Tiếng súng Đoàn Văn Vươn trong biến cố Tiên Lãng ngày càng hé mở ra
nhiều tình tiết mới liên quan đến văn hóa và bản chất của những kẻ có
tên gọi là ‘công bộc của nhân dân’. Một trong những số đó là ‘công bộc’:
Nguyễn Văn Thành, bí thư thành ủy Hải Phòng, ủy viên trung ương Đảng,
thủ lĩnh ‘sứ quân’ Hải Phòng. Người đã công khai phản bác các ý kiến chỉ
đạo của thủ lĩnh sứ quân trung ương Ba Đình Nguyễn Tấn Dũng trong việc
giải quyết hậu quả vụ Tiên Lãng nhân một buổi họp mặt với các bô lão về
hưu tại Hải Phòng. Ai xem xong cái video clip cuộc nói chuyện của ông
Thành thì cũng thấy rõ một điều rằng ông ta chẳng coi ai ra cái đinh rỉ
gì, kể cả ông Nguyễn Tấn Dũng hay ông Lê Đức Anh.
Sự việc xảy ra tại xã Quang Vinh mới đây là việc ‘kẻ xấu’ phá nốt cái
lều tạm mà vợ con anh Vươn, Quí đang tá túc nói lên một điều rằng sứ
quân Hải Phòng đã công khai thách thức người dân và nhất là công khai
thách thức sứ quân trung ương Ba Đình. Vụ Tiên Lãng sẽ đi vào ngõ cụt,
trung ương sẽ thỏa hiệp và giơ cao đánh khẽ sứ quân Hải Phòng, chuyện
trừng phạt họ khó xảy ra vì nó sẽ làm rạn nứt tình ‘đoàn kết’ trong liên
minh các sứ quân.
Chưa có vụ việc nào mà người dân Việt Nam lại được chiêm ngưỡng thỏa
thê và tường tận bộ mặt thật của các quan chức Việt Nam các cấp từ xã,
huyện, tỉnh đến trung ương nhiều và rõ nét đến thế. Người dân cũng không
thể nào tưởng tượng được rằng văn hóa và quan trí của những kẻ lãnh đạo
tại Hải Phòng lại xuống thấp đến thế! Anh Vươn và anh Quí đã vô tình gỡ
bỏ cái mặt nạ cuối cùng mà đảng ta vẫn đeo bấy lâu nay, tấm mặt nạ có
tên là chính quyền ‘của dân, do dân và vì dân’.
Biến cố Đoàn Văn Vươn sẽ có tác dụng như một liều thuốc cực mạnh và
cực đắng cho cả người dân lẫn chính quyền Việt Nam. Liều thuốc này sẽ
đánh thức tinh thần dân tộc, sự quật cường, dũng cảm, nhân văn trong mỗi
con người Việt Nam. Chưa có vụ việc nào mà sự đoàn kết, chia sẻ được
thể hiện mạnh mẽ và nhanh chóng như trong lần này. Từ tầng lớp trí thức
tinh hoa đến những người dân cùng khổ trên khắp đất nước. Dư âm của nó
sẽ còn vang vọng mãi đến mọi miền, mọi ngõ ngách của cuộc sống. Rất
nhiều người sẽ thức tỉnh qua sự kiện này và đương nhiên tất cả chúng ta
phải cám ơn người anh hùng nông dân Đoàn Văn Vươn. Một chân lý lại được
khẳng định mạnh mẽ từ khu đầm hồ Cống Rộc rằng ‘con giun xéo mãi cũng
quằn’, người dân Việt Nam không hoàn toàn ‘liệt kháng’ trước bất công và
bạo quyền.
