Lê Phan trên nhật báo Người
Việt, giới thiệu bài “China's stealth wars of acquisition” của Brahma
Chellaney trên nhật báo Japan Times ngày 29 Tháng Tư, 2013. Brahma
Chellaney đã vạch ra những chiến thuật chiến tranh tàng hình của Bắc
Kinh; sử dụng khí cụ chiến tranh rất đa dạng. Họ lập các đập trên thượng
nguồn các sông chảy qua vùng Ðông Nam Á để sau này sẽ kiểm soát cả
nguồn sống lúa gạo của các nước phía dưới. Họ dùng từ chiến tranh kinh
tế cho đến việc thành lập một loạt các chiến binh trá hình (stealth
warriors) núp bóng dưới các cơ quan bán quân sự, như hải giám, ngư chính
và cơ quan quản trị hải dương. Chellaney nhắc lại Mao Trạch Ðông vẫn
tâm đắc một quy tắc của Tôn Tử: “Khuất phục được địch thủ mà không cần
đánh trận mới là chiến lược tối hảo.”
Thay vì lo suy nghĩ về mối nguy hiểm mà nước Việt Nam đang phải đối đầu,
trung ương đảng sẽ họp nhau 10 ngày để bàn những vấn đề có thể nói là
“chuyện nội bộ,” trong đảng với nhau, dân chúng sống thế nào, an ninh
của đất nước sẽ ra sao, họ không cần bàn tới. Thái độ đó không khác gì
các hủ nho tiếp tục ngồi rung đùi bàn những câu “chi, hồ, giả, dã” trong
lúc dân chúng ở Lạc Dương, kinh đô nhà Tấn đang chết đói và các đạo
quân Ngũ Hồ đang đe dọa ngoài biên ải.
Nhà báo tự do Người Buôn Gió đã nhận xét về bài diễn văn của Nguyễn Phú
Trọng và “dịch nghĩa ra,” cho người bình dân hiểu các câu văn đầy “chi,
hồ, giả, dã” trong bài diễn văn rỗng tuếch đó. Người Buôn Gió tóm tắt
rằng: Lần họp này đảng sẽ chỉ bảo ban nhau, không có ai bị đe dọa kỷ
luật hay xử lý hết; nhân sự chủ chốt từ nay đến 2016 chả có gì thay đổi,
ai nguyên vị trí đấy; nhưng sẽ có thêm nhiều dư luận viên, tuyên truyền
viên để “dân vận”; và chắc chắn sẽ giữ nguyên điều 4 hiến pháp bằng mọi
giá.
Muốn thưởng thức phong cách văn chương “chi, hồ, giả, dã” của bọn hủ nho
thời nay, quý vị chỉ cần đọc bất cứ một đoạn nào trong bài diễn văn
khai mạc của ông Nguyễn Phú Trọng. Thí dụ, ông dặn dò các ủy viên trung
ương thế này: “Tinh thần chung là phải... kiên trì những vấn đề có tính
nguyên tắc, thuộc về bản chất của chế độ chính trị và nhà nước ta, tiếp
tục khẳng định nhà nước ta là nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của
nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân, do đảng Cộng Sản Việt Nam lãnh
đạo; tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân mà nòng cốt là liên
minh giai cấp công-nông và đội ngũ trí thức...”
Toàn những chữ nghĩa viển vông nghe đã chán lỗ tai. Nếu quý vị đã ù tai,
thì xin nhảy qua đọc đoạn dưới. Nếu chưa, thì xin đọc tiếp; chúng tôi
hứa sẽ không trích dẫn nhiều. Tới một đoạn khác, ông Nguyễn Phú Trọng tự
thú nhận “Vai trò lãnh đạo của cấp ủy và tổ chức đảng chưa được phát
huy đầy đủ; hiệu lực, hiệu quả quản lý nhà nước chậm được nâng cao; việc
đổi mới tổ chức, nội dung, phương thức hoạt động của Mặt Trận Tổ Quốc
và các đoàn thể chính trị-xã hội chưa mạnh, tình trạng ‘hành chính hóa’
chậm được khắc phục...” Nếu còn sức, xin đọc tiếp văn chương của ông
Nguyễn Phú Trọng: “Chúng ta cần xác định đúng mục tiêu, yêu cầu, quan
điểm, tư tưởng chỉ đạo và nhiệm vụ, giải pháp để đổi mới, tăng cường sự
lãnh đạo của đảng đối với công tác dân vận trong tình hình mới...”