Sự kiện này và những gì đã, đang và sẽ diễn ra tại Tiên Lãng sẽ dồn chính quyền Việt Nam vào chân tường, đẩy chính quyền vào thế đối đầu với nhân dân. Liều thuốc đắng này khiến chính quyền nuốt không nuốt được, nhổ ra cũng không xong. Xử anh Vươn, anh Quí có tội cũng khó vì người dân cả nước đứng về phía họ. Tội danh ‘giết người’ đối với họ quá vô lý và khiên cưỡng, đúng như tiến sĩ Nguyễn Sỹ Phương từ CHLB Đức đã viết, làm gì có ai chết mà buộc tội họ giết người? Súng hoa cải không phải vũ khí giết người và nhất là những người bị thương trong đoàn cưỡng chế không phải là đang ‘thi hành công vụ’ vì quyết định cưỡng chế hoàn toàn sai trái…
Sự kiện này và những gì đã, đang và sẽ diễn ra tại Tiên Lãng sẽ dồn chính quyền Việt Nam vào chân tường, đẩy chính quyền vào thế đối đầu với nhân dân. Liều thuốc đắng này khiến chính quyền nuốt không nuốt được, nhổ ra cũng không xong. Xử anh Vươn, anh Quí có tội cũng khó vì người dân cả nước đứng về phía họ. Tội danh ‘giết người’ đối với họ quá vô lý và khiên cưỡng, đúng như tiến sĩ Nguyễn Sỹ Phương từ CHLB Đức đã viết, làm gì có ai chết mà buộc tội họ giết người? Súng hoa cải không phải vũ khí giết người và nhất là những người bị thương trong đoàn cưỡng chế không phải là đang ‘thi hành công vụ’ vì quyết định cưỡng chế hoàn toàn sai trái…
Nếu xử các quan chức Hải Phòng cũng không dễ vì chính quyền trung
ương cũng chính là chính quyền Tiên Lãng phóng to như lời cụ Lê Hiền
Đức, người ‘liên lạc’ năm xưa của cụ Hồ. Nhà văn Nguyễn Quang Lập cũng
cho rằng chính quyền Hải Phòng thực chất là ‘Đảng Hải Phòng’. Theo chúng
tôi thì dùng từ ‘sứ quân’ có lẽ đúng nhất. Việt Nam hiện nay đang bị
‘loạn sứ quân’, không chỉ có 61 sứ quân các tỉnh mà là hàng trăm, hàng
ngàn sứ quân lớn nhỏ trên khắp đất nước. Mỗi xã, mỗi huyện, mỗi tỉnh,
mỗi tập đoàn kinh tế, thậm chí là mỗi cơ quan nhà nước cũng là một sứ
quân. Các sứ quân này có thể làm bất cứ điều gì để kiếm tiền mà không bị
trừng phạt hay phải chịu bất cứ trách nhiệm gì, miễn là không được công
khai cổ vũ cho dân chủ, cho đa nguyên đa đảng là được. Nạn sứ quân này
chỉ chấm dứt khi có một Đinh Bộ Lĩnh xuất hiện và ra tay.
Việt Nam sẽ trở thành một nước dân chủ là việc phải đến và nó không
còn là tương lai quá xa. Thế nhưng, một trong những di sản nặng nề nhất
mà chế độ cộng sản để lại cho dân tộc Việt Nam đó là sự xuống cấp nghiêm
trọng về đạo đức, về nhân cách con người, nhất là trong bộ máy cai trị,
các quan chức lớn nhỏ của chính quyền. Chủ nghĩa Mác-Lenin xuất thân từ
một tổ chức khủng bố nên nó đã tôn vinh và thực hành bạo lực một cách
triệt để và dã man. Cố trung tướng Trần Độ cho rằng Phát-xít + Tần Thủy
Hoàng = Cộng sản. Những khái niệm như bao dung, thỏa hiệp, đối thoại
không có trong đầu những người cộng sản. Sự kiện Tiên Lãng cho chúng ta
thấy rõ điều đó: Chỉ một mình anh Đoàn Văn Quí là bắn vào đoàn cưỡng chế
nhưng sau đó cả nhà anh Vươn gồm 6 người đều bị bắt và khép tội ‘giết
người’, hai người phụ nữ là chị Thương và chị Hiền đứng trên đê xem cũng
bị bắt và bị đánh đập dã man dù một chị đang mang thai. Lực lượng cưỡng
chế đã bắn xối xả và ném trái nổ vào căn nhà tình nghi, may mà anh Quí
chạy kịp không thì đã tan xác. Chưa thỏa mãn với thế, sáng hôm sau chính
quyền Tiên Lãng cho xe ủi vào san bằng hai căn nhà thành bình địa mà
không hề báo trước với vợ con anh Vươn, anh Quí một lời. Dù anh Vươn anh
Quí có phạm tội gì đi nữa thì vợ con họ cũng là con người nên phải
sống, phải có chổ ăn, chổ ngủ. Chưa hết, sau khi Thủ tướng đã có kết
luận, chính quyền Tiên Lãng vẫn bất chấp thủ tướng, bất chấp dư luận phá
nốt cái lều còn lại của gia đình họ. Thử hỏi trên đời còn cái ác nào
lớn hơn thế không?
Một sứ quân ở nước ngoài là Tòa đại sứ Việt Nam tại CH Séc cũng hành
động y như vậy, với não trạng tôn thờ bạo lực y như vậy, với đạo đức
thấp kém y như vậy. Sau khi một công dân Việt Nam là Đỗ Xuân Cang từ
chối ký vào bản cam kết ‘không chống phá nhà nước XHCN VN’ vì lý do Đại
sứ quán Việt Nam (ĐSQVN) không giải thích được rõ ràng ‘thế nào là chống
phá nhà nước’? thì đã bị Tòa đại sứ không gia hạn hộ chiếu đồng thời
gửi công hàm ngoại giao cho Sở Di trú Séc yêu cầu họ không cấp qui chế
tị nạn cho anh Đỗ Xuân Cang. Bị công luận lên tiếng và chỉ trích thì
ĐSQVN tại Séc lên tiếng bằng bài trả lời phỏng vấn của bà Lưu Lan
Phương, Trưởng phòng Lãnh sự, một chức vụ quan trọng trong Tòa đại sứ,
bà là người ký tên vào các cuốn hộ chiếu được cấp tại Séc. Tuy hoan
nghênh tinh thần cầu thị của ĐSQVN tại Séc nhưng phần trả lời của người
đại diện sứ quán không khỏi khiến mọi người thất vọng và nhiều câu hỏi
được độc giả đặt ra cho Tòa đại sứ. Một độc giả ‘thắc mắc’: Bà Lưu Lan
Phương nói: ‘Đối với trường hợp ông Cang, tôi và kể cả Đại sứ cũng không
đủ thẩm quyền tự quyết định mà phải tuân theo hướng dẫn của các cơ quan
chức năng trong nước’. Vậy chứ các ông các bà sang đây làm cái quái gì
vậy? ‘Đại sứ đặc mệnh toàn quyền’ của một nước mà có cuốn hộ chiếu không
dám cấp thì còn làm được việc gì? Nếu trong nước (Bộ Công an) nói ông
Cang có tội, nếu chưa bắt được nhốt tù, thì cũng phải có cái quyết định
nào đó trưng ra chứ?!
Kiến thức về ngoại giao của bà Lưu Lan Phương rất kém cỏi khi bà cho
rằng việc bắt buộc công dân của mình ký vào các bản cam kết là ‘không
được chống phá nhà nước’ để được xem xét làm các thủ tục lãnh sự là việc
làm bình thường của tất cả các nước?! Xin thưa với bà là chỉ có chính
quyền Việt Nam và mấy ‘người anh em’ như Trung Quốc, Cuba, Bắc Triều
Tiên mới có cái luật rừng quái gở đấy chứ làm gì có nước nào? Bà thử dẫn
chứng một nước cụ thể thử xem? Việc bà khẳng định rằng ĐSQVN tại Séc
thu các loại lệ phí đúng như qui định đã bị đông đảo bà con tại Séc phản
đối và quả là cán bộ nhân viên ĐSQVN tại Séc không biết xấu hổ là gì
khi Đài Châu Á Tự Do phỏng vấn thì các nhân viên Sứ quán trả lời với
giọng điệu y như bà Phương đã nói.
Chuyện dối trá để tồn tại trong môi trường ‘Cộng hòa xã hội chủ nghĩa
Việt Nam’ là điều có thể hiểu và thông cảm được nhưng thái độ, hành
động đe dọa như một băng nhóm xã hội đen xuất phát từ chính miệng lưỡi
các quan chức trong chính quyền, nhất lại là từ các cơ quan ngoại giao
Việt Nam ở nước ngoài như trường hợp Đại sứ quán VN tại Séc là điều
không thể tưởng tượng và chấp nhận được. Cùng với bà Lưu Lan Phương còn
một bài viết nữa của tác giả Nguyễn Thành Vĩnh (có lẽ là người thân
thiết của ĐSQVN tại Séc, bởi vì một người có ăn học và có lương tri
không ai lên tiếng bênh vực chế độ này cả, cứ thử đọc Vietnamnet hay
Dantri hoặc một trang mạng có uy tín ở Việt nam thì sẽ không bao giờ tìm
thấy những bài viết như thế). Anh Vĩnh cho rằng mình đã tốt nghiệp đại
học Ngoại giao? Nhưng lời lẽ của anh Vĩnh lại mang nặng tính chụp mũ và
đe dọa. Cứ nhìn vụ Tiên Lãng thì rõ. Không biết ai sợ ai? Thường thì kẻ
to mồm nhất là kẻ sợ chết nhất và một kẻ hung hăng chỉ ‘to còi’, ‘rung
cây dọa khỉ’ khi có cả một băng đảng cầm súng đứng phía sau hỗ trợ chứ
giáp mặt thì chưa biết ai hơn ai. Một mình anh Quí cùng làm cho gần 100
công an và bộ đội ‘chạy rẽ đất’ và cả sứ quân Hải Phòng mất ăn mất ngủ
đấy thôi. Những người này chạy là đúng vì nếu không may ‘hy sinh’ thì
chỉ thiệt thân và ‘cốc mò cò xơi’, chết cho thằng khác hưởng. Nếu có
chút bản lĩnh thì anh Vĩnh hãy lên tiếng trả lời công luận bằng cách trả
lời phỏng vấn báo chí thay cho đồng chí đại sứ Đỗ Văn Đông, ‘đồng
nghiệp’ của đại sứ Đỗ Hòa Bình tại CHLB Đức, người đang bị tố cáo là bao
che cho một kẻ tội phạm đang bị truy nã tại Việt Nam.
Xin anh Vĩnh nhớ cho câu: ‘Thứ nhất sợ kẻ anh hùng, thứ nhì sợ kẻ cố
cùng liều thân’. Người anh hùng xuất phát từ bộ máy nhà nước, nếu có thì
họ sẽ làm Đinh Bộ Lĩnh để dẹp nạn sứ quân. Còn những kẻ ‘cố cùng liều
thân’ tức là những kẻ ‘không còn gì để mất tại Việt Nam’ thì nhiều vô
số. Anh Đoàn Văn Vươn đã đánh thức hàng triệu Đoàn Văn Vươn khác, là
những người nông dân mất đất trên khắp đất nước. Khi tất cả họ ý thức
được và đứng dậy thì không có sức mạnh nào ngăn cản nổi. Khi đấy anh có
bắn họ cũng không sợ nói gì đến chuyện hù dọa này nọ. Anh là người học
ngoại giao sao nhân cách giống bọn xã hội đen quá vậy? Thiết tưởng khi
đã đi ra nước ngoài, sống và làm việc ở các nước dân chủ thì ít nhiều
anh cũng mở mắt ra một chút, phải khá hơn bọn cường hào ác bá ở Tiên
Lãng chứ? Thật là thất vọng cho những người như anh, như ngài đại sứ Đỗ
Xuân Đông, bà Lưu Lan Phương và cái sứ quán Việt Nam tại Séc.
Ôi Việt Nam quê hương tôi. Tương lai nào đang chờ đón chúng ta khi xã
hội vẫn còn đầy rẫy những kẻ ‘hèn với giặc, ác với dân’ như thế này?
Biết bao giờ người dân Việt Nam có cái quyền lựa chọn cho mình những
thằng ‘đày tớ’ tử tế để cuộc sống đỡ nhục hơn?
Hoan hô anh Đoàn Văn Vươn.
© Việt Hoàng
© Đàn Chim Việt