Ðọc tất cả các khẩu hiệu ròn tan, những “phát huy,” “nâng cao,” “khắc
phục;” từ 60, 70 năm nay, người dân và các đảng viên nào không thấy chán
ngấy thì chắc tai đã điếc rồi. Nhưng thế nào sau hội nghị họ cũng sẽ
còn “tổng kết” bằng cách nhắc lại các chữ tương tự, nghe kêu oang oang
nhưng hoàn toàn viển vông và rỗng tuếch. Quang cảnh giống hệt như các hủ
nho đời Tấn thời xưa ngồi rung đùi bàn nhau các “chữ nghĩa thánh hiền!”
Họ làm như không biết tất cả các khẩu hiệu trong “kinh điển” đã cạn hết
ý nghĩa và mất hết hiệu lực. Bởi vì dân phải nghe nhiều quá đã hết tin.
Ngay đến những kẻ cầm quyền cũng không còn ai nghe và chắc chắn không
ai làm theo nữa. Trong lúc đó dân chúng lo chết đói, nước đang lâm nguy
vì nạn ngoại xâm.
Chính vì vậy mà trong khi đọc bài diễn văn của ông Nguyễn Phú Trọng,
phải nhớ ngay đến một đoạn văn trong Tấn Thư, tức lịch sử triều đại nhà
Tấn ở bên Tàu (265-420). Từ gần một thế kỷ trước đó, nước Trung Hoa rơi
vào một thời kỳ khủng hoảng, dẫn tới hỗn loạn, tan rã. Cảnh suy đồi bắt
đầu từ năm 184 khi dân đói nổi lên gây Loạn Khăn Vàng, trải qua thời Tam
Quốc, sang đến nhà Tấn, Loạn Ngũ Hồ, Nam Bắc triều, vân vân; kéo dài
cho đến năm 589 khi nhà Tùy thống nhất Trung Quốc trở lại.
Trong thời gian đó, các hủ nho ở nước Tàu vẫn không tỉnh giấc trước cảnh
xã hội suy đồi. Họ vẫn tiếp tục nói những chuyện viển vông nhưng đầy
chữ nghĩa thánh hiền nhưng không dính gì đến đời sống thực. Có người so
sánh họ giống như “những con rận,” giống vật ký sinh không bao giờ dám
rời khỏi “cái quần giáo điều”. Tấn Thư ghi lại những lời phê phán như
sau: “Các ông có bao giờ thấy một con rận sống trong cái quần hay không?
Nó chạy từ một đường chỉ khâu, trốn vào lỗ rách trong miếng vải độn, và
nó coi đó là ngôi nhà êm ấm của mình. Khi dạo quanh, nó cũng không dám
(chệch hướng) ra bên ngoài cái đường khâu; khi di chuyển nó không dám
chui ra khỏi phạm vi của cái quần (ý thức hệ). Nhưng nó vẫn tự coi cuộc
đời như thế là mãn nguyện lắm rồi. Khi đói, nó cắn người ta, coi cái anh
chàng mặc quần đó là một nguồn tài nguyên vô tận cho nó hưởng. Nhưng
rồi lửa bốc từ trên đồi lan xuống đốt trụi các làng mạc. Con rận bị
cháy, đành chịu chết trong cái quần (giáo điều) vì không thể thoát ra
được. Quý vị “quân tử” đang sống gói kín trong thế giới của mình, hãy
ngẫm xem mình có giống con rận sống trong cái quần hay không?” (Tấn Thư,
chương 49)
Xin quý vị ủy viên trung ương đảng đang họp ở Hà Nội tha lỗi; mục này
không có ý so sánh quý vị giống như những con rận. Vì người viết không
quen biết ai trong số hàng trăm vị đang nhóm họp, không có ý nói xấu bất
cứ cá nhân nào. Nhưng đọc bài văn chương đầy khẩu hiệu của ông Nguyễn
Phú Trọng thì không thể nào không nhớ đến đoạn Tấn Thư trên. Cách ví von
trong bài không nhắm vào một cá nhân hay tập thể nào cả; mà chỉ nói về
một hiện tượng chung trong lịch sử nước Tàu. Nghe cho biết để tránh đừng
để tái diễn, tiếp tục diễn mãi trong lịch sử nước ta